Karen vẫn luôn nghiêm túc xem xét và tính toán, Levin chọn lựa hình thức dạy
học giống như việc huấn luyện binh sĩ vậy, nhưng trong lúc thực chiến có kèm
theo những động tác và hành động giải thích.
Việc này giống như là nhìn một quyển sách rất cao thâm, nhưng ở bên cạnh có
ghi thêm chú thích.
Lúc Levin chiến đấu cận chiến với các học viên, Karen sẽ thay thế bản thân
mình vào vị trí của học viên đó, suy nghĩ nếu mình ở trong cục diện này thì
mình nên làm thế nào để đối đầu với thế tấn công của Levin;
Lúc Levin không phải chiến đấu cận chiến với các học viên, Karen sẽ thay thế
bản thân mình vào vị trí của Levin, suy nghĩ sau này khi mình đối mặt với đối
thủ như vậy, thì phải làm thế nào để phát huy ra lợi thế của mình càng lớn.
Karen dự đoán trong một khoảng thời gian rất dài về sau, phương thức chiến
đấu chủ yếu của mình vẫn là dựa vào Lưỡi Đao Ám Nguyệt và Áo Giáp Hải
Thần, phong cách chiến đấu thật ra rất giống với Levin.
Có điều trong lúc vùi đầu vào quá trình quan sát và học hỏi, Karen còn thỉnh
thoảng muốn để ý một chút, bởi vì anh có chút bận tâm nếu như mình quan sát
quá tập trung, có thể sẽ kích thích hệ thống tín ngưỡng của gia tộc mình xuất
hiện;
Nếu triệu hồi ra hình chiếu của ông nội ở sau lưng mình thì như vậy cũng có
chút quá khôi hài.
Nhưng dù là như thế, trong lúc Levin giao đấu với mỗi học viên, ông ta cũng
đều cảm thấy có một cặp mắt đang quan sát mình, loại cảm giác này, giống như
là lúc trước chấp hành nhiệm vụ đi săn một con hung thú đang đói bụng khi ông
ta còn trong Kỵ Sĩ Đoàn.
Dù vậy thì Levin cũng nghĩ đến cảm giác này sẽ đến từ trên người các học viên,
ông ấy cho rằng đây cũng là đám lão già Piro kia đang dùng phương pháp nào
đó để quan sát mình.
Rốt cục, một vòng đã kết thúc, mọi người đều bị Levin đánh bại.
Nhưng lại không có một người nào ủ rũ, người sau khi bị đánh bại bước xuống
dưới, đều yên lặng trở về chỗ đứng của mình.
Sau khi chờ thêm một khoảng thời gian ngắn, mọi người bỗng nhiên ý thức
được, một vòng giao đấu mới sắp bắt đầu.
Sau đó thời gian dần trôi qua, càng ngày càng nhiều người bắt đầu hướng ánh
mắt của mình về phía Karen.
Thầy giáo lúc trước đã từng nói, phải đánh ba lượt.
Được rồi, điều này có nghĩa bọn họ sẽ bị thầy giáo đánh ba lượt, nhưng tương
tự, thầy giáo cũng sẽ bị đánh ba lượt.
Levin không có lựa chọn né tránh, mà là trực tiếp đưa tay chỉ về phía Karen:
"Karen, đến phiên cậu."
Karen cũng không có từ chối, bước đến trước, vác thanh đại kiếm kia trở về một
lần nữa, lần này anh cũng không lại biểu diễn, bởi vì lúc nãy đã để lộ, vác đại
kiếm trên vai, lại thuận thế múa ra một đường kiếm, một tay chống đại kiếm
xuống đất.
Levin mở miệng nói: "Cấp một."
Đây là lời thề của kỵ sĩ!
Karen mở miệng nói: "Thưa thầy, cảnh giới thật sự của tôi là Thẩm Phán Quan,
mời thầy hãy tăng thực lực của mình lên cấp bốn."
Bắt nạt thầy giáo thì một lần cũng đã đủ rồi, đối với Karen mà nói, đánh ngã
Levin đã giới hạn sức mạnh thêm một lần thì cũng không có ý nghĩa thực sự gì
đối với mình.
