"Cần thuộc hạ đi cùng với ngài không?"
"Không cần, anh cứ làm việc của mình trước, nếu như điều tra ra cái gì thì nói
cho ta, không điều tra ra được chuyện gì bất thường thì cứ xem như xong, cũng
không phải là chuyện gì quan trọng."
"Vâng, thuộc hạ đã biết."
Dùng xong cơm trưa, Karen một mình lái chiếc xe Pens second-hand chạy đến
con đường phía ngoài biệt thự nhà Guman.
Vừa dừng xe, đã nhìn thấy một người đàn ông đang tựa ở bên cạnh chiếc xe
trước mặt, trong tay kẹp một điếu thuốc, đứng hút với vẻ rất điều hiêu.
Karen biết người này, ông ấy tên là Duck, là dượng út của Richard, cũng là
dượng út của mình.
Làm một tên Thẩm Phán Quan, cưới một vị Thuật Pháp Quan làm vợ, đối mặt
với gia tộc Thuật Pháp Quan như nhà Guman, áp lực của ông ấy vẫn luôn rất
lớn, mỗi lần tới cửa, đều cần chuẩn bị tâm lý một lúc rất lâu.
Karen đóng cửa xe, đi về phía ông ấy.
"Ngài Duck?"
Duck quay đầu, nhìn về phía Karen, lập tức vứt bỏ tàn thuốc, cười nói: "Không
cần gọi ta là ngài, gọi ta là Duck là được rồi, ta có đọc báo, Karen, cậu lấy được
vị trí tiến vào trong Cánh Cổng Luân Hồi, cậu biểu hiện rất lợi hại đấy, chúc
mừng cậu, Karen."
"Cảm ơn."
Karen đứng bên cạnh ông ấy, Duck móc gói thuốc ra từ trong túi quần, đưa cho
Karen.
"Tôi không hút thuốc lá." Karen đưa tay chặn lấy gói thuốc lá rồi nhẹ nhàng đẩy
trở về, "Hôm nay trong nhà có việc gì sao?"
"A, không có chuyện gì, chủ yếu là cha mẹ vợ của ta đều chuyển về đây ở, cho
nên vợ của ta sẽ thường xuyên sang đây thăm bọn họ, cho nên ta cũng nhất định
phải..." Duck tiên sinh duỗi ra hai ngón tay làm thành động tác "Bước đi", "Ai,
cậu hiểu mà, mỗi lần tới nơi này, ta đều cảm thấy giống như là vào trong nhà
giam của Đòn Roi Kỷ Luật."
"Ngài vất vả rồi."
Duck nhún vai: "Không có cách nào khác, ai bảo bản thân ta cứ bình thường
không có gì nổi bật như thế này đây?"
Lần trước lúc tiếp xúc với Duck, Duck vẫn luôn cố gắng giả vờ thân cận với nhà
Guman trước mặt của Karen, xem bản thân như là một phần của nhà Guman,
nhưng lần này, Duck hoàn toàn không còn che lấp tình cảnh thật của mình lúc
này.
Có lẽ là bởi vì lúc trước ông ấy cảm thấy Karen là người trẻ tuổi, là tiểu bối, nên
cần giữ thân phận trước mặt Karen, hiện tại, ông ấy đã xem Karen như ngang
hàng, thậm chí lại cao hơn một chút.
Quan hệ ngang hàng, thì cái gì cũng đều có thể nói, dù sao ông ấy và Karen đều
là người ngoài.
"Ngài cũng chỉ muốn vợ mình vui mà thôi."
Nghe nói như thế, Duck sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: "Cậu nói
đúng, chỉ cần Lucy vui vẻ, mọi việc đều đáng giá."
Nói xong, Duck đưa tay ra vỗ bả vai Karen một cái: "Đi thôi, chúng ta đi vào."
Karen và Duck cùng đi vào sân, bước lên bậc thang, vừa mới chuẩn bị gõ cửa,
cửa lớn đã được mở ra từ bên trong, phu nhân Đường Lệ đứng ở trước cửa.
Lão phu nhân mang theo tức giận mà trừng mắt liếc nhìn con rể của mình;
Duck sợ run cả người, đồng thời cũng không hiểu ra sao.
Karen mỉm cười, bà ngoại, ngài cũng không giả bộ nữa sao?
