Số 13 Phố Mink

Chương 1006: Ta muốn xuất hiện trên tranh tường (3)




Pall mở miệng nói: "Acelos, ngươi đi về trước đi, sau này ta lại gọi ngươi ra

chơi."

Dưới mặt nước truyền ra một chuỗi bọt khí, lập tức, bóng đen dưới nước bơi đi

xa.

Đội trưởng và Memphis bắt đầu chế tạo Quạ Đen truyền tin, vốn dĩ giấy thuật

pháp cũng đã dùng hết, bọn họ bèn dứt khoát xé vải vóc trên thần bào của mình

xuống để chế tạo.

Sau hai mươi phút, một chiếc chiến hạm tiến đến gần đảo Corona, lập tức quay

đầu đến đến khu vực rặng đá ngầm này, đám người có thể lên thuyền.

Đội trưởng phụ trách liên hệ cùng người phụ trách của Thần Giáo trên chiến

hạm, bọn người Karen thì tiến vào phòng nhỏ trong khoang tàu, được sắp xếp

vài ngụm canh nóng.

Rất nhanh, chiến hạm lại cập bến cảng của Đảo Corona, mười mấy tiểu đội Đòn

Roi Kỷ Luật đã lên đảo, bắt đầu tiền hành vây quét trên phạm vi toàn đảo,

Karen còn nhìn thấy bóng dáng của vài quân sĩ mặc giáp đen, chắc hẳn quân

đồn trú cũng được triển khai.

Khu vực tàu đắm lúc trước cũng đã được phong tỏa, tiếp theo người của phía

Trật Tự Thần Giáo sẽ phái người tiến hành trục vớt.

Karen đứng trên boong thuyền, ngắm nhìn nơi xa, thỉnh thoảng, còn có thể nghe

được âm thanh chiến đấu.

Đội trưởng đi đến bênh cạnh Karen, mở miệng nói: "Một việc rất khiến người ta

cảm thấy không ngờ đến đó là, mặc dù có một ít tín đồ của Hải Thần Giáo đoạt

lấy các thuyền khác ở bến cảng để chạy trốn, nhưng phần lớn bây giờ vẫn còn ở

lại trên đảo, cậu nói xem, rốt cuộc là thứ gì để bọn chúng lưu luyến đến nỗi

không muốn chạy trốn giữ mạng?"

Karen lắc đầu, nói: "Không biết."

"Ta có thể mời con chó kia đến nhà ta để làm làm khách sao?"

"Ừm?"

"Cậu biết đấy, con người ta rất ưa thích thú cưng."

"Đội trưởng, tôi không biết chuyện này đấy."

"Ừm, ta vốn là không thích, sau khi trải qua chuyện của Dorons, bộ phận nào đó

trong lòng ta đã thức tỉnh,

Cho nên muốn nuôi một con thú cưng, nhưng tính cách của bản thân ta lại khá

ngại phiền phức, cho nên muốn mượn con chó của cậu đến ở nhà của ta một

thời gian, để ta thử trải nghiệm rồi mới đưa ra quyết định."

"Đội trưởng, ngài cứ đi hỏi thẳng nó là được, không cần kiếm cớ quanh co một

vòng lớn như vậy."

"Có thể sao?"

"Có thể, nó nguyện ý là được rồi."

"A, được thôi, đợi chút nữa ta sẽ đi hỏi nó. A, đúng, sau sự việc lần này, thần

giáo tựa như dự định thiết lập một sở thẩm phán ở đảo Corona."

"Sở thẩm phán? Trên cái hòn đảo này?"

"Nói cho chính xác thì, là trên phạm vi rất nhiều hòn đảo nhỏ không người và

rặng đá ngầm trong khu vực này."

"Sau đó thì sao?"

"Nếu như Pavaro đồng ý mà nói, có thể nhờ quan hệ để chuyển công tác đến nơi

đây."

"Đội trưởng, lần đầu tiên tôi nghe nói muốn đi đày còn cần nhờ quan hệ."

"Ta đang hỏi cậu nghĩ thế nào, nếu như cậu cảm thấy ở chỗ này rất bí ẩn, thích

hợp để cậu có ý đồ làm chuyện gì đó, có thể tới nơi này, dù sao thì lúc thi hành

nhiệm vụ, thông báo cậu lúc buổi sáng thì cậu cũng kịp giờ để cập cảng thành

phố York."

"Không được, tôi không có ý định chạy đến nơi này để câu cá."

"Ừm, một chuyện khác chính là, tiếp xuống cậu cứ yên tâm chuẩn bị cho cuộc

tuyển chọn đi, 12 người được chọn ra cuối cùng, dựa theo thói quen của đại

khu, cậu chắc chắn sẽ được thăng chức, nếu như ngươi có thể lên chức rồi tổ

chức tiểu đội Đòi Roi Kỷ Luật, vậy thì có thể tạo ra tác dụng giống như tiểu thư

Ophelia lúc trước vậy."

"Tôi sẽ cố gắng, thưa ngài trung đội trưởng."

"Được rồi, vậy thì không sao." Đội trưởng quay người rời đi, trực tiếp đi tới một

góc trong phòng.

Tiểu thư Pall cùng với ngài Kevin đều ngồi trên ghế, Pall ngồi ở trên bả vai của

con rối mình, Kevin thì bởi vì dây dắt bị mất, chỉ có thể tìm một tấm khăn trải

bàn sạch rồi quấn lên cổ.

Đội trưởng đi đến trước mặt Kevin ngồi xổm xuống, nhìn Kevin, Kevin cũng

nhìn lại.

"Ta có thể hỏi ngươi mười câu hỏi hay không, chúng cũng không có gây hại gì

đến ngươi.

"Gâu!"

"Đồng ý?"

"Gâu!"

"Không đồng ý?"

"Gâu!"

"Không đồng ý?"

"Gâu!"

"Ngươi có thể gật đầu hay lắc đầu không?"

"Gâu!"

Đội trưởng tức đến nỗi cười, nhìn Kevin: "Gâu!"

Kevin: " …"

Kevin bị tiếng kêu này làm câm nín.

Pall bên cạnh nhìn màn nói chuyện giữa người và chó này, xoay người, đem mặt

úp vào phía cổ của con rối, cố gắng nhịn cười, trông rất đau khổ.

Đội trưởng dứt khoát ngồi trên mặt đất, rầu rĩ nói: "Không biết nói chuyện thì

khó rồi, ngươi có biết viết chữ không?"

Kevin nâng bàn chân chó mình lên.

Đội trưởng lấy từ trong áo ra một quyển sổ ghi chép, mở ra đặt ở trước mặt

Kevin, lại lấy ra một chiếc bút máy, mở nắp bút ra, đem bút cắm lên bàn chân

chó của Kevin.

Kevin di chuyển bút máy, bắt đầu viết chữ lên trên quyển sổ.

"Biết viết chữ cũng được, chúng ta có thể giao tiếp, ngươi không biết đấy thôi,

ta cũng không quan tâm đến mấy chuyện đáng nghi này lắm, chỉ khi nào thấy

được cơ hội để tìm hiểu thì da đầu của ta sẽ ngứa lên, thật ra ta cũng không phải

là một người hiếu học lắm"

Đội trưởng nói đến một nửa, ngây ngẩn cả người.

Bởi vì Kevin dùng cách viết chó bò mà viết hai chữ lên trên quyển sổ ghi chép:

"Bí mật."

Đội trưởng yên lặng thu lại quyển sổ ghi chép, lấy lại chiếc bút máy từ trong

bàn chân chó của Kevin bỏ vào trong túi áo, ưu nhã đứng người lên, nói:

"Nếu như ngày nào đó ta trở nên điên loạn, nhớ kỹ, các ngươi tuyệt đối không

phải người vô tội."

Một căn phòng khác trong khoan thuyền, Alfred đang ôm quả trứng kia trong

tay mà nghiên cứu.

"Ta có thể cho ngươi... Tương lai và hi vọng... Trợ giúp ngươi thực hiện... Giấc

mộng trong lòng... Chỉ cần ngươi thuận theo lời ta... Phụng dưỡng ta... Ngươi sẽ

đạt được mọi thứ mà mình muốn "

"Thật sao?"

"Đương nhiên... Nói cho ta... Ngươi muốn... Cái gì "

Đối mặt với lời dụ dỗ từ quả trứng này,

Alfred hắng giọng một cái, tiếp xuống, dùng giọng điệu tương tự với cách nó dụ

dỗ để trả lời:

"Ta muốn xuất hiện... trên tranh tường..."