Một người binh sĩ mặc áo giáp đi đến trước mặt Karen: "Quan chỉ huy muốn
gặp ngươi."
"Được rồi, xin hãy dẫn đường."
Karen sửa sang lại thần bào trên người mình một chút, đi theo binh sĩ đi đến
phía dưới bức tượng của Ogurev, quan chỉ huy Punk đang ngồi ở chỗ đó uống
cà phê.
Tư thế ngồi của ông ta vô cùng hào phóng, nhưng ly cà phê đang bưng trong tay
lại rất nhỏ, nhìn cảnh này, nếu đang uống rượu thì có vẻ sẽ hợp hơn.
"Thưa ngài quan chỉ huy."
Karen đặt hai tay trước ngực, cúi người 45 độ chào Punk.
"Ngồi đi."
"Vâng, thưa ngài."
Karen ngồi xuống ở bên cạnh, Punk rót cho Karen một ly cà phê.
"Cậu rất không tệ, có hứng thú ở lại cứ điểm Ogurev để rèn luyện bản thân thêm
không?"
Karen không nghĩ tới vị quan chỉ huy này lại đưa ra câu hỏi trực tiếp như vậy,
cho nên lập tức thay đổi phương thức giao lưu cùng với loại người này, rất
thẳng thắng đáp lại nói:
"Rất xin lỗi, thưa ngài, tôi vẫn còn trẻ..."
"A, là vì không chịu được sự cô quạnh của nơi này sao?"
"Là vì tôi còn có vị hôn thê."
"Ha ha ha."
Punk nở nụ cười, nói: "Không có việc gì, ta chỉ thuận miệng mà hỏi một chút
mà thôi, thật ra, nơi này cũng rất không tệ, nếu như cậu có thể quen thuộc nó, sẽ
có thể phát hiện vẻ đẹp của nó, rất nhiều điều hỗn loạn trong hiện thực, nhưng ở
chỗ này, cũng không tồn tại."
"Tôi tin tưởng bản thân ngài đã từng trải qua, cũng đã nhìn thấu, có lẽ, về sau
chờ đến khi tôi cũng trải nghiệm, cũng nhìn thấu cuộc đời, tôi có thể về nơi này,
cùng ngài uống cà phê."
"Ta cũng sắp phải đi rồi." Punk nhìn về phía Karen, "Vẻ đẹp của nơi đây, sẽ
không còn thuộc về ta nữa."
Trong lúc nhất thời Karen cũng không biết là nên nói lời chúc mừng hay vẫn
nên nói xin ngài nén bi thương.
"Đây chính là cuộc sống, bởi vì biết bên ngoài phiền nhiễu, cũng biết cuối cùng
sẽ không tránh khỏi, cho nên mới có thể cảm nhận được sự tốt đẹp nơi Hư
không này. Cậu rất ưu tú, là loại ưu tú có thể thấy bằng mắt trần kia, sự ưu tú
mà ta đang nói đến đó là đã biết trước và hiểu được mình nên làm việc gì khi
còn chưa đến độ tuổi có thể suy nghĩ được như vậy, cho nên, cậu cần phải cố tự
bảo vệ mình."
"Thưa ngài, tôi vẫn luôn cực kỳ cẩn thận."
"Ừm, bảo vệ tốt bản thân mình, từ từ trưởng thành, khoảng chừng mấy chục
năm sau, bên trong cao tầng của Trật Tự Thần Giáo, sẽ có một cái ghế thuộc về
cậu."
"Cảm tạ ngài lời chúc và sự đề điểm của ngài."
"Được rồi, uống hết cà phê rồi đi thôi, ngày mà cứ điểm Ogurev mở ra, cũng
sắp kết thúc."
Karen bưng ly cà phê lên, uống một hơi cạn sạch cà phê trong ly, bên trong cái
ly cà phê này không có bỏ một chút đường nào, rất đắng và chát, thật ra Karen
cũng có thể tiếp nhận được, trái lại anh lại khó chịu đối với loại cà phê ngọt kia
hơn.
Sau khi tạm biệt Punk, Karen về tới quảng trường, trên đường đi, rất nhiều
người chủ động đến chào hỏi với Karen, Karen cũng đáp lễ với từng người.
Karen cũng không quá nhiệt tình, chỉ bởi vì lễ phép.
Giống như Kane đầu trọc đã nói lúc trước, là loại qua loa vừa đủ kia.
Ngược lại cũng không có người nào lại bởi vậy mà tức giận, bởi vì bọn họ chủ
động bước lên trước, không phải vì sự "Nhiệt tình" của Karen, cũng không phải
vì tên tuổi của Karen, mà là xem ở trên thực lực mà Karen biểu hiện ra trong lúc
tuyển chọn.
