Lúc rời khỏi trận pháp dịch chuyển, Karen nhìn thấy Đại Chủ Giáo Waffron và
một đám người đại biểu đang chuẩn bị nghênh đón.
Sau khi thấy cảnh này, vẻ mặt của đám người Karen cũng vì đó mà ảm đạm đi,
bởi vì đã đoán được tiếp theo sẽ có gì đang chờ đợi mình.
Có lẽ, trước lúc tham gia tuyển chọn, bọn họ đều từng tưởng tượng cảnh tượng
sau khi mình thành công giành được vị trí, lúc trở về sẽ được tiếp đón nồng
nhiệt và hoan hô chúc mừng, nhưng bây giờ, bọn họ chỉ muốn tìm một chỗ để
ngủ đủ ba ngày ba đêm.
Một mình Philomena yên lặng đi ra, buổi hoan nghênh và chúc mừng này,
không có quan hệ gì với cô.
Đại chủ giáo Waffron chủ trì nghi thức chào mừng, phát biểu diễn thuyết, sau
đó dẫn một đám Chủ giáo đại khu tới cùng đám người Karen nắm tay vỗ vai cổ
vũ.
Sau đó, các phóng viên của « Tuần Báo Trật Tự » tới chụp ảnh và làm phỏng
vấn, Meriye cũng rất hưng phấn, bởi vì trước đó khi Karen xuất phát đã phỏng
vấn cùng với kết quả bây giờ, đủ để chiếm giữ trang nhất một lần.
Sau khi những quá trình này hoàn tất, hai chiếc xe khách quý lái tới, đám người
Karen ngồi lên xe, trong xe có chủ nhiệm của bệnh viện giáo hội tự mình kiểm
tra cơ thể cho Karen và mọi người, sau đó bắt đầu việc trị liệu trực tiếp trên xe.
Trạng thái cơ thể và tình trạng tinh thần của Karen đều vô cùng tốt đẹp, điều
này khiến vị chủ nhiệm kiểm tra cho anh cảm thấy rất kinh ngạc, trêu chọc nói:
"Có vẻ cậu giống như là vừa trở về từ kỳ nghỉ phép hơn đấy."
Tuy vậy mặc dù không cần tiếp nhận trị liệu, nhưng chủ nhiệm vẫn cho Karen
một lần điều trị thuật pháp, loại cảm giác này, vô cùng dễ chịu, giống như là
đang xoa bóp cho linh hồn.
Đợi đến khi về đến khách sạn Ankara, đám người được sắp xếp vào trong
phòng riêng, đối với nơi này và những phòng ở đây, Karen có thể nói là hết sức
quen thuộc, sau khi vào phòng, anh gọi điện thoại để đặt món ăn, còn có cả
rượu thuốc lá, cà phê và trà.
Bây giờ anh cũng không đói bụng, bữa ăn là để chuẩn bị đóng gói mang về, để
cho người trong nhà nếm thử món ngon làm từ nguyên liệu mua bằng phiếu
điểm, nhất là thịt Tích Long nướng mà đội trưởng thích nhất.
Mình là nhân vật chính của buổi tiệc tối, cũng không có cơ hội để giấu thức ăn
mang về.
Những thứ như rượu thuốc lá cà phê này, cũng đều là loại đắt tiền phải dùng
phiếu điểm mới mua được, Karen cũng chuẩn bị mang chúng về nhà.
Đây là thói quen kể từ lúc làm nhiệm vụ bảo vệ lần trước, mà lại anh cũng
không tin rằng lần này khách sạn sẽ còn gọi mình đến thanh toán, chắc chắn là
đã được bao trước.
Thật ra thì Karen cũng không thiếu chút phiếu điểm này, cho dù không thể
hưởng thụ mỗi ngày, nhưng một tháng hưởng thụ lần một lần hai thì hoàn toàn
không thành vấn đề, nhưng trên điều kiện hợp lý, chiếm một chút lợi ích, đây
cũng là một loại cảm giác vui vẻ.
