Ta là soái ca: Này, anh đẹp trai! Anh đâu rồi!
Tình yêu 123:..... Hôm nay cậu thức dậy thật sớm.
Ta là soái ca: Là bị đánh thức!
Tình yêu 123: Sao?
Ta là soái ca: Máy giặt của tôi, là mới mua, mà hỏng rồi!
Tình yêu 123: Không phải vậy chứ?
Ta là soái ca: Những người buôn bán trên đời này đều lòng dạ hiểm độc!
Tình yêu 123:.....
Ta là soái ca: A! Anh đẹp trai, không tính anh, anh hiền hậu nhất!
Tình yêu 123: Máy giặt của cậu hỏng thế nào? Đã liên hệ chủ hãng chưa?
Ta là soái ca: Đã liên hệ, nhưng đường dây bận!
Tình yêu 123: Triệu chứng cụ thể thế nào?
Ta là soái ca: Nó kêu! Âm thanh còn đặc biệt lớn!
Tình yêu 123: Hả? Là lúc sấy sao?
Ta là soái ca: Không phải?
Tình yêu 123: Vậy là lúc giặt?
Ta là soái ca: Không phải!
Tình yêu 123: Chẳng lẽ là lúc đổ nước vào?
Ta là soái ca: Không phải! Những lúc đó đều không có tiếng động!
Tình yêu 123: Vậy rốt cuộc nó kêu lúc nào?
Ta là soái ca: Lúc giặt xong rồi!
Tình yêu 123: Thâm Tỉnh băng!
Ta là soái ca: Là ý gì?
Tình yêu 123: Đó là nó báo đã giặt xong rồi. = =
Ta là soái ca: Thâm Tỉnh băng có ý nghĩa gì?
Tình yêu 123: Cậu tự nhập chữ tìm thì mệt lắm sao?
Ta là soái ca:.....
(10s sau)
Ta là soái ca: Ha ha ha ha, tôi biết rồi, là bệnh thần kinh! (Thâm Tỉnh băng đọc là shēn jǐng bīng, bệnh thần kinh đọc là shén jīng bìng)
Tình yêu 123:.....
Ta là soái ca: Này, máy giặt trước kia của tôi không có kêu a!
Tình yêu 123: Vì loại này tiên tiến hơn, nó kêu nhắc nhở cậu đi phơi quần áo.
Ta là soái ca: Tôi không muốn nó kêu a!
Tình yêu 123: Vậy cậu trả nó lại đi!
(5 tiếng sau)
Ta là soái ca: Anh đẹp trai! Hiện thân!
Tình yêu 123: Lại thức dậy rồi à?
Ta là soái ca: Không có, vẫn không ngủ, bọn họ nói sản phẩm này không có vấn đề gì, không cho tôi trả lại! Mấy người này lương tâm đều bị chó ăn rồi!
Tình yêu 123:..... Thâm Tỉnh băng!
“Hello!” Lương Trạch đẩy cửa tiệm thú cưng, vẻ mặt tươi cười bước vào.
Hàng Hàng đang giới thiệu cho khách mấy cái khung leo trèo của mèo, hướng cậu gật gật đầu.
Lương Trạch thấy Hàng Hàng bền bộn nhiều việc, không làm phiền, trực tiếp đi tìm sóc bông của cậu.
Nhất Hưu và Ca Ca vẫn cứ cách lồng sắt không thèm nhìn nhau, thỉnh thoảng lại cào một cái. Hình thể của sóc bông cái bình thường so với con đực đều cường tráng hơn, mỗi lần Nhất Hưu nhào lên, Ca Ca đều phát run.
Lương Trạch nhìn một chút, phát hiện Ca Ca không bình thường. Trên cái đầu nhỏ bị trọc một mảng. Là một mảng nhỏ, còn tròn tròn.
Đây là chuyện gì vậy?
Lương Trạch đưa tay muốn sờ Ca Ca, Ca Ca nhảy dựng, né tránh.
Bị từ chối, Lương Trạch bĩu môi, tay hướng lên trên tìm Tiểu Diệp Tử.
Tiểu Diệp Tử và sóc bông không biết tên tạm gọi anh X đã được sống trong cùng một gian phòng, bởi vì sóc bông không thích hoạt động vào ban ngày, không biết tên tạm gọi anh X lười biếng tựa vào lưng Tiểu Diệp Tử, cả hai rúc vào nhau đặc biệt ấm áp.
Lương Trạch chăm chú nhìn, muốn cùng chúng nó chơi lại sợ quấy rầy chúng nó, đang do dự không quyết, Tiểu Diệp Tử mở mắt. Có thể là ngửi được mùi vị của chủ nhân, nó sửa sang lại bề ngoài một chút, nhảy qua.
