Số 13 Phố Mink

Chương 1124: Tôi là thần bộc (3)




“Ta muốn nói cho cậu biết mặc dù sức mạnh linh tính đúng là cơ sở của tất cả

chúng ta, nhưng cơ thể của cậu, lại là nền tảng của cậu, nếu cái bình không rắn

chắc, cho dù cậu có đổ nhiều nước vào, cũng sẽ theo lỗ hổng mà chảy ra ngoài"

Cơ thể của Karen nghiêng về phía trước, nhưng mà vào lúc anh sắp ngã vào

trong lớp nước tảo trên mặt đất, mười sợi Xiềng Xích Trật Tự lại xuất hiện, làm

điểm tựa kéo lại cơ thể của anh, lại đứng thẳng người lại một lần nữa.

Levin nhăn nhăn lông mày, trầm mặc. Sau một lát, ông ta cười, nói ∶ "Được rồi,

nếu đã có được cở sở năng lượng linh tính hùng mạnh đến như vậy, trên phương

diện thể chất, có vẻ như thật sự không cần phải tốn nhiều tâm tư như thế." Nói

xong, ông ta đi vòng qua Karen. Tất nhiên, so với cảm giác cạn lời mà Karen

dành cho ông ta, thì thật ra ông ta càng cảm thấy cạn lời hơn đối với Karen.

Giống như khi bẻ một nhánh cây để từ đó bẻ gãy một nhánh cây khác, nhưng

nhánh cây của Karen lại không bẻ gãy được, Karen "Không phối hợp" đã để cho

bài giảng mà ông ta soạn trước đã không thể dùng được nữa.

Levin đi tới trước mặt của Ventura, cậu ta và Karen là hai người vẫn còn đứng

thẳng ở trong sân vào lúc này, tuy nhiên Ventura đã hóa lớn cơ thể, dù là như

thế, trên người vẫn truyền đến âm thanh ma sát "Răng rắc", tất nhiên là đang

chống đỡ một cách rất vất vả.

Nhiều lần cậu ta đều muốn ngã xuống, nhưng nhìn đội trưởng vẫn còn đứng,

cậu ta lại cắn răng tiếp tục chống đỡ.

“Cậu, cũng rất không tệ." Levin tựa như là đã nhìn ra tình huống của cơ thể

Ventura, "Là một khối vật liệu tốt để gia nhập vào Kỵ Sĩ Đoàn, có thể làm

người che khiên.

Mọi người có nhìn thấy không, những người thật sự hùng mạnh, không chỉ phải

có tài năng, đồng thời, càng cần có nghị lực kiên cường!

Cũng ví như người này, ta có thể nhìn ra là cậu ta bị ô • • • • "

Nói xong, Levin vỗ vỗ lên lồng ngực của Ventura,

Lần này, thật sự là cái vỗ động viên, căn bản cũng không có dùng lực, nhưng

vấn đề là do trước đó Ventura đã tự mắt nhìn thấy cử động này của ông ta với

đội trưởng, cũng đã nhìn ra vị hành động có vẻ hiền hòa của vị giáo viên này sẽ

có sức mạnh cỡ nào ẩn chứa bên dưới, ngay cả đội trưởng đều thiếu chút nữa đã

ngã sấp xuống hai lần, huống chi là mình?

Cho nên, khi Levin làm hành động nhỏ không dùng thêm chút sức mạnh nào để

tỏ ý tán thưởng Ventura, Ventura lại trực tiếp như quả bóng xì hơi, "Rầm" một

tiếng, té lăn quay trên đất.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Levin vẫn không thể nghĩ ra được lời gì để nói, ông

ấy một mình đi đến khu vực trung tâm, đứng đấy, đưa lưng về phía đám người.

Mà lúc này, Muri cũng gian nan đứng lên, bên cạnh hắn còn có một tên thuộc hạ

cũng đang loạng chà loạng choạng mà đứng dậy.

Thể chất cơ thể của họ vốn cũng rất tốt, sau khi thích ứng xong với trọng lực

của nơi này, cuối cùng cũng bò người lên.

Cùng với thời gian không ngừng trôi qua, những người khác cũng dần dần đứng

dậy, người có cơ thể yếu ớt, bị đỡ lên hoặc là tự mình chống lên lan can hoặc

vách tường, tóm lại, tất cả cuối cùng cũng đứng lên.

Mà lúc này, Levin đứng xoay lưng về đám người từ nãy đến giờ, mở miệng nói



"Người của Kỵ Sĩ Đoàn chúng ta, cần..."

Trọng lực tác động thêm trên người mọi người vào lúc này biến mất, cũng chỉ

còn Karen có thể dựa vào những sợi Xiềng Xích Trật Tự hai bên để giữ cân

bằng, những người toàn bộ lại mất cân bằng mà ngã xuống đất, mà lại đều là đã

ngửa ra phía sau.

“Đều đứng lên cho ta, châm ngôn của Kỵ Sĩ Đoàn, cho dù chết, cũng phải ngã

về trước!"

Mọi người cuối cùng đề bò dậy một lần nữa, ngoại trừ Karen ra, thần bào trên

người mọi người đều bị nhuộm thành màu xanh lá, mà lại là nhuộm đều cả hai

mặt.

Lúc này cho dù Bart là người có xuất thân từ Kỵ Sĩ Đoàn cũng không nhịn được

mà trong lòng hoài nghi trình độ của người giáo viên này, làm gì có giáo viên

nào lại giảng dạy như vậy?

