Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 5: Tên thô lỗ sinh bệnh!




Ta là soái ca: Mau mau nhanh lên!

Tình yêu 123:... Như ra lệnh vậy?

Ta là soái ca: Cậu mau nói cho tôi biết làm sao mở cái hộp này được không!

Tình yêu 123: = =.

Ta là soái ca: cậu cũng không biết?.

Tình yêu 123: Tôi biết!!

Ta là soái ca: Vậy cậu mau nói cho tôi biết đi!

Tình yêu 123: Tôi làm sao biết cậu có phải lừa gạt tôi chứ?

Ta là soái ca: Lừa gạt

Tình yêu 123: Cậu sao có thể không mở được hộp?

Ta là soái ca: Xác thực không được a, khóc, tôi thực sự không mở được cái hộp đào này, A a a a a!.

Tình yêu 123:... Có tua vít không?.

Ta là soái ca: Có!.

Tình yêu 123: khiêu nó ra một bên, để không gian như thế này liền có thể vặn ra.

(sau ba phút).

Ta là soái ca: Soái ca! Cậu không chỉ có là đẹp trai, còn là thiên tài!!

Tình yêu 123: Đồ Ăn sao?

Ta là soái ca: Đúng! Ăn rất ngon!! Cảm tạ!!!

Tình yêu 123: Tôi có thể hỏi một chút không?

Ta là soái ca: Hỏi cái gì?

Tình yêu 123: Cậu lần đầu tiên ăn đồ ăn hộp?

Ta là soái ca: Không phải a!.

Tình yêu 123: Vậy cậu trước đây làm sao ăn.

Ta là soái ca: Trước đây? Sẻ đập vở kính ra rồi ăn! Đương nhiên, sẽ lọc ra. nhưng sợi mảnh quá nhỏ, tôi liền không còn cách nào..

Tình yêu 123:....

Ta là soái ca: Cảm ơn nhé!

Tình yêu 123: Cậu nói có phải thật không?

Ta là soái ca: Thật! Hôm nay là không có sức đập nó, tôi giống như bị sốt thì phải.

Tình yêu 123: Sao?

Ta là soái ca: Cậu làm việc cậu đi, ta đi xuống, ngủ, 88.

Tình yêu 123: Này, Cậu có sao hay không?

Ta là soái ca: Yên tâm, không có chuyện gì, cảm lạnh chút thôi, chắc là vì buổi chiều này!.

........

Hàng Hàng nhìn chăm chú màn hình, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn. Bị sốt?.

Mấy ngày nay là mùa thu bắt đầu qua đi, cậu ta đều đến phòng tập thể hình, thân đổ đầy mồ hôi, mà gió đêm lên, thì khó tránh khỏi không thích ứng.

Trong nhà có không có thuốc? Chính mình sẽ chăm sóc bản thân sao?.

Hàng Hàng cảm giác mình có chút kỳ quái, làm sao mà phải lo lắng cho cái kia tên thô lỗ kia chứ?

Cảnh quang buổi trưa, ánh mặt trời lúc này nóng vô cùng, ánh mặt trời từ trước cửa sổ chiếu vào bên trong, rọi vào trên người Hàng Hàng. Cảm giác giảm được cơn lạnh, thời tiết vẫn còn có chút nhiệt, chỉ có một cái quạt điện củ kêu két két.

Ngây người một lúc, cửa chuông gió vang lên, theo sao là hơi thở ''đại cẩu'' cùng tiếng huýt sáo, tiếp theo có người nói, "Nghĩ gì thế?"

Hàng Hàng ngẩng đầu, cười, muốn đóng cửa sổ lại. Tề Tễ ngày hôm trước liền hẹn mang 'Mãnh nam' lại đây tắm rửa.

. "Không, ngày hôm qua không nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Ồ?" Tề Tễ cười, còn muốn nói điều gì, Thôi Doanh Doanh từ nhà kho đi ra, "A, Tề Tễ khỏe chứ"

"Hey,tốt, cô bận bịu việc rồi hả?"

"Không vội không vội, " Thôi Doanh Doanh lại đây nói một trận sau đó xoa xoa 'mãnh nam' nhắc nhở, "cho Mãnh nam tắm rửa sạch sẽ đi ~~"

"Mới vừa vào tiệm, có chút lộn xộn." Hàng Hàng từ quầy thu tiền phía sau đi ra.

"Chúng ta đi vào trong tắm rữa nó đi. Tiểu hàng, tôi sẽ trở lại quản lý cửa hàng một lúc!" Doanh Doanh kéo 'Mãnh nam' tiến vào phòng chuẩn bị.

