Số 10 Phố Yên Đại Tà

Chương 25: Đi xa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editer: KellySon9

-Hàng Hàng: Đừng có dính lên người tớ nữa, nóng muốn chết...

-Tề Tễ: Mọe, cậu sao lại không biết hi sinh vì người khác như vậy chứ.

-Hàng Hàng: Tớ còn chưa hi sinh đủ sao? Cậu còn có lương tâm không! Hôm qua ai khiến tớ mệt mỏi thành như vậy? Đến bây giờ lưng của tớ vẫn còn đau đây này...!

-Tề Tễ: Vô nghĩa, cậu dám nói không phải là cậu tình tớ nguyện sao?

-Hàng Hàng: Kiếp trước tớ đã phạm phải tội gì mà kiếp này lại gặp phải cậu vậy trời!

-Tề Tễ: Không còn một tí sức lực nào nữa, thật sự là hết sức rồi, cậu nói có phải là tớ đã trải qua thiên tân vạn khổ....

-Hàng Hàng: Cậu dừng lại, ráng lên, còn chín chín tám mươi mốt kiếp nạn...!

-Tề Tễ: Đại sư huynh ~~

-Hàng Hàng: Nếu cậu còn không mau tránh sang một bên thì đừng trách tớ đá cậu xuống dưới!

----------------

Hàng Hàng đẩy Tề Tễ đang dính trên người cậu ra sau đó lập tức nhảy xuống giường. Thời điểm kéo rèm lên, cánh tay tác động lên phần lưng, một trận đau xót xuýt xoa. Hôm qua Tề Tễ nói chân cậu ta bị chuột rút hại một mình cậu phải vác hành lí của cả ba người bò lên đài cao.

Hiện tại Hàng Hàng và Tề Tễ cùng với một vị nữ tác giả, đang ở trong một cái thôn nhỏ cạnh bờ sông Hoàng Hà. Thôn này vì phải chống lũ nên đều xây nhà trên đài cao, đây cũng coi như là một điểm tham quan đặc sắc của địa phương.

Tại sao cậu lại đến nơi này? Cái này còn phải nói ngược trở lại.

Hàng Hàng thất tình, điều này chúng ta ai ai cũng biết. Tâm trạng Hàng Hàng phi thường không tốt, cái này chúng ta cũng có thể đoán được. Đúng lúc này Tề Tễ lại hỏi Hàng Hàng 1-5 này có muốn đi du lịch hay không, Hàng Hàng lập tức đồng ý. Cậu là một người yêu thích du lịch, nhưng từ khi nói chuyện yêu đương nói kẻ lỗ mãng kia tới giờ cậu vẫn chưa hề bước chân ra khỏi Bắc Kinh.

Tề Tề tổ chức lần du lịch này, thật ra thì cũng không phải do cậu ta tổ chức, hơn nữa sắp xếp hợp lý ra thì chuyến du lịch này cũng không hề đơn giản như bề ngoài—cậu ta đang làm việc.

Sự tình thật ra là như vậy, nhà xuất bản định xuất bản một cuốn sách về nghệ thuật dân gian, chủ yếu là ghi chép lại nhiều khía cạnh về nghệ nhân dân gian có tay nghề, do phóng viên kiêm tác giả Trần Vũ làm chủ bút. Chuyện này cũng có một bộ phận quan hệ với Tề Tễ, đợi khi Trần Vũ sáng tác sửa sang lại xong, cậu sẽ phải phiên dịch nó sang tiếng Tây Ban Nha để đồng thời phát hành ở Châu Âu, quyển sách này sẽ là một hiện tượng trao đổi văn hóa quan trọng ở hội chợ triển lãm sách. Trần Vũ Văn là một nữ tác giả 35 tuổi, lúc cô tiếp nhận hạng mục này thì có hỏi liệu có thể cho người cùng đồng hành tìm kiếm sưu tầm tư liệu dân gian với cô hay không, ngay lập tức phía nhà xuất bản liền đồng ý và phái Tề Tễ đi theo, cũng để cho cậu tự mình cảm nhận một chút cái gọi là sưu tầm tư liệu. Và thế là, mọi chuyện cứ thế mà xuất phát.

Tề Tễ tìm tới Hàng Hàng là hoàn toàn nhớ thương tới lúc trên đường đi còn có người chiếu cố cho cậu, nếu nhờ vị nữ tác giả kia chiếu cố cậu thì...Ặc, cũng quá không biết xấu hổ rồi. Vốn cậu còn cho rằng Hàng Hàng sẽ không đi với mình, không nghĩ tới Hàng Hàng lại đáp ứng đặc biệt thống khoái. Tề Tễ còn cố ý hỏi rốt cuộc có phải cậu ta và Lương Trạch có chuyện gì không, Hàng Hàng lại nói không có chuyện gì. Đúng vậy, cho tới bây giờ, lúc đã triệt để tách ra như hiện tại, Hàng Hàng cũng không hề nói cho bất kì người nào chuyện cậu và Lương Trạch đã chia tay.

Hàng Hàng sắp xếp tốt mọi chuyện trong tiệm, tính luôn cả bé cưng 'Mãnh nam' của Tề Tễ cậu cũng dàn xếp cho thật tốt sau đó mới đi cùng cậu ta. Hàng Hàng nghĩ muốn đi đây đó một chút, thời tiết bây giờ cũng phù hợp để du lịch, đi những địa phương như thế này cũng rất thú vị. Nhưng hiển nhiên là cậu sẽ không thể hoàn thành chuyến hành trình này, bởi vì chuyến đi này nhanh nhất đại khái cũng phải mất hơn nửa năm, thế nhưng Hàng Hàng nhiều nhất chỉ có thể đi được hơn một tháng, cùng lắm là hai tháng, nếu không thì cậu sẽ cảm thấy không yên lòng, hơn nữa cậu còn rất nhớ Ca Ca.

Trước đó