Số 13 Phố Mink

Chương 1094: Tuổi trẻ của ông nội (1)




Lấy lý do mình bỗng có việc gấp, Karen chào tạm biệt nhà Guman, phu nhân

Đường Lệ đứng ở vườn hoa trong hàng rào gỗ vừa nhìn Karen lên xe, Karen

cười cười phất tay chào phu nhân Đường Lệ.

Nhưng lúc khởi động xe, Karen dừng một chút, sờ lên tờ giấy đen đã gấp lại để

trong túi.

Lấy tốc độ nhanh nhất, Karen đi tới cửa của bảo tàng gốm Lemar.

Xuống xe, đẩy cửa đi vào, trên mặt bàn có để một bộ thi thể, thi thể bị mổ bụng,

cổ bị vặn sang phải.

Giữa ban ngày, cảnh này nhìn có chút không được hợp lắm, mà cửa của cửa

hàng lại là cửa kính.

Nhưng sau khi đến gần, có thể trông thấy trong bụng thi thể cũng không phải là

máu me và bộ phận cơ thể, mà là lít nha lít nhít những bánh răng.

Lemar vừa lúc cầm theo dụng cụ "Giải phẫu" bước đến từ đằng sau, trông thấy

Karen, lập tức nói: "Ngài Karen, Memphis đã đi đuổi theo người kia rồi."

Karen chỉ chỉ vào con rối ở trên bàn.

"Có hai người, tên này đã bị diệt khẩu, nhưng hắn chỉ là một con rối."

"Memphis đuổi theo như thế nào?"

"A, Memphis bảo tôi gửi cái này cho ngài." Lemar đưa một thanh thước cho

Karen, "Mấy ngày nay Memphis chờ ở trong tiệm nên thấy có chút nhàm chán,

cho nên ông ta đã bố trí trận pháp ở trong cửa hàng và ngoài đường."

"Được rồi, tôi đã biết." Karen nhận lấy cây thước, truyền một chút năng lượng

linh tính của mình vào trong, cây thước dao động rồi chỉ về một phương hướng.

Cây thước này không phải là để định vị vị trí của mục tiêu, mà là định vị vị trí

của Memphis.

"Tôi đã biết, ông cứ ở lại trong tiệm."

"Được rồi, tôi đã hiểu."

Karen cầm cây thước quay trở lại trong xe, đem cây thước đặt ở dưới cửa sổ xe,

cùng với khi ô tô di chuyển, cây thước sẽ tự mình điều chỉnh phương hướng.

...

Trong một khu đồng ruộng ở phía nam thành phố York, Philomena đang nhanh

chóng di chuyển, cô nhắm nghiền hai mắt của mình, cơ thể đung đưa trái phải,

nhưng tốc độ lại rất đáng kinh ngạc.

Ở sau lưng cô, dưới chân của Memphis, mỗi bước đi cũng đang không ngừng

xuất hiện phù văn, mỗi một bước mặc dù không nhanh, nhưng bước ra một

khoảng cách xa vô cùng, ông ta vẫn đang dùng tiết tấu của mình để đuổi theo

phía sau mục tiêu.

Cuối cùng thì mục tiêu cũng ngừng lại.

Philomena che mặt, che khuất hình dáng của mình, sau đó tay trái lật lại, trên cổ

tay xuất hiện một loạt sợi tơ, ngưng tụ ra một cái lưỡi hái màu bạc rất ngắn.

Memphis dừng bước lại, bắt đầu bố trí trận pháp phòng ngự ở dưới chân và bốn

phía xung quanh bản thân.

Memphis biết mình không am hiểu đánh nhau, cho nên sau khi thấy đối phương

có dự định ra tay, lập tức chuẩn bị phòng ngự.

Philomena thấy cảnh này nhất thời còn thật không biết phải nên làm cái gì, cô ta

thu hồi lưỡi hái lại, xoay người lại, bắt đầu tiếp tục chạy trốn.

Memphis lập tức thu hồi lại trận pháp mà mình vừa bố trí xong, dùng phương

thức trước đây tiếp tục đuổi theo.

Cứ như vậy, hai người tiến hành trò chơi đuổi bắt suốt một quãng thời gian dài.

Nửa đường cả hai bên cũng đều cùng nhau dừng lại nhiều lần, nhưng mỗi lần

kết quả đều như thế, căn bản Memphis cũng không có ý đồ chủ động tấn công,

cho dù một chút xíu cũng đều không có.

Mà nhìn trận pháp phòng ngự mà ông ta bố trí, Philomena rõ ràng, mình rất khó

phá giải, cho nên chỉ có thể một lần nữa di chuyển, tiếp tục cuộc truy đuổi.

Nửa khoảng thời gian sau, thật ra hai bên đều đang chạy vòng vòng xung quanh

khu vực này.

Nhưng lúc này người phá vỡ trạng thái cân bằng này cũng xuất hiện, một làn

khói đen chặn trước đường đi của Philomena, bóng người Karen bước ra từ bên

trong.

Philomena ngừng lại, nhìn Karen.

"Ngươi biết ta sao?"

Karen chú ý tới ánh mắt thay đổi của người bịt mặt này.

Philomena mở che mặt, lộ ra gương mặt mình.

Karen khẽ nhíu mày: "Là ngươi?"

Philomena thu hồi lưỡi hái, đem hai tay giơ lên một chút, lòng bàn tay mở về

hướng Karen, có nghĩa cô cũng không muốn động thủ.

Karen cũng nắm lấy hạt châu nhỏ dùng để triệu hồi thanh kiếm Lưu Tư, không

có vội vã bóp nát nó.

Philomena mở miệng nói: "Ta muốn đánh với ngươi một trận, nhưng không

muốn đánh bởi vì việc này."

"Bảo tàng gốm kia là bạn của ta mở." Karen biểu lộ rõ lập trường của mình.

"Có người có thể giúp ta chế tác con rối, hắn cần ta giúp hắn một chuyện, nên ta

giúp, chỉ đơn giản như vậy, ngươi tin không?"

"Ta có thể tin, nhưng ngươi cần giao người kia cho ta."

Philomena lắc đầu, nói: "Không thể."

"Không còn chỗ để thương lượng?"

"Ngươi có sao?"

"Không có." Karen kiên định nói, "Ta nhất định phải bắt được người kia, đây là

lời hứa của ta."

"Ta không thể nói cho ngươi hắn đang ở đâu, mặc dù ta không có hứa hẹn gì với

hắn, nhưng đây là quy tắc, chắc ngươi cũng hiểu."

"Đúng vậy, ta hiểu."

Karen bóp hạt châu nhỏ trong tay.

Philomena phát giác được khí tức trên người Karen thay đổi, mở miệng nói:

"Ngươi muốn ra tay?"

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ngươi muốn ra tay với người cùng giáo sao?" Philomena lật bàn tay một cái,

thanh lưỡi hái khi nãy vừa thu hồi lại xuất hiện một lần nữa, "Ta cho rằng ngươi

sẽ giống như ta, cho rằng vì loại chuyện này mà đánh nhau sẽ là một loại hành

vi rất vô nghĩa."

"Nói cho ta, vị trí của người kia."

"Ngươi thường xuyên làm loại việc này sao?" Philomena từ từ cúi người, chuẩn

bị xong tư thế tấn công, "Ngươi có vẻ rất quả quyết, cảm giác không phải lần

đầu tiên, nếu như ngươi đánh bại ta, sẽ giết ta diệt khẩu sao?"

"Ngươi làm trái với « Điều Lệ Trật Tự »."