"Không có chuyện gì, tôi sẽ làm, cô cứ làm việc của mình đi"

"Mãnh nam nếu như lại cắn quần cậu... Tôi sẽ đánh nó." Tề Tễ bồi thêm một câu.

"Thời điểm này ra phơi nắng chứ?" Hàng Hàng mở cánh cửa tiệm

"Được đó, vừa vặn có thể hút 1 điếu thuốc." Tề Tễ gật đầu..

Trong sân có gió thỏi nhẹ nhàng khoan khoái, có bụi cây rậm rạp, dường như còn có bãi trũng mọc đầy cỏ giống như thảo nguyên dày đặc, kéo dài từ lối vào bên trong con đường, tuy rằng không dài, nhưng thỏa mản sức tưởng tượng nào đó.

Hàng Hàng cùng Tề Tễ ở bên cạnh bàn đá ngồi xuống, Tề Tễ châm điếu thuốc, ngẩng đầu từ bóng cây loang lổ trong khe hở để tìm kiếm một tia sáng bầu trời..

"Gần đây bận rộn lắm sao?" Hàng Hàng cười yếu ớt.

"Cũng thở được, ép làm việc hơi có chút nhiều."

"Cậu vẫn là một người đặc biệt."

"Ha ha ha ha..."

"Kiềm chế một chút, đừng để ba ngày lại ngã bệnh trong nhà cũng không ai biết."

"Uống lưỡi trước khi nói.".

"Ha, không cần thiết, không lẽ mẹ tôi dặn cậu nhìn tôi cậu liền làm theo chứ?"

"Tôi trông chừng cậu còn chưa đủ kìa.

"Này!".

"Thật sự, cậu phải chú ý nghỉ ngơi nhiều."

"Đừng nói là tôi, nói cậu biết!" Tề Tễ ở ngoài miệng chưa bao giờ là đối thủ của bất kỳ ai, mặc dù chỉ duy nhất không có rào cản giao tiếp là người bạn Hàng Hàng trước mặt. Hắn chính là như vậy, điểm thậm ở trung học còn bị cho là tự kỷ. Kỳ thực chỉ là không thích cùng người khác giao lưu thôi.

"Tôi? Nói tôi cái gì?" Hàng Hàng không hiểu..

"... Tôi không nhịn được... Nghĩ..."

"Nghĩ gì?"

"..."

"Nói."

"Bà tám tý xíu..."

"Gì?"

"Cậu...cậu là Top phải không?

"Đệt!" Hàng Hàng thiếu một chút ngã vào bãi cỏ

"Nói một chút đi... đừng đề bụng"

"Tôi không có quan hệ gì với cậu ta!"

"Ồ? Sao tôi xem ra có nhỉ?"

"Thật, là khách của tôi thôi, cậu ấy muốn lai giống sóc bông, vì lẽ đó mới lại đây."

"Đúng chứ? Vậy cậu sao không đưa đến đây." Tề Tễ mị mị cười.

"Không được, cậu ấy không thể rời xa sóc bông của cậu ấy!"

"Nhưng... tôi nhìn thấy cậu ta ở gần một tháng ở tiệm... ngoài ra..."

"Cái này không liên quan với nhau!"

"Được, được rồi, coi như cậu không thừa nhận."

"Há! Cái gì gọi là không thừa nhận!"

"Cậu ta làm công việc gì? Mỗi ngày cứ như vậy qua đây không chậm trễ công việc sao?"

"Nói là nhà văn...".

"Nhà văn? Viết cái gì?" Tề Tễ sững sờ, cái này cần phải xem là người cùng nghề nha —— hắn là nhà sử học loại phiên dịch.

"Có người nói là viết tiểu thuyết văn học." Hàng Hàng nói, còn thật sự không biết Lương Trạch cụ thể viết cái gì. Hoặc nói cách khác, cậu một chút cũng không coi cậu ta là 1 nhà văn, nhìn thế nào cũng không thấy giống.

"Tiểu thuyết à? Tên gì?"

"Chưa từng xem, không biết."

"Tôi hỏi cậu, cậu ta tên gì."

"Lương Trạch."

"Ai?"

"Lương Trạch."

"Không thể nào?!" Tề Tễ kính mắt thiếu một chút nữa đã rơi xuống.

"... Chuyện này... Lẽ nào cậu biết người này?"

