Nhìn xem dáng vẻ hưng phấn của cậu ta, Karen không khỏi cảm thấy có chút
buồn cười, lúc vượt qua vòng tuyển chọn cuối cùng vậy mà ở trong phòng
khách sạn Ankara chịu đói đến lúc dự tiệc.
Nhưng là một trong những nhân vật chính trong buổi tiệc, làm gì có cơ hội để
ăn uống thỏa thích.
"Cho nên sau khi buổi tiệc tối kia kết thúc, cậu về nhà với cái bụng rỗng à?"
"Ừm, sau khi chúng tôi về nhà thì bà nội có nấu mì ống, ông bà nội tôi cũng
chưa ăn no, ở trong buổi tiệc bọn họ cũng không có thời gian rảnh, nhưng mà
đêm hôm đó cả nhà chúng tôi đều rất vui vẻ, ha ha."
Karen uống một ngụm nước đá, gật đầu nhẹ.
"A, đúng rồi, đội trưởng, có cần tôi thông báo cho bọn họ một chút không, rằng
có thể kếu đồ ăn thức uống miễn phí?"
"Bọn họ biết, bọn họ cũng không quan tâm có miễn phí hay không."
Ventura nghe vậy, gãi đầu một cái, nói: "À, đúng là như vậy."
Bối cảnh gia đình của Ashley là sở nghiên cứu, Bart, Blanche và Mas thì bối
cảnh là Kỵ Sĩ Đoàn, địa vị của gia tộc cao vô cùng, bọn họ sẽ không thiếu
những thứ này, thậm chí lười đi lấy chút ích lợi nhỏ như vậy.
Giống như là Richard, tìm người trong nhà xin phiếu điểm một hồi thì tiền tiêu
vặt có thể nhẹ nhàng vượt qua mười nghìn rồi.
Ngược lại là Ventura, ông bà nội của cậu ta vẫn chỉ là nhân viên cấp cơ sở của
Trật Tự Thần Giáo, mặc dù đều là thần bộc, nhưng trợ cấp mỗi tháng của thần
bộc cũng chỉ có 100 phiếu Trật Tự, tính thêm phụ cấp công việc cũng sẽ không
dư ra được quá nhiều.
Mà gói thuốc trong tay của Karen kia, phỏng đoán cẩn thận giá của một gói đều
khoảng trên 500 phiếu trật tự, bốn gói thì cũng gần bằng tiền trợ cấp cả năm của
ông bà nội Ventura.
Dù vậy thì có vẻ Ventura chưa hề cảm thấy tự ti gì về bối cảnh của gia đình
mình, cho dù là lúc giao lưu với những thành viên khác trong đội, cậu ta cũng sẽ
không ngại nói ra những điều này, cũng sẽ không biểu hiện ra cảm xúc rất hâm
mộ đối với những người khác.
Karen cũng thấy ngại khi nói mình giống với cậu ta, bởi vì bản thân mình cũng
không tính là xuất thân từ "Gia đình bình thường".
"Vẫn là nên đi thông báo cho bọn họ đi, gọi đồ ăn, rượu và thuốc lá, rượu và
thuốc lá có thể để tự mình dùng, còn sót lại thì thu gom về, đem đến chợ đen
bán lấy tiền xem như quỹ chung của tiểu đội."
"Được rồi, đội trưởng."
Ventura lập tức để đĩa đồ ăn xuống, đi ra ngoài gõ cửa.
Không bao lâu, cậu ta đã trở lại: "Đội trưởng, bọn họ đều đang gọi đồ ăn."
"Ừm, cậu tiếp tục ăn đi."
"Đội trưởng, ngài không ăn sao?"
"Ta vẫn chưa đói, ta đi nằm nghỉ một lúc, có việc thì gọi ta."
"Được rồi, đội trưởng, ngài đi nghỉ ngơi đi."
Karen đi vào phòng ngủ, nằm lên trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ ngơi chừng hai giờ thì nghe tiếng chuông cửa ở bên ngoài, chỉ
chốc lát, Ventura gõ cửa phòng ngủ:
"Đội trưởng, có người tìm ngài, là tiểu đội trưởng của tiểu đội còn lại."
"Để hắn vào đi."
"Được rồi, đội trưởng."
Karen ngồi dậy khỏi giường, đi vào nhà tắm riêng để rửa mặt, trông thấy trên
bồn rửa tay có để một loạt chai chai lọ lọ, cầm lên một bình nhìn thử một chút,
là nước súc miệng, cũng thuận tay dùng một chút.
Sau đó,
Tại sao mình cảm thấy mấy thứ để trên bồn rửa mặt này cũng rất đáng tiền nhỉ?
Mỗi ngày nhân viên quét dọn của khách sạn có đổi mới không nhỉ?
Nhưng lấy đi những thứ này luôn thì hơi có chút quá đáng rồi?
Karen nhẹ nhàng gõ gõ trán của mình, sau khi mình lên làm đội trưởng, tại sao
càng ngày càng giống "Đội trưởng" rồi.
Chờ đến lúc ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng khách, Karen trông thấy Muri
đang đứng ở đó, sau đó, Karen ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh trông thấy trên bàn trà chất đống 12 gói thuốc và 9 bình rượu!
Đám người bên hai căn phòng kia hiểu lầm rồi, có bảo các người đưa qua chỗ ta
vào lúc này đâu, mà lại rốt cuộc ai lại thu gom lại một chỗ như chiến lợi phẩm
thế này.
Muri nhìn bàn trà một chút, hỏi: "Karen, anh rất thích hút thuốc và uống rượu
à?"
Karen lắc đầu, hồi đáp: "Thu gom lại chờ đến lúc huấn luyện xong thì mang ra
chợ đen bán."
Ventura rất bội phục mà nhìn đội trưởng của mình, mặc dù cậu ta sẽ không ngại
những việc này, nhưng mà đội trưởng nhà mình lại thẳng thắng đối mặt, cấp độ
của đội trưởng vẫn cao hơn mình rất nhiều.
Muri cười nói: "Ha ha, làm sao tôi lại không nghĩ tới loại phương pháp kiếm
tiền tiêu vặt này chứ, không được, bây giờ tôi phải gọi điện thoại để mấy người
trong đội cũng làm như vậy."
Sau đó, Muri thật sự cầm điện thoại lên, gọi về phòng của mấy thành viên trong
tiểu đội mình, sau khi dặn dò xong, Muri để xuống ống nghe rồi nói với Karen:
"Tôi đên để mời anh ăn cơm, chỉ hai người chúng ta, chúng ta là tiểu đội trưởng
của mỗi đội, ta cảm thấy chúng ta hẳn là đơn độc trao đổi trước một chút."
"Tốt, ta đồng ý, có điều nơi này còn có đồ ăn, chúng ta ngay ở chỗ này trò
chuyện đi, tránh lãng phí."
"A, cũng tốt."
Ventura đứng dậy, trước tiên thu dọn bàn trà sạch sẽ, lấy ra thêm mấy cái đĩa từ
trên xe đẩy đồ ăn rồi múc vài món ăn hương vị không bị ảnh hưởng bởi nhiệt
độ, lại rót hai ly nước đá để lên trên bàn.
"Đội trưởng, tôi đi tìm mấy người khác một chút."
"Ừm."