Tắm rửa, thay quần áo ngủ của khách sạn, Karen nằm lên trên giường.
Giường rất lớn, nhìn sang bên cạnh, phát hiện chỉ có một mình nằm ở chỗ này,
đã thiếu đi Peia và Fanny, thiếu đi rất nhiều cảm giác.
Nhắm mắt lại, đi ngủ.
Ban đêm thức dậy, sau khi thay thần bào mới, Karen đi tới sảnh tiệc.
Ashley, Bart và Ventura đứng ở cổng, đây là đang cố ý chờ mình.
Sau khi Karen đi vào, bọn họ đi theo sau lưng Karen cùng nhau tiến vào.
Trong chốc lát, toàn trường vỗ tay reo hò.
Karen phất tay cúi đầu thăm hỏi bốn phía, đám người Bart sau lưng cũng bắt
chước động tác Karen, chỉ có điều họ có vẻ cứng nhắc và không thích ứng lắm.
Nhìn xem một màn này, trong lòng Karen không nhịn mà cảm khái: Thật giống
là quán quân Olympic về nước.
Cha mẹ của Bart, Ashley và ông bà của Ventura đều đến hiện trường, Karen là
đội trưởng, nhất định phải đi chào hỏi từng người bọn họ.
Trong lúc buổi tiệc diễn ra, còn có rất nhiều đại nhân vật của đại khu thành phố
York nói chuyện cùng với Karen, Karen ứng phó với từng người.
Cuối cùng, Karen bị yêu cầu bước lên đài phát biểu cảm nghĩ.
Karen đứng ở trên đài, đối mặt với mi-crô, tay trái giơ cao một ly rượu đỏ lên,
tay phải vỗ vỗ ngực, hô:
"Vinh quang, thuộc về thành phố York!"
Mặc dù ta là người Ruilan.
Dưới đài một lần nữa phát ra tiếng reo hò.
...
Thật vất vả mới nhịn đến khi buổi tiệc kết thúc, Karen về đến phòng, cầm lấy
đồ mình đã đóng gói sẵn rồi bước ra khỏi khách sạn, anh không có ý định nghỉ
lại qua đêm ở chỗ này, anh muốn trở về.
Trên con đường cách khách sạn không xa, có một chiếc xe tang đang đỗ lại.
Trong khung giờ này, xe tang rất dễ thấy và cũng rất hợp với không khí lúc này.
Chú Mason đã từng nói, xe tang có một nét đẹp đặc biệt.
Karen cảm giác được, bởi vì hiện tại anh rất mệt mỏi.
Alfred bước xuống, đi tới nhận lấy đồ trong tay Karen rồi cất lên xe, quay trở lại
vị trí lái vừa khởi động ô tô vừa quay đầu nhìn sang Karen ngồi ở ghế phụ bên
cạnh nói:
"Thiếu gia, chúc mừng ngài!"
Karen nhẹ gật đầu, rất chân thành đáp lại nói:
"Alfred, cám ơn anh."
Lời cảm ơn nghiêm túc như vậy để Alfred cảm thấy có chút bối rối, một cảm
giác tin tưởng và phục tùng không biết từ đâu xuất hiện, khiến cho radio trong
xe tang lúc này cũng xuất hiện âm thanh "Xoạt xoạt xoạt" của dòng điện.
"Thiếu gia, ngài muốn một ly nước đá sao, tôi có mang theo thùng giữ nhiệt,
bên trong có đem theo nước đá."
"Được rồi."
Alfred mở cửa bước xuống xe, lúc đi về thùng xe phía sau, rất tự nhiên mà móc
ra quyển bút ký nhỏ ở trước ngực, dùng miệng cắn nắp của chiếc bút máy ra,
viết:
"Tối nay, Thần rất mệt mỏi, cũng rất sáng chói."