"Ôi chúa ơi, cậu có biết, người này là 1 thiên tài, tuyệt đối phải giử lại!"

"Chuyện lạ à nha.." Hàng Hàng vui mừng chính mình thay đổi trong kính sát tròng.

"Đi, vào nhà tôi cho cậu baidu!"

Bảy giờ rưỡi, Hàng Hàng xem xong tác phẩm Lương Trạch giành giải —— ( Moe). 70 hoặc 80 nghìn tiểu thuyết hoàn toàn khiến cậu đối với cậu ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Quá khó tin, cái này dĩ nhiên là tên thô lỗ kia sáng tác! Chuyện này biến cố lớn nha,trước đó còn phòng túng bậy bạ, giờ lại là một người đàn ông sống tư duy kinh nghiệm biểu hiện suy nghĩ nhân văn.....

Lương Trạch ngày hôm nay không có đến, bỏ lỡ thời gian bữa ăn tối ưa thích của mình, bỏ lỡ thời gian cùng sóc bông yêu quý của cậu ấy, bỏ qua món sườn kho yêu thích.

Hàng Hàng đi dạo một thoáng xung quanh, vẫn là gọi cho Lương Trạch, tên thô lỗ thật kia là một người sống đơn độc, không nên đi 'vào vết xe' đổ giống Tề Tễ, bị bệnh ba ngày ba đêm sắp chết rồi mới có người phát hiện....

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người tiếp máy, đối phương uể oải, "Soái ca à... Xin lỗi, tôi nóng đến ngơ ngơ ngác ngác... Đã quên nói cho cậu, tôi ngày hôm nay không đi qua.. Không qua được... nhưng..".

Cái tên này rõ ràng bị nóng đến hồ đồ rồi, "Uống thuốc hạ sốt chưa"

"Không có... Trong nhà không có thuốc..."

"Sao không đi bệnh viện?"

"Phiền phức, hồi sau sẽ khỏi..."

"... Cậu ở chỗ nào?"

"Hả?"

"Hỏi cậu trọ chỗ nào!"

"A! Đừng tới quấy rầy tôi, cậu làm việc của cậu đi..."

"Tôi sẽ đóng cửa hàng để gặp cậu, cậu cần phải có loại thuốc làm giảm sốt, không uống sẽ bị sốt đến đần độn mất."

"A? Đừng... Kẻ đần độn không phải thê thảm."

Hàng Hàng rất muốn nói —— cậu đúng là ngu ngốc, ngốc đến không thể cứu chữa —— còn cứng đầu không nói chổ ở, sỉ nhục bệnh nhân quá là không tử tế, "Đúng vậy, không thể trở thành kẻ đần được."

"Ừm... Tôi trọ ở Quốc tử giám, sân giáp số 30, nhà số 3, cửa 1, phòng 301.".

Hàng Hàng treo di động xem đồng hồ, ở lại 40 phút đó là thời gian dài, cậu có chút nôn nóng, nhũ rằng không được nôn nóng. Có thể là người quen chăm sóc động vật nhất: đó Chính là Tề Tễ, từ nhỏ đã bất hạnh; quản động vật lại là nghề nghiệp của hắn, nói chung giờ khắc này hắn có thể rất bận rộn..

"Hải Hồng, " Hàng Hàng cầm áo khoác bạc đứng dậy, "Tôi có ít chuyện xử lý, cậu xem cửa hàng một lúc, không có khách thì đóng tiệm."

"Há, được." Hải Hồng ở đùa giởn với chú mèo, mỉm cười gật đầu, "Cậu bận việc."

Hàng Hàng không có lái xe mà là đi bộ, một là tiệm thuốc không có chổ đỗ xe, hai là muốn đi trên đường yên tĩnh một chút..

đường Quốc tử giám hai bên cây hòe che phủ đường hẻm, phố lớn phía đông hai đầu cổng Quốc tử giám có vẽ hoa văn đường nét, Bắc Kinh hiếm hoi còn sót lại có bốn tòa kiến trúc cổ xưa. Những năm đầu, là quốc gia quản lý hành chính cao nhất là cơ sở giáo dục cao nhất của đất nước.

Chổ này Hàng Hàng rất quen thuộc, trước đây cùng Tề Tễ tới bên này chơi, nguyên do là cùng cung thắp hương cũng là hướng định tất yếu. Rất dễ dàng, hắn liền tìm được 'sào huyệt' của tên thô lỗ. Đừng nói là trọ ở chổ này là thích hợp, người này có ăn học sao. Tuy rằng điểm này Hàng Hàng đánh chết cũng không muốn thừa nhận. Người thông minh cũng có thể phân loại, không biết tên thô lỗ này có phải là hắn đem hết thảy trí óc mình đều vứt vào văn chương hay không, kết quả lại rơi vào cuộc sống ngớ ngẫn không tài cán gì.

