Nếu được lựa chọn thì Pusien sẽ không ở lại nơi này, nó sẽ trốn.
Dù nó rõ ràng hậu quả khi mình không phối hợp với cuộc tuyển chọn đó là cấm
chế ở trong người mình sẽ kích hoạt, bản thân sẽ bị phân rã.
Tất cả huyễn thú đã xuất hiện trước đây, trong cơ thể bọn chúng thật ra đều đã
bị bố trí cấm chế từ trước, cấm chế này nối liền cùng với trận pháp trên quảng
trường, vị trí kết giới mỗi tiểu đội đều có một vị Trận Pháp Sư phụ trách riêng.
Huyễn thú đánh bại tiểu đội trong kết giới, có thể được trả tự do.
Huyễn thú không phối hợp tuyển chọn, sẽ trực tiếp bị xử tử.
Mỗi một Trận Pháp Sư có thể tự mình phán đoán tiểu đội trong kết giới mình
quản lý đã mất đi khả năng chiến thắng hay không, từ đó kết thúc sớm tuyển
chọn, huyễn thú sẽ bị trận pháp khống chế lại, để tránh xuất hiện thương vong
nhiều hơn.
Trên nguyên lý, Lĩnh vực Tinh Thần của Pusien, cũng là thứ tăng cường linh
hồn, để linh hồn sinh ra hiệu quả "Kích thích", từ đó trong trạng thái "Hư giả",
mô phỏng theo cảm ứng của đối phương mà tăng cường rào chắn của linh hồn
mục tiêu.
Bản thân nó cũng sẽ không truyền đi bất cứ năng lượng linh hồn nào, chỉ có tác
dụng của một chất xúc tác mà thôi.
Nhưng bây giờ, chất xúc tác như nó, lại bị giam cầm ở trong chuỗi phản ứng
này.
Bây giờ Pusien tình nguyện chết đi, cũng không muốn tiếp tục nữa, trên đời này,
có nhiều thứ càng kinh khủng hơn là cái chết.
Nhất là cảnh tượng "Trước mắt",
Là thứ mình có thể nhìn sao?
Đáng chết,
Mình là muốn lấy lại sự tự do cho nên mới nguyện ý vào sân thí luyện giúp Trật
Tự Thần Giáo các người tiến hành tuyển chọn kiểm tra;
Thế nhưng là,
Chính các người biết mình rốt cuộc đang tuyển chọn ai sao?
Không,
Người như hắn, các người còn cần tiến hành tuyển chọn gì nữa sao?
...
"Đây đều là giả, giả, đều là giả, đây là... Huyễn cảnh."
Karen dần dần bước ra khỏi sự bối rối, anh có quá nhiều kinh nghiệm để ứng
phó với ảo cảnh, anh cũng có đủ đòn tấn công linh hồn để ỷ vào.
Chỉ là, khi Karen dần dần tỉnh táo lại, lúc ý thức bản thân đã trở về, huyễn cảnh
cũng không biến mất, mình cũng còn chưa tỉnh lại, hoàn cảnh chung quanh
ngược lại bắt đầu không ngừng mà khuếch đại và chi tiết càng tỉ mỉ mà tinh tế
hơn.
Là huyễn thuật tăng cường cường độ sao?
Karen chỉ có thể suy đoán như vậy, bởi vì tình báo mà Ashley cung cấp về
Pusien rất ít, lại thêm việc phía tổ chức chơi xấu, để Pusien vừa ra trận đã tiến
hành đánh lén tất cả mọi người, vốn cũng không có quá trình tiếp xúc hay quen
thuộc với đối thủ.
Cho nên, Karen còn không ý thức được vị trí huyễn cảnh của mình bây giờ, thật
ra là anh đang tự xây tường vây nhốt mình lại.
Trên cổ của mình đã bị tròng lên sợi dây thừng, nắm lấy dây thừng lại chính là
hai tay của chính mình, Karen càng là tỉnh táo, dây thừng trên cổ sẽ siết càng
chặt.