Lương Trạch mừng rỡ, cầm khoai lang vụn đút cho nó.
Anh X nhìn chăm chú một hồi lâu, uốn éo nhăn nhó một chút rồi cũng bước qua. Lương Trạch lại cầm một miếng khoai lang đút cho nó. Anh X thật cẩn thận nhanh chóng đoạt được, ngậm thức ăn nhảy lên võng, vừa ăn vừa nhìn Lương Trạch. Miếng khoai lang kia biến mất với tốc độ thần kỳ, anh X ăn xong, lại nhìn nhìn Lương Trạch. Lương Trạch đang chơi với Tiểu Diệp Tử, khóe mắt chú ý tới nó, chỉ thấy nó run rẩy bước lại, thử thăm dò cọ cọ ngón tay Lương Trạch, thấy Lương Trạch cười, lúc này mới yên tâm mạnh dạn cọ mạnh hơn.
“Oh! Nó rất thích cậu a.” Hàng Hàng tiễn khách đi rồi, đứng ở bên cạnh Lương Trạch, rất kinh ngạc.
Anh X giống như một nhân vật bí ẩn. Phải, đúng vậy. Sóc bông cả đời chỉ nhận thức một chủ nhân, cho nên phải bán chúng nó đi lúc còn rất nhỏ, muộn nhất cũng không để quá bốn tháng, bởi vì thời gian lâu dài, nó sẽ nhận thức bạn là chủ nhân, khách hàng sẽ không thể mang nó đi. Anh X năm nay đã hai tuổi, không biết vì nguyên do gì, một con sóc bông trong cặp bị mang đi, nhưng lại không chú ý tới nó. Vốn Hàng Hàng dự định tự mình nuôi nó và Ca Ca, nhưng cái vị anh X này rất không thích Hàng Hàng, nguyên nhân cũng đơn giản – hắn rất tốt với Ca Ca, nó ghen tỵ. = =
Cứ như vậy, anh X trở thành sủng vật độc đáo trong tiệm: hờ hững với mọi người, ăn no thì nằm lăn ra. Cho anh X ăn chính là Hàng Hàng, mỗi lần hắn mở lồng sắt bỏ thức ăn vào, anh X đều trốn hắn rất xa. Ban ngày vẫn không nhúc nhích, mà vào ban đêm khi Hàng Hàng không nhìn thấy, đồ ăn đều biến mất sạch. Hàng Hàng từng nghĩ làm cho nó và Ca Ca giao lưu một chút, nhưng chỉ sau một đêm thử nghiệm, Ca Ca bị bệnh- chứng rụng lông hình tròn.
Chứng rụng lông hình tròn của động vật xuất hiện cũng giống như con người, khi người ta gặp kích thích thật lớn hay khẩn trương bất an sẽ bị bệnh rụng tóc. Loại bệnh này đối với sóc bông mà nói thực trí mạng. Bởi vì sóc bông thuộc loại động vật lông nhiều, mỗi lỗ chân lông có thể chứa từ 30 đến 40 sợi lông nhỏ, trọc rồi thì rất xấu xí. = =
Hàng Hàng phải mất rất lâu mới trị xong chứng rụng lông hình tròn của Ca Ca, cho đến khi… Nhất Hưu đến.
Hôm qua hắn phát hiện, Ca Ca lại trọc…
“Ừ, phải, tôi cũng không nghĩ tới, nó rất thích chơi với tôi.” Lương Trạch hắc hắc cười.
Trong mắt Hàng Hàng, Lương Trạch có một mị lực nào đó đối với động vật mà không thể nói được, chuyện này từ việc cậu nuôi hai con sóc bông cái có thể nhìn thấy. Hai con ít khi đánh nhau, còn đặc biệt vô cùng thân thiết với cậu. Sóc bông vốn không giống các loại thú cưng bình thường như chó mèo, thiên tính đã đi theo thì nguyện ý thân cận, rất nhiều người nuôi sóc bông đã bảy tám năm nhưng tình cảm cũng bình thường. Mà Lương Trạch lại khác, sóc bông của cậu mới ở cùng cậu một năm rưỡi, đã thân thiết vô cùng. = =
Là bởi vì tên này ngốc đến mức không thấy được nguy hiểm?
“Ê, anh đẹp trai, tôi nhìn Tiểu Diệp Tử và con này lâu như vậy, tại sao chúng nó lại không xx?”
“Nói nhảm! Lúc cậu làm có muốn để cho người ta nhìn hay không?”Cái mũi Hàng Hàng đã muốn méo luôn.