Gõ cửa, không động tĩnh. Hàng Hàng dùng sức gõ, không biết tên thô lỗ có phải là ngủ đến chết rồi không.

Sau năm phút, cửa mới mở ra. vừa mở ra, tựa như cánh cửa từ quỷ môn quan, sợ đến Hàng Hàng run run một cái..

. Người này mặc trag phục gì đây? — -- -- áo ngủ có hoa văn gióng con báo, muốn bao nhiêu bất phẩm cấp thì có bao nhiêu bất phẩm cấp.. (Ý là không có thẩm mỹ)

"Soái ca bạn tốt..." Lương Trạch uể oải, "Mời vào."

Lúc vào trong cửa nhà mới thực sự là nhảy vào quỷ môn quan, Chổ quỷ quái gì đây? —— vào cửa chính là một cái kính chiếu yêu (Một cái gương quỷ), thực tế trên kệ gỗ trưng bày một con nai lại vừa giống hình ngựa như một trò chơi không thiết thực (gốm màu từ đời Đường), Có con quái vật sang trọng đặt trên ghế salon không có kệ lưng (Con gấu), bên cạnh bàn đặt những món đồ nội thất củ của Trung Quốc, bên trên xếp chồng chất đồ sứ cũ kỷ (trà cụ kiểu Nhật)...

Hàng Hàng đều không dám nhìn lại..

"Soái ca cậu sớm nghỉ làm rồi sao? Vẫn chưa tới mười giờ đấy." Lương Trạch gãi đầu tiến vào phòng ngủ..

Hàng Hàng đi theo, "Vâng. Ngày hôm nay không có người khách nào."

"Ồ, cái này mất tiền không?"

Phòng ngủ Lương Trạch có thể mưu sát đôi mắt Hàng Hàng —— cái giường là loại hoa văn thân báo, chiếc giường rèn sắt, tủ quần áo kiểu tây, không cách nào mà miêu tả được cái ghế sô pha, vân vân....

"Soái ca, tôi hơi khói chịu, cậu ngồi bên cạnh đi..." Lương Trạch chui vào chăn, con mắt đỏ sưng lên bởi vì bị sốt.

"Cậu uống thuốc trước đã." Hàng Hàng tìm kiếm cái ly trên tủ đầu giường. Cái ly tìm không gặp đúng chỉ nhìn thấy cái bát sứ, "Cái ly nhà cậu để ở chổ nào?".

"Oh, trên tủ đầu giường, cái này này." Lương Trạch chỉ cái bát sứ kia..

"Ách..."

"Nước uống gần chổ máy tính để bàn..."

Hàng Hàng nhìn sang bàn, không sao, tủ nước hình Dora A Dream ( Doremon)==.

Hầu hạ tên thô lỗ này giúp cậu ta uống thuốc, tên thô lỗ tựa trên đầu giường, cậu không ngừng giới thiệu bộ sưu tập của mình, hai con mắt không lấp lánh cũng không có thần, nhưng có tinh thần không ít, "Cái này nè, ha, còn có cái này nữa, cái ghế sofa cậu ngồi đó, đây là lúc tôi đến Notting Hill ( tại London), mua tại chợ đen bán đồ cũ, rất sáng tạo! Ha ha ha... Trên thế giới chỉ có một cái như thế."

Hàng Hàng miễn cưởng gật đầu, nghĩ thầm —— nhờ nghĩ đến mấy cái trung tâm xấu đó, sàn xuất quy mô như Microsoft mới bị mất tiền....

"Còn có cái kia, trên mặt bàn máy tính, đó là tóc trên đầu người dân bản địa danh tiếng ở nước Mỹ.".

Đúng là thiên tài +-+ Hàng Hàng ho khan một tiếng, "Cậu nằm xuống nghỉ ngơi đi, bị sốt nên ngủ nhiều."

"Soái ca!" Lương Trạch bỗng nhiên kéo cánh tai Hàng Hàng, "Cậu thực sự là người tốt! Tôi nghỉ ngơi, cậu có thể tham quan, có thể chạm vào bộ sưu tập đó ".