Thế giới trong mắt, bắt đầu nghiêng về một phía, Karen vô thức muốn giữ thăng
bằng cho mình, lại phát hiện không thể làm được, trọng tâm của anh dưới sự
quấy nhiễu của thế giới đang nghiêng đi này, cả người ngã ngửa ra từ phía sau.
"Ầm!"
Khi gáy chạm mạnh một cái xuống dưới mặt đất, Karen mới nhận ra rằng,
không phải thế giới này đang nghiêng, mà là trong cảm giác của mình, tất cả
đều đã lật úp lại.
Đã từ rất lâu, đã không cảm giác được mình suy yếu như thế này, cho dù là lúc
tiêu hao quá nhiều năng lượng linh tính, đều không cảm thấy yếu đuối như vậy.
"Karen, Karen?"
Hả?
Karen mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm ở trên một cái giường, bên cạnh
giường, có rất nhiều người đang đứng và đang ngồi.
"A, cám ơn trời đất, Karen, cháu cuối cùng tỉnh rồi." Cô Winnie vui đến nỗi
phát khóc.
Thím Mary cười, sau đó vẻ mặt lại chìm xuống, nhưng rất nhanh, thím lại cười.
Chú Mason vuốt lồng ngực của mình nói: "Cháu của ta tỉnh lại rồi, ha ha."
"Anh Karen?"
Minna, Lunt và Chris cùng tò mò mà nhìn chằm chằm Karen.
"Chú... Thím... Cô..."
Karen ngồi dậy trên giường, vẻ mặt của những người xung quanh vẫn rõ ràng
như cũ, cảm giác ấm áp của gia đình vẫn cảm nhận được tinh tế chi tiết như vậy,
nhưng... Giống như thiếu chút gì đó?
Thiếu cái gì đây?
Karen nhịn không được mà đưa tay đặt ở trên đầu mình, rốt cuộc là thiếu cái gì
đây?
"Karen, cháu không nên làm ta sợ, cháu cảm thấy có chỗ nào không thoải mái
không?" Chú Mason lo lắng mà hỏi thăm.
Karen cố nén cảm giác đau đớn như đầu bị xé rách, khó khăn mà ngẩng đầu lên,
ánh mắt đảo qua gương mặt của tất cả mọi người đang ở cạnh bên giờng.
Đều ở đây, còn thiếu ai đây?
"Karen, bệnh cháu vừa mới khỏi, nhanh, nằm xuống nghỉ ngơi thêm một chút
đi."
Cô Winnie đưa tay khoác lên trên bờ vai Karen, dịu dàng ấn anh xuống giường.
Karen từ từ thả lỏng cơ thể, hướng phía dưới nằm đi.
Đúng vậy, ta vừa mới bị bệnh, ta cần nghỉ ngơi.
"Nghe lời, Karen, lại nghỉ ngơi thêm một hồi, ngủ tiếp một giấc, sẽ thấy thoải
mái hơn." Chú Mason nói.
Đúng vậy, ngủ một giấc là tốt rồi.
Cái ót dán lên trên chiếc gối mềm mại, loại cảm giác thoải mái dễ chịu và hài
lòng kia lập tức hiện lên.
Nhưng ngay khi Karen sắp nhắm mắt, ánh mắt của anh bỗng nhiên nghiêm một
chút, hai mắt lập tức triệt để mở ra:
"Còn thiếu người!"
Hai tay Karen chống lại sự suy yếu, muốn đứng người lên.
"Karen, cháu cần phải nghỉ ngơi." Chú Mason nói.
"Đúng vậy, ngủ tiếp đi, tốt cho cơ thể cháu." Thím Mary nói.
"Nghe lời, Karen, nghe lời, ngoan." Cô Winnie khuyên.
"Anh Karen, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, nghỉ ngơi xong rồi chúng ta lại chơi cùng
nhau." Mấy đứa em họ cũng bắt đầu khuyên nhủ Karen.
"Thiếu người!"
Karen trừng mắt sau đó lại cố gắng họng nói ra câu này.
Lúc này, chú Mason, thím Mary, cô Winnie và mấy đứa em họ đều duỗi tay ra,
đè lên người Karen, muốn đẩy Karen nằm lại trên giường.