Số 13 Phố Mink

Chương 1093: Người đến (3)




"Là năng lực của con côn trùng kia?"

"Đúng, nói ra có lẽ anh cũng không tin, mỗi lần sau khi bị cha tôi đánh một

trận, lúc dưỡng thương tôi có thể cảm giác rõ ràng sự dung hợp giữa tôi và con

côn trùng kia đã tăng lên, đánh càng nặng thì cảm giác càng rõ ràng."

"Rất tốt, bị đánh còn có thể gia tăng thực lực, người khác nếu có loại đãi ngộ

này, thì nằm mơ cũng đều sẽ cười tỉnh."

"A, ha ha."

Richard đưa quyển sách kia cho Karen, Karen nhận lấy, nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí."

"Đúng rồi, có chuyện muốn nói trước với cậu, cuộc tuyển chọn cuối cùng này là

tiến hành theo hình thức tiểu đội."

"Tôi biết, tôi có đọc qua báo chí, sáng nay tôi còn không ngừng dùng ngón tay

đâm đâm lên ảnh của anh ở trên tờ báo, đâm nhiều vậy nên không cẩn thận mà

đâm một lỗ."

"Tiếp theo phía trên sẽ có hướng gió mới, ta chuẩn bị thành lập tiểu đội Đòn Roi

Kỷ Luật của riêng mình, năm đội viên thuộc hạ của ta trong vòng tuyển chọn

cuối cùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đều sẽ gia nhập vào trong tiểu đội

của ta."

"Ừm hừ, sau đó thì sao?"

"Cậu cũng tới đi, cậu vốn là đội viên ngoài biên chế, không có biên chế trong

tiểu đội chó săn, theo lý luận thì có thể rất nhẹ nhàng để điều tới."

Nghe được lời này, Richard hít sâu một hơi, lại từ từ phun ra, nói: "Thật ra, tối

hôm qua ông nội cũng đã nói cho tôi biết việc này, buổi sáng mẹ tôi lại nói với

tôi thêm một lần. Bọn họ muốn để tôi gia nhập tiểu đội của anh, tiểu đội Đòn

Roi Kỷ Luật này chắc chắn sẽ rất được chú ý, thậm chí trở thành đội đứng đầu,

những người gia nhập, tương lai sau này sẽ phát triển rất nhiều."

Việc mà cha mẹ Ashley và Bart biết, thì nhà Guman chắc chắn cũng sẽ biết.

"Cho nên, cậu là đang chờ đợi ta chủ động mời?"

Richard lắc đầu,

Nói:

"Không, là tôi không có ý định mở lời về việc này với anh, Karen, tôi không

muốn lại làm gánh nặng của anh. Con người của tôi, lại lười nhác lại thích sĩ

diện, không chỉ thích nói mạnh miệng, còn thỉnh thoảng làm ra mấy hành vi.

Là anh em, phải là anh giúp tôi một lần rồi tôi giúp lại anh một lần mới đúng,

mà không phải là tôi luôn bị anh gánh trên vài, việc này không đúng."

Karen nhìn xem Richard, yên lặng.

Richard tưởng rằng lời mình nói khiến Karen xúc động, nhưng trên thực tế điều

mà Karen đang suy nghĩ đó là nếu cậu không gia nhập vào đội của ta thì làm

sao ta kéo cha cậu vào chung được?

Mặc kệ là tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật nào đi nữa, đều sẽ không từ chối một vị

Thuật Pháp Quan gia nhập, cho dù là đội trưởng Neo, mỗi lần nói chuyện với

Memphis đều có vẻ rất khách khí.

"Richard, ta chưa từng xem cậu là gánh nặng của mình."

"Tôi biết, anh sẽ không xem tôi như vậy."

"Nhưng không có cách nào khác, đoán chừng cả đời này của cậu đều không thể

nào ưu tú như ta được."

Richard: "..."

"Đời này, có lẽ cũng chỉ là ta giúp cho cậu, mà cậu có lẽ rất ít khi có thể giúp

được ta, bởi vì cậu cũng không có năng lực này."

Richard: "..."

"Cho nên, hoặc là vào đội, hoặc là không còn làm anh em."

"Anh đang ép buộc tôi trên phương diện đạo đức sao?"

"Ta không cần phải ép buộc đạo đức gì cậu cả, bởi vì trước khi đến đây, ta đã

gặp phải cha của cậu, cha cậu đã đồng ý việc này, ta tin tưởng nếu như cậu bây

giờ từ chối tôi mà nói, thì không bao lâu cậu sẽ trông thấy người cha thân yêu

của mình đứng chờ ngay trước cửa."

Richard rùng mình một cái.

"Karen, anh sao có thể làm như vậy, tôi và anh là anh em, anh vậy mà lén lút

liên hệ với cha của tôi, còn đứng về phía ông ấy."

"Ta không có đứng về phía ai cả, ta chỉ bảo trì trung lập."

"Anh biết rõ tôi đánh không lại ông ấy, kết quả anh lại đứng ở bên cạnh bảo trì

trung lập, vốn dĩ là đang nghiêng về phía cha tôi."

"Gia nhập đi, đừng nói nhiều nữa."

"Vậy tôi phụ trách hậu cần nhé?"

"Được."

"Vậy được, tôi gia nhập."

Richard giang hai cánh tay về phía Karen, muốn tìm kiếm một cái ôm thắm

thiết.

Karen thì đứng dậy, đi đến trước tủ lấy một ly nước trái cây, uống một ngụm,

sau đó nhíu mày,

"Mẹ cậu có thói quen bỏ đường vào trong nước ép trái cây sao?"

"Đúng vậy, bà ấy còn thích nhìn tôi hạnh phúc mà uống hết, mỗi lần tôi đều

phải phối hợp bày tỏ ra vẻ mặt xúc động khi nhận được tình thương của mẹ."

Lúc này, ngoài cửa sổ có một con quạ đen bay vào.

"Quạ đen của cha tôi." Richard giơ cánh tay để quạ đen đáp xuống, kết quả quạ

đen lại bay xuyên qua cậu ta, đứng ở trên bờ vai của Karen, "A, là tìm anh sao?"

"Xem ra là cha cậu cố ý hỏi ta cậu có đồng ý gia nhập hay không."

Karen bắt lấy con quạ đen rồi đọc tin tức bên trên:

"Có người tới bảo tàng gốm Lemar."

Karen gấp tờ giấy lại, lại phát hiện tờ giấy này đã có dấu gấp hai ba lần;

Có điều Karen cũng không để ý đến điều này, nói không chừng Eisen cảm thấy

lần thứ nhất không đủ hoàn mỹ, cho nên gấp lại thêm một lần.

"Richard, ta có việc, phải đi trước."

...

"Chính là chỗ này, từ sau lần trước, tôi vẫn đang chờ ngài đến tìm tôi."

Trong ghế xe, một tên mập mạp đang ngồi ở ghế lái quay đầu nhìn về phía cô

gái ngủ gật đang ngồi ở bên cạnh, nói:

"Lần này, chúng ta nhất định có thể lấy được dao khắc Yılmaz!"

Philomena mở mắt ra một chút, quay đầu nhìn về phía bảo tàng gốm, vừa lúc

thấy Memphis ở trong cửa thủy tinh đứng người lên, đi ra cửa.

"Ai."

Philomena thở dài,

Đưa tay bắt lấy cổ của tên mập mạp ở ngoài vị trí lái,

"Răng rắc" một tiếng, trực tiếp vặn gãy.

Sau đó cơ thể của cô ta hóa thành một làn khói đen,

Trốn.