Tựa như là một vài con hung thú sau khi bị trấn áp, dần dần bị dung nhập trở
thành một thuật pháp hoặc là vật triệu hồi trong nội bộ của Trật Tự Thần Giáo,
chuyện này hình xuất hiện ở đây, Karen cảm thấy cũng không phải là rất kỳ lạ.
Nhưng ý nghĩa thực tế của nó thì không thể nào là thần khải, rất có thể là một sự
trừng phạt trong nội bộ Trật Tự Thần Giáo dành cho sự gian dối và phản loạn.
Có lẽ, sau khi được lưu truyền rất lâu, nguyên nhân hình thành cụ thể của trận
pháp này đã không thể nào kiểm chứng được, nhưng nó thật sự đáng sợ.
Karen tiếp tục đi về phía trước, vì chờ đợi Laure và Leon ở trước mặt đi tiếp,
anh còn phải chậm lại không ít.
Đau nhức, thật sự đau nhức, nhưng đối với người đã trải qua nó hoàn chỉnh một
lần, hiệu quả đã thấp xuống rất rất nhiều.
Bởi vì cảm giác đau đớn nhất, là xuất phát từ sự tuyệt vọng, nơi này còn tương
đối tốt một chút, bởi vì có một ngọn núi tuyết bày ở trước mặt ngươi, mặc dù nó
cao ngất ngưởng, cao đến mức khiến ngươi cảm thấy không có cách nào để leo
lên, nhưng so với lần trước không có bất kỳ tia hy vọng nào mà Karen đã trải
qua, thì dễ chịu hơn nhiều.
Cũng bởi vậy, đóng băng lúc này, đối với Karen mà nói, cũng không tính là việc
gì nghiêm trọng.
Phía bên phải, trên mặt tên thanh niên Kỵ Sĩ Đoàn kia cũng xuất hiện vết đóng
băng, nhưng hắn vẫn đang vững bước tiến lên.
Trên mặt của thiếu niên ném cục đá thì vẫn còn bình thường, nhưng cục đá mà
hắn ta ném lúc này đã biến thành một cục băng.
Thiếu nữ đang ngủ gật thì nhắm hai mắt mà kêu khóc, tựa như đã gần phải tỉnh
giấc, nhưng nếu như lúc này có thể ngủ, cũng có vẻ là một phương pháp tự lừa
gạt bản thân rất tốt.
Còn về vị "Người thân của đội trưởng" kia, đã tụt lại ở phía sau rất xa, bởi vì có
gió tuyết ngăn cản tầm mắt cho nên cũng không nhìn thấy rõ.
Cũng là bởi vì gió tuyết, cho nên cảnh vật mà Karen có thể quan sát được bây
giờ, cũng chỉ giới hạn ở bốn phía xung quanh người.
Cuối cùng lại quét mắt nhìn về Richard, Richard vừa hít lấy hơi vừa bò đi, cậu
ta tựa hồ chỉ nhìn chằm chằm và đế giày của mình, cái gì khác cũng không nhìn.
Karen dừng lại, xoay người, đưa tay đỡ Richard lên, đem cánh tay phải của
mình cho cậu ta, để cậu ta có thể ôm vào cánh tay mình mà tiến lên, Richard
không có chống cự, dán mặt mình lên trên cánh tay Karen, tựa như chỉ có như
vậy mới có thể có được đủ cảm giác an toàn mà cậu ta cần lúc này.
Mặc dù đứng lên gió sẽ lớn hơn, nhưng nếu so sánh với việc linh hồn bị đóng
băng, cơn gió lúc bắt đầu kia quả thực có thể xem như rất nhẹ nhàng.
Sở dĩ bây giờ Karen dìu Richard đứng lên cũng không phải là không muốn cho
cậu ta cơ hội để tự rèn luyện bản thân, mà là anh rất lo rằng tiếp theo tốc độ
đóng băng sẽ tăng lên, một khi Richard hết hơi, linh hồn thả lỏng, sẽ trực tiếp bị
gió thổi văng về sau, đến lúc đó có lẽ mình cũng không có cơ hội để kịp phản
ứng mà nắm cậu ta lại, còn không bằng bây giờ cứ dìu cậu ta theo.