“Tôi? Ha ha ha… Càng có người xem càng hưng phấn!”
“.....” Hàng Hàng không biết phải dùng từ gì để mắng tên này, dùng ‘súc sinh’ chính là sỉ nhục súc sinh!
“Bình thường chúng nó khi nào thì xx a?”
“Đêm dài nhân tĩnh.”
“A, vậy bắt đầu như thế nào?”
“Bình thường bọn nó sẽ hôn môi trước, cho đối phương ngửi bộ phận sinh dục thể hiện mưu cầu.”
“Ha ha ha… Còn có tiền diễn hả.”
“.....”
“Vậy phải xx bao lâu?”
“Rất ngắn, có loại chỉ vài giây, sau đó tự tách ra tự chải lông.”
“Như vậy có thể thỏa mãn sao?” Lương Trạch nghiêm túc nhìn Hàng Hàng.
“Tôi muốn nhốt cậu vào nhà kho!”
“Ặc…”
Hàng Hàng xoay người đi đến bàn thu ngân, Lương Trạch đột nhiên nhớ đến dị thường của Ca Ca, “Này, anh đẹp trai, Ca Ca của anh bị hói!”
Hai tay Hàng Hàng nắm một chỗ, khớp xương kêu răng rắc.
“Có phải nó bị bệnh rồi không, anh có khám bệnh cho nó không? Có bôi thuốc cho nó không?”
“Không phải bệnh…” Mấy chữ từ hàm răng đang đông cứng của Hàng Hàng lọt ra. Cái này gọi là vạch áo cho người xem lưng. = =
“Đó là?”
“Bị Nhất Hưu dọa sợ!”
“.....”
Hôm nay khách hàng không nhiều lắm, 10h Hàng Hàng đã cho Hải Hồng về rồi, Lương Trạch từ sáng sớm đã vì chuyện cái máy giặt mà thấy không vui, không muốn viết chút nào, trái lại ở trong tiệm cùng Hàng Hàng đến 10h30.
Hai người cùng nhau dọn dẹp cửa hàng, khóa cửa xong, Hàng Hàng cảm thấy đói bụng. Cơm hộp sườn lợn kho lúc chiều, Lương Trạch nhanh chóng ăn xong phần của mình, lại nhìn chằm chằm phần của Hàng Hàng.
Hàng Hàng có một cái tật, thích ăn cái gì đều chừa lại đến cuối cùng, cái này có hại. Bởi vì anh cũng thích ăn sườn lợn, nên cố ý chừa lại cuối cùng, kết quả lại gặp được ánh mắt cún con của Lương Trạch… Tính cách người lương thiện bùng nổ tới cực điểm, anh liền hào hiệp gắp sườn lợn cho Lương Trạch. Lương Trạch vui mừng, nhanh chóng tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ, không một chút áy náy… Hàng Hàng rất đau lòng!
“Cậu còn đói không?” Hàng Hàng cất chìa khóa, nhìn Lương Trạch.
“Còn, anh đói hả?”
“Ừ, có chút.”
“Ai kêu buổi chiều anh không ăn cho ngon!” Lương Trạch thân thiện nói.
Hàng Hàng hận không thể nhéo tai cậu xách lên – Vô nghĩa! Chỉ còn cải bắp, khoai tây, mấy cọng tỏi, còn muốn tôi ăn ngon sao!
“Cùng đi ăn chút gì đi.” Lương Trạch nói xong đi ra ngoài sân.
“Được, đi ăn một chút.” Hàng Hàng phụ họa. “Cậu muốn ăn cái gì?”
“Tùy anh! Không có gì mà tôi không ăn!”
“Ừ, nhìn cũng biết, động vật an tạp điển hình.”
“Vậy gần đây đi, gần Drum Tower có một quán cũ rất đặc biệt.”
“Được!”
Đi đến trước cửa quán lòng lợn kia, Lương Trạch liền đen mặt, đời này cậu không kén ăn, duy nhất lại không ăn được lòng lợn!
“Anh… Anh thích ăn lòng lợn sao?” Lương Trạch bất khả tư nghị nhìn Hàng Hàng. Trong ấn tượng của cậu, những người thích ăn món này thường là hồ đồng xuyến tử*, các ông bác thô to…, nhưng nhìn thế nào thì Hàng Hàng cũng không thể thuộc vào mấy loại đó. Hàng Hàng vô cùng nhã nhặn, tuấn tú, cách nói năng cử chỉ của đặc biệt tốt, tại sao lại thích ăn cái này?
*hồ đồng xuyến tử: chỉ những thanh niên không có việc làm, cả ngày làm loạn trong các con hẻm.