Karen muốn học ít gì đó, muốn tìm đến cảm giác mới ở chỗ này, muốn tăng
thực lực của chính mình lên.
Vì thế, Karen cũng không ngại bị Levin đánh ngã làm bẩn quần áo.
Levin lắc đầu, nói: "Ta sẽ không vi phạm lời thề của ta."
Karen cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lập tức nghĩ tới một biện pháp, nói:
"Thưa thầy, vậy thì tôi cũng sẽ hạn chế sức mạnh của mình, chỉ sử dụng sức
mạnh của thần bộc, nhưng bởi vì năng lượng linh tính tích lũy của tôi hơi nhiều,
cho nên sức mạnh cấp thần bộc của tôi..."
"Ta đã biết, khi cậu có thể chủ động nói ra câu nói này, ta tin tưởng cậu. Huống
chi, ta cũng đã tự nghiệm chứng về lượng năng lượng linh tính mà cậu tích lũy."
"Cảm ơn thầy."
"Cậu rất tốt, ta rất thích kiểu binh sĩ như cậu, suy nghĩ rõ ràng, có lòng cầu
tiến."
Levin chĩa ngọn thương xuống dưới mặt đất, vạch ra một đường ranh ở phía
trước.
Đây là một loại lễ nghi quyết đấu giữa các kỵ sĩ, mang ý nghĩa vào thời khắc
này, Levin xem Karen như là đối thủ ngang hàng.
Karen cũng dùng mũi kiếm vạch ra một đường xem như đáp lễ.
"Đều nhìn cho kỹ, ta biết các ngươi thay thế mình vào vị trí của cậu ta lúc nãy,
cho nên cảm thấy rất vui vẻ có phải không, ha ha."
Tất cả học viên ở đây đều ngượng ngùng mà cười theo.
"Lần này, cũng giống như vậy, các ngươi thay bản thân mình vào vị trí của cậu
ta, nhìn cậu ta sẽ ứng đối thế nào, ta muốn các ngươi không phải đặt mình vào
chiêu thức cậu ta dùng, cũng không phải để các ngươi xem trọng thực lực của
cậu ta, ta hi vọng các ngươi có thể nhìn thấy cách mà cậu ta suy nghĩ, đã nghe
rõ ràng chưa!"
"Đã rõ, thưa thầy!"
"Đã rõ, thưa thầy!"
"Đến đi!"
Levin dẫn đầu tiến công, khi vừa bắt đầu, Karen vẫn như cũ luôn luôn không
thay đổi việc phòng ngự.
Đây là một thói quen của Karen khi chiến đấu, một là bởi vì tính cách muốn cẩn
thận khống chế mọi thứ trong tầm tay, thứ hai là ưu thế bản thận của anh trong
giai đoạn chiến đấu sau này.
Thế tấn công của Levin vẫn sắc bén như cũ, nhưng Karen đỡ đòn cũng rất có
trật tự.
Một màn này, để Karen cảm thấy như về lại lúc vừa tham gia tiểu đội chó săn,
Gray là thầy giáo cùng mình tập luyện kỹ năng chiến đấu.
Nhưng vị thầy giáo trước mắt này, thế nhưng là một vị thầy giáo càng quý giá
và khó mời đến hơn cả Gray.
Bởi vì Karen hạn chế thực lực của bản thân, cho nên rất nhiều thuật pháp cũng
không cách nào sử dụng ra, nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng một vài thuật
pháp để tăng cường thể chất và tốc độ của mình, để bản thân trong lúc giao đấu
không bởi vì thể chất yếu hơn mà chịu thua thiệt.
Cơ thể của anh rất bình thường, nhưng năng lượng linh tính rất dư thừa, cho nên
có thể sử dụng các loại thuật pháp tăng cường và tạo lá chắn một cách xa xỉ.
Levin cũng không có cố gắng nhanh chóng kết thúc trận đấu, ngược lại trong
lúc giao chiến, ông ta cũng rõ ràng có thể cảm giác được bản thân đã thua mấy
lần, nhưng vẫn tiếp tục dạy học.