Có lẽ khi mình tự lái xe tới, bà ngoại đã nhận ra mình, cũng đã sớm chuẩn bị
mở cửa nghênh đón, thế nhưng là mình lại ở ngoài trò chuyện với Duck một hồi
lâu, để lão phu nhân chờ sốt ruột.
"A, Karen, bé Karen của bà đến, để bà nhìn xem."
Phu nhân Đường Lệ chủ động đi đến trước mặt Karen, đưa tay sờ lên mặt
Karen,
"Không có bị thương chứ? Trên tinh thần và linh hồn không có bị tổn thương
a?"
Tất nhiên, lão phu nhân là lo lắng cháu ngoại của mình trong quá trình tuyển
chọn phải đánh đổi gì đó.
"Không có việc gì, phu nhân."
"Gọi bà nội, lần trước cũng đã nói rồi, gọi là bà nội!"
"Được rồi, bà nội, cháu không sao, chỉ là một cuộc tuyển chọn mà thôi."
"Ha ha, ha ha, ha ha!"
Nghe nói như thế, phu nhân Đường Lệ cười nhẹ, nhưng không thu lại được, lại
cười như bình thường, vẫn không thu lại được, cuối cùng thì cười to ra.
Đây là cháu ngoại của mình, trên người trẻ tuổi này có huyết mạch của mình, nó
rất ưu tú, mà lại không phải chỉ bình thường ưu tú!
Có dù có mối quan hệ máu mủ, trưởng bối cũng không nhất định sẽ thích mỗi
một vãn bối của mình, nhưng nếu như người trưởng bối này đầu óc không có
vấn đề mà nói thì hắn chắc chắn sẽ ưa thích vãn bối ưu tú hơn, đây chính là việc
thường tình.
Thêm nữa ngoại trừ việt ưu tú ra, các phương diện như tính nết của Karen, cách
ăn nói, khẩu vị và khả năng nấu nướng, tất cả cũng đều phù hợp với khẩu vị của
phu nhân Đường Lệ.
Duck rất muốn ho khan vài tiếng, ra hiệu với phu nhân Đường Lệ rằng đứa con
rể của bà cũng đã đến, nhưng do dự một chút, vẫn không dám.
Sau khi bước vào nhà, Kaixi, Lucy đều chúc mừng Karen, ông Deron vẫn còn
không về nhà, a, còn có một người không ở nhà, là Eisen, nhưng mọi người
trong nhà tựa như đã thành thói quen với việc ông ấy hay mất tích.
"Karen!"
Lầu hai có người đang gọi mình, Karen ngẩng đầu, nhìn thấy Richard đang ngồi
trên lầu, ùm, cậu ta đang ngồi lên xe lăn.
Karen đi lên lầu, bước đến trước mặt Richard, cười nói: "Xe lăn cũng không tệ,
trông cũng đẹp đấy."
"Vậy anh có muốn ngồi thử một chút không?" Richard hỏi.
"Chờ đến khi ta một trăm tuổi đi."
Richard nhìn mọi người trong nhà đang ở dưới lầu một chút, sau đó lăn xe về
phía phòng mình, Karen đi theo ở phía sau.
Trên giường trong phòng ngủ chất đầy sách, Karen nhìn lướt qua, phát hiện đều
là sách cổ và bút ký.
"Đang giả bộ đóng kịch à?"
"Hừ, thật ra thì tôi đang rất cố gắng đấy!"
Karen kéo một cái ghế qua ngồi xuống, phu nhân Kaixi bưng hoa quả và đồ
uống đi vào, sau khi đặt xuống, phu nhân Kaixi cười nói:
"Hai đứa cứ trò chuyện, không ai quấy rầy đâu."
Nói xong, phu nhân Kaixi còn rất hiểu ý mà hỗ trợ đóng cửa lại.
Làm mẹ, tự nhiên thích con của mình giao du với người đồng lứa ưu tú.
"Đúng rồi, có thứ tôi muốn đưa cho anh, lần trước không phải anh bảo tôi đưa
cho anh khối Rubic Thuật Khóa sao, cái kia anh không dùng được, tôi có trộm
một phần mà ông nội tôi truyền thụ cho học sinh thân thiết, cũng có thể xem
như là một loại Rubic Thuật Khóa, chỉ có điều là bản thấp hơn."
Nói xong, Richard đưa tay chỉ về phía giá sách bên cạnh, một sợi tơ trắng bắn ra
từ chỗ cổ tay của cậu ta, dính chặt vào một quyển sách sau đó kéo quyển sách
về phía tay mình.