“Đúng, đặc biệt thích ăn, hôm nay tự dưng lại thèm ăn.” Hàng Hàng cười, mở cửa. “Cậu cũng thích ăn chứ?”
“Ơ…” Nhìn gương mặt vui vẻ của Hàng Hàng, chữ ‘không’ vừa trồi lên đã bị Lương Trạch nuốt xuống.
“Bác Lý, cho hai bát lòng lợn.”
Từ trong cửa kính hé ra một gương mặt đàn ông, “Hắc! Hàng Hàng a! Hôm nay đóng cửa sớm hả?”
“Phải, sớm.”
“Được, chờ chút!”
Lương Trạch ngồi xuống, chỉ là mùi lòng lợn chỗ này đủ khiến cho cậu chết đi sống lại.
“Quán này rất khá!” Hàng Hàng đang chuẩn bị diễn thuyết, lại thấy Lương Trạch lấy một điếu thuốc lá ra, châm lửa.
“Cậu hút thuốc?” Hắn chưa từng nhìn thấy Lương Trạch hút thuốc.
“Ừ. Ha ha, phải.” Lương Trạch cười.
“Chưa từng thấy cậu hút thuốc…”
“Phải rồi, trong tiệm của anh nhiều động vật như vậy, tôi không tiện.” Lương Trạch gãi gãi đầu, “Anh không ngại chứ?”
“A, không có việc gì, không ngại.”
“Vừa rồi anh muốn nói gì?”
“Cậu xem trí nhớ tôi, tôi muốn nói, quán này a, cậu đừng nghĩ nó không được coi trọng, cũng không có danh tiếng, nhưng! Tôi cho cậu biết, ruột non này, hương vị tuyệt nhất.” Nói đến món lòng lợn yêu thích nhất, Hàng Hàng mặt mày sáng rỡ.
“Của ngài tới đây!” Chủ quán mang hai bát lòng lợn đến, nhanh chóng đặt lên bàn. “Cố ý cho cậu nhiều ruột già hơn.”
“Cảm ơn bác.”
Hàng Hàng lấy bát, cho vào chút giấm và ớt, vội vã khởi động.
Lương Trạch nhìn Hàng Hàng, đôi đũa trong tay gẩy đến đẩy đi, chính là không ăn không vô nổi một ngụm.
Hàng Hàng nhanh chóng ăn xong một bát, ngẩng đầu nhìn Lương Trạch, bát của cậu còn có phần vun lên.
“Cậu…”
“Tôi…”
“Không đói bụng?”
“Này…”
“Nói.”
“Tôi không ăn cái này…” Lương Trạch đăm chiêu ủ dột vẫn là nói thật.
“… Cậu nói sớm a! Bác Lý, cho ba cái bánh bao, một bát cháo đậu! Bánh bao nhà ông ấy cũng rất ngon!”
“Được~” Bác Lý ló đầu ra, “Cậu có muốn thêm một bát lòng lợn nữa không?”
“Không cần, đủ ăn!” Hàng Hàng nói xong lấy cái bát trước mặt Lương Trạch, “Lát nữa cậu nếm thử bánh bao nhà ông ấy, đảm bảo cậu lần sau còn muốn đến ăn.”
“Thực xin lỗi a…”
“Hả?” Hàng Hàng ngậm tim lợn, khó hiểu nhìn Lương Trạch.
“Nói gì vậy, có người thích ăn cái này, thì sẽ có người ăn không được… Vấn đề lựa chọn thôi mà.”
Lương Trạch ngây ngẩn cả người, chưa từng có người nào chiều theo ý cậu như vậy, bọn hồ bằng cẩu hữu kia cũng chưa từng suy nghĩ xem cậu không thích cái gì, tỷ như cái lẩu ếch trâu kia… Lương Trạch một ngụm cũng không ăn, nhưng lại nghe theo người khác.
“Bánh bao nóng đây! Cháo đậu hôm nay vô cùng sánh!” Bác Lý mang đồ ăn lên.
“Ăn, nhanh lên! Rất thơm!” Hàng Hàng cười.
“Ừ, được.” Lương Trạch cũng cười.
Lương Trạch không biết cậu và Hàng Hàng tính là gì nữa, chủ tiệm và khách hàng? Không đúng lắm? Cậu có việc hay không có việc đều có thể tìm Hàng Hàng. Bạn bè? Dường như chưa người nào định nghĩa rõ ràng với nhau. Vậy…
“Bánh bao này tôi lấy một cái.” Hàng Hàng dùng đũa gắp một cái bánh bao.
“Ăn!”
Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Câu kia của Hàng Hàng nói như thế nào nhỉ?
— Thâm Tỉnh băng!