Ashley trông thấy cảnh này, sự hâm mộ trong mắt gần như muốn chảy tràn ra,
cô ta cũng không che lấp mình sự hâm mộ của mình một chút nào, nếu như ánh
mắt có thể hóa thành thực chất, thì sự "Hâm mộ" của cô bây giờ có thể coi như
là một tấm ga giường, vung liên tục lên mặt của Karen.
Nhưng Karen lựa chọn làm như không thấy.
Tôi kéo em họ của mình họ là chuyện phải làm, còn cô là ai?
Tên thanh niên Kỵ Sĩ Đoàn bên cạnh trông thấy Karen còn đang kéo theo một
người, trong ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ!
Hắn dĩ nhiên không phải đang chỉ trích Karen tiếp tay cho việc "Gian lận", mà
là phẫn nộ với bản thân mình là đi một người, mà Karen còn lôi theo một tên
vướng víu, độ khó bản thân không bằng Karen khiến hắn cảm thấy không thoải
mái!
Karen cảm giác được ánh mắt phẫn nộ đến từ phía bên phải, là một vị bác sĩ tâm
lý, anh đương nhiên có thể đoán được ra được suy nghĩ trong đầu lúc này của
tên thanh niên cao ngạo kia, nếu như không phải bây giờ gió tuyết quá lớn khiến
Karen cũng lười giao tiếp bằng ngôn ngữ với mấy người xung quanh, anh thật
sự muốn kêu Ashley bên trái mình đi qua phía bên phải ôm lấy tên thanh niên
này một cái.
Đóng băng, bắt đầu từ từ tăng lên từng chút một!
Đã không còn là một chút vết đóng băng nhỏ ở vài ngóc ngách trên cơ thể, mà
là cơ thể bị đóng băng trên diện rộng, càng ngày càng nhiều người lựa chọn rời
khỏi cuộc thi, sự đau đớn này, không phải người bình thường có thể chịu đựng.
Leon quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục tiến lên, niềm kiêu ngạo của
hắn, không cho phép hắn rời khỏi đây vào lúc này.
Laure thì lảo đảo kiên trì tiến lên.
Thời gian dần trôi qua,
Mức độ càng tăng cao.
Khi đã đóng băng đến cực hạn, băng... Tựa như là một ngọn lửa, bắt đầu "Đốt
cháy" cơ thể của ngươi.
Cơ thể của rất nhiều người, bắt đầu dần biến mất, có người là khuỷu tay biến
mất, có người là cái trán biến mất, có người thì bắp chân biến mất.
Nhưng thật ra thì chỉ cần ngươi còn nguyện ý tiếp tục tiền về phía trước, cho dù
là hai chân của ngươi đã không còn, cũng vẫn có thể duy trì tiến lên, bởi vì ở
chỗ này, đều là linh hồn, không tồn tại thân thể thật chất.
Rốt cục Ashley không chịu nổi nữa, cô vừa đi vừa áp sát về phía Karen, nói:
"Tôi cũng muốn..."
Karen giả bộ như không nghe thấy.
Ashley lại hô lên một tiếng: "Tôi muốn..."
Karen tiếp tục không quan tâm.
Cô gái này, quả thực ngây thơ sáng sủa, nhưng cũng có chút quá ngây thơ.
Richard đã đang khóc, nếu như không phải Karen dắt lấy cậu ta, cậu ta cảm giác
mình đã sớm muốn từ bỏ, quá đau đớn đã khiến cậu ta cảm thấy tuyệt vọng.
Khóc, cũng không tính là mất mặt, bởi vì bên trong những người còn ở đây, một
nửa trở lên đều đang khóc.
Lúc này, một giai đoạn đóng băng mới xuất hiện, sau khi bước qua làn ranh kia,
từng bóng người biến mất, rốt cục cũng không kiên trì nổi nữa mà muốn từ bỏ.
Qua khỏi làn ranh này này, những người còn đang kiên trì, Karen nhìn xung
quanh đếm sơ một chút, mình có thể nhìn thấy mười người, lại tính toán thêm
những người bên ngoài tầm nhìn, hẳn là cũng có hơn mười người, cho nên, bây
giờ đoán chừng không đến ba mười người còn đang kiên trì rồi.
Gần ba mươi người này, xem như tiến vào giai đoạn vòng đấu loại.