Năng lực cá nhân càng mạnh, thì càng có thể thoát khỏi những phiền phức từ
các mối quan hệ xã giao vô tác dụng.
Mas và Blanche đã cùng các đồng đội tạm biệt xong, khi Karen quay trở lại,
bọn họ cùng nhau đứng trước mặt của Karen.
"Đội trưởng, chúng ta đi về trước, cảm ơn ngài, nếu như không có ngài, ta cảm
thấy ta không có khả năng dành được vị trí này."
Mas nói xong, hành lễ với Karen, động tác giống như khi nãy Karen hành lễ với
Punk, điều này có nghĩa không xem Karen như người cùng thế hệ, mà là thành
cấp trên.
Blanche mở miệng nói: "Đội trưởng, tôi đã không chờ nổi mà muốn về nhà để
khoe khoang những việc tôi trải qua hôm nay với người thân và bạn bè, thật sự
rất cảm ơn ngài, đội trưởng."
Karen lộ ra nụ cười ấm áp, nói: "Không cần phải khách khí như thế, đây là kết
quả của sự cố gắng của toàn bộ các thành viên trong tiểu đội chúng ta, nếu như
không có hai người gia nhập vào thì chúng ta cũng không thể tiến bước suôn sẻ
như vậy."
Trong tình huống mình không thể sử dụng Lưỡi Đao Ám Nguyệt và Áo Giáp
Hải Thần Chi Giáp, mục tiêu để toàn bộ tiểu đội vượt qua tuyển chọn, bài trừ
một nhân tố cuối cùng là Loya xuất hiện, nếu như không có hai vị này hỗ trợ, độ
khó để Karen giành được vị trí này sẽ khó gấp đôi.
Tiểu đội thứ bảy của Kane đầu trọc lúc trước có sự chênh lệch là đến từ vị trí hỗ
trợ trong tiểu đội.
Karen lại nói: "Không bao lâu chúng ta sẽ còn tập hợp lại, trước khi đến Cánh
Cổng Luân Hồi, chúng ta còn phải bị tập hợp để đến đại khu Dinger tham gia
một kỳ huấn luyện cụ thể, đến lúc đó chúng ta tìm một chỗ uống trà tán gẫu."
"Được rồi, đội trưởng."
Sau khi tạm biệt Mas và Blanche, Karen dẫn theo ba người Bart, Ashley và
Ventura đi tới trước trận pháp dịch chuyển trong cung điện Ogurev.
Trong trận pháp dịch chuyển về đại khu thành phố York, Philomena đã sớm
đứng chờ ở đó, một mình cô đứng ở trong góc nhỏ, bởi vì vết thương nghiêm
trọng, cho nên vẻ mặt mỏi mệt.
Cô cũng không đi lên chào hỏi gì với Karen, Karen tự nhiên cũng sẽ không chủ
động bước đến để nói gì cả, mặc dù mọi người cùng đến từ một đại khu, nhưng
tất nhiên không phải người một đường.
Mà lại, bởi vì cô ta, trái lại đã giúp tăng cường sự đoàn kết của tiểu đội Karen.
Bởi vì ba người Bart biết thực lực của Philomena, trong lúc vòng tuyển chọn
bạn nãy, cũng nhìn thấy cô bằng sức một mình mà dẫn theo cái tiểu đội phế liệu
chắp vá kia đi gần đến vòng cuối cùng.
Nhưng chính một người đồng lứa mạnh như vậy, cuối cùng lại không thể dành
được vị trí, ngược lại là nhóm người mình cuối cùng giành được vị trí.
Tất cả mọi thứ đều phải quy công cho sự lãnh đạo của đội trưởng nhà mình.
Một nhóm người lớn cần tín ngưỡng để ngưng tụ lại, một vòng tròn quan hệ nhỏ
thì đơn giản hơn nhiều, chỉ cần biết một câu: Đi theo ngươi, có thịt ăn.
Ngoại trừ Ashley cố ý cười cười với Philomena để cảm thấy hả hê một chút,
Bart và Ventura cũng học theo dáng vẻ của Karen, xem như Philomena không
tồn tại.
Người thắng, luôn luôn muốn bảo trì một chút phong cách, đây không phải là
đang đồng tình đối với kẻ thất bại, mà là vì để cho mình cảm thấy thoải mái vì
cảm giác ở trên cao hơn đối phương.
Năm người đều tiến vào trong trận pháp, trận pháp khởi động.
Trở về đại khu thành phố York