Loại cảm giác không tín nhiệm đến từ học sinh này, làm cho nội tâm vốn đã

nóng vội của Levin lại càng thêm nôn nóng.

Ông ta dứt khoát vung tay lên, áo giáp trên người mình biến mất, mở miệng nói:

"Ta cho rằng, cách dạy học có hiệu suất cao nhất, đó là chiến đấu, bây giờ đứng

trước mặt của các ngươi, là một vị Phó đoàn trưởng của Kỵ Sĩ Đoàn đã về hưu,

người luyện tập tốt nhất mà các ngươi có thể tìm thấy được!

Chúng ta sẽ ở đây suốt cả ngày, các ngươi có mười hai người, nhưng ta cảm

thấy ta có thể trong một ngày này, thay phiên giao đấu với mỗi người ba lần.

Ta sẽ dùng hành động thực tế để giáo dục các ngươi, cận chiến có địa vị không

thể nào lay chuyển trong quá trình chiến đầu

Các ngươi, có thấy vui mừng hay không, có thấy hài lòng hay không!

Đám người trầm mặc.

Đây là bản thân không dạy nổi nữa, cho nên trực tiếp tự mình đánh người khác

một trận cho đã nghiền, còn muốn tất cả mọi người ở đây bị ông luân phiên

đánh ba lần?

Thầy giáo cũng không phải dạy như thế chứ!

Levin lại ho khan một tí, ông ta nhận ra mình vừa nói thiếu một vài điều kiện,

lập tức bổ sung ∶ "Vì tăng thêm hiệu quả cho việc thực chiến, ta sẽ giới hạn sức

mạnh của mình ngang bằng với cấp độ của các ngươi.

Người của Kỵ Sĩ Đoàn đều rõ ràng, ở trong Kỵ Sĩ Đoàn, có một hệ thống đánh

giá cấp độ ngang hàng với cảnh giới bên ngoài, chúng ta gọi chúng theo cách

đơn giản là cấp 1, cấp 2, cấp 3, cấp 4...

Ta muốn dùng cấp độ sức mạnh của các ngươi để đánh bại các ngươi, để bản

thân các ngươi cảm nhận một chút cảm giác bị sức mạnh ngang với mình đánh

bại, như vậy thì sau này khi các người chiến đấu, cũng có thể đối ứng với tình

huống tốt hơn.

Các ngươi đều có mang giấy chứng nhận theo người phải không? Đi lên đưa ra

giấy chứng nhận cho ta xem, ta sẽ căn cứ theo cảnh giới của ngươi để hạn chế

cấp độ sức mạnh của bản thân mình.

Ha ha ha,

Đây chính là cơ hội tốt cho dù phải trả giá nhiều cỡ nào ở ngoài cũng không

cách nào tìm được đấy!

Ai tới trước nào?"

Không ai chủ động hô lên một tiếng "Tôi!", cho dù là năm người đến từ Kỵ Sĩ

Đoàn trong hai tiểu đội, bởi vì cảm xúc của tất cả mọi người đối với trạng thái

của vị giáo viên này đều đang rất nghi ngờ.

Thấy không khí cứng ngắt, Levin ngập ngừng môi một chút, nuốt một ngụm

nước bọt, đưa tay chỉ về phía Karen, hỏi ∶

"Cậu tên là gì?"

"Thưa thầy, tôi tên Karen. Karen. Silva

"Rất tốt, bạn học Karen lên trước đi!

Karen: “….”

Đây tuyệt đối là đang cố ý trả đũa, chỉ bởi vì mình là người duy nhất quần áo

vẫn còn sạch sẽ mà đứng ở đây.

Karen cảm thấy, trong lòng vị giáo viên này chắc hẳn là đang rất nóng lòng

không đợi được muốn khiến quần áo của mình vấy bẩn, để cho mình hợp với

mọi người ở đây.

Karen rất muốn nhắc nhở ông ta, không thể làm như vậy, hơi quá rõ ràng rồi.

Nhưng không có cách nào khác, đã gọi đến tên của mình, chỉ có thể bước lên

trước

Karen đi đến trước mặt Levin;

Levin khoanh tay, mở miệng hỏi; "Lấy ra giấy chứng nhận của cậu đi”

"Thưa thầy, có chuyện tôi cần báo cáo trước một chút”

"Không cần nói nhảm, lấy giấy chứng nhận của cậu ra!"

"Thưa thầy, tôi cần...”

"Lấy ra!"

Karen lấy ra giấy chứng nhận của mình, mở ra. Levin không xem, mà là vẻ mặt

mỉm cười nhìn về phía những người khác, nói:

"Nói lên cảnh giới của cậu!

"Thưa thầy, có chuyện tôi cần...”

"Không cần phải nhiều lời, ta biết cậu cần gì, cần lời hứa của ta phải không, yên

tâm, ta sẽ thỏa mãn cậu.

Nghe cho kỹ, các ngươi đều không cần phải lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không gian

lận trong quá trình này.

Ta sẽ chỉ dùng cấp độ sức mạnh ngang với cảnh giới ghi trên giấy chứng nhận

của các người, ta thề trên họ của gia tộc ta!

Bây giờ cậu đã hài lòng rồi chứ? Nói ra cảnh giới ghi trên giấy chứng nhận của

cậu đi, nhanh lên!"

"Thần bộc."

Levin ∶ "…"