Tham quan tôi mới chính là 'cái giếng sâu băng'! Hàng Hàng trong lòng thầm nghĩ ngoài miệng thì không nói như vậy, "Ừm, cậu nằm xuống đi."

Lương Trạch rất nhanh liền ngủ, Hàng Hàng ghét nhìn cậu ta mặc áo ngủ cùng cái giường họa tiết da báo này, đặc biệt chẳng ra làm sao. Lương Trạch người này tuy rằng lỗ mãng, bình thường ăn mặc rất có thẩm mỹ mà, làm sao ở nhà lại như thế... Hậu hiện đại à? Lịch sự nhã nhặn hiện đại mà đằng sau vốn là....không có đẳng cấp minh vương @@

Chờ hô hấp cậu ta vững vàng, Hàng Hàng cho rằng không còn vấn đề lớn nên cáo từ, ai ngờ...

"Tôi yêu cậu!" Lương Trạch bỗng nhiên nhào tới, gắt gao ôm Hàng Hàng..

"Cái gì?" Hàng Hàng kinh ngạc..

"Tiểu Diệp tử..." Đây là câu thứ 2 của Lương Trạch..

Lương Trạch nằm mơ, mơ thấy tiểu Diệp tử trở nên rất lớn, trong một bộ phim Sóc bông Hayao Miyazaki, bên trong sóc bông kia giống nhau như đúc, nó ôm cậu, sưởi ấm cậu, an ủi cậu= =.

"Tôi cạo hối đầu cậu, cậu là nhất hưu*, đi mà tìm tiểu Diệp tử." Hàng Hàng giận dữ..

( Nhất hưu chơi cùng con bé tiểu Diệp tử trong phim nhất hưu hòa thượng)

Cậu muốn thoát ra, nhưng bất đắc dĩ Lương Trạch ôm quá chặt, toàn bộ thân thể đều đè lên..

Sớm biết tôi sẽ tiếp tục ngồi ghế sô pha quái ác kia. Hàng Hàng vô cùng ảo não. Vâng bây giờ, sống chết kéo tên thô lỗ này nhưng không ra = =.

Lương Trạch rất nóng, còn hay dùng lực đá chăn, Hàng Hàng vào tư thế sứt sẹo mà bị hắn ôm, một là không thể đánh thức cậu ta, hai là không thể để cho cậu ta tham lương*...

( Nghĩa là đừng để lạnh ý)

Đúng là gặp xiu xẻo gì rồi!.

Đi là đi không được rồi, vẫn chưa thể ngủ. Tìm kiếm một lúc, Hàng Hàng nhìn thấy máy vi tính xách tay trên bàn, lấy nó đi. Với một tư thế này đúng là siêu khó khăn, nhưng Hàng Hàng thuận lợi vớ đến. Màn hình chế độ chờ, cần bắt buộc mật mã.

Gì đây chứ?.

Hàng Hàng thử một chút: Tiểu Diệp tử..

Không phải..

Nhất Hưu..

Không phải.

Mật mã nào đây?.

Đột nhiện nghĩ ra một mật mã: Tân hữu vệ môn.. (Cửa mới?)

PASS. Chính xác

Hàng Hàng trong nháy mắt nghĩ đến —— ta là thiên tài. Có thể ba giây đồng hồ sau đó bên trong cậu đã nghĩ muốn khóc: Chính mình làm sao với tên thô lỗ này cùng tư duy thế? Có phải phải sa đọa rồi không.

Một cái một văn bản, tiêu đề gọi là: Hoa nở bất bại..

Nghĩ đến tiểu thuyết này của Lương Trạch..

Hàng Hàng đem thư mục bài văn mở rộng, bắt đầu xem..

Đây là một câu chuyện từng xẩy ra ở Sơn Tây, câu chuyện nói một nữ nhân bạch tạng, làm sao tranh quyền cùng với một nam nhân, còn nói vì sao cô ấy có thể vào ngân hàng làm việc, nói nàng sống một cuộc đời quả phụ và tên cướp, nói bọn họ nảy sinh tình cảm, câu chuyện đã được kể qua lời con gái cả của nữ nhân....

Sự tình dừng lại ở đứa con gái mười tám tuổi, nữ nhân bạch tạng lâm trọng bệnh, một kết thúc mất mát đột ngột..

Hàng Hàng quay đầu nhìn nữa khuôn mặt Lương Trạch —— 'Ta là soái ca', được rồi, xem như là rất đẹp rất soái..

Giây phút cậu ấy hô to 'Tôi yêu cậu ', nói là không động lòng, vậy thì có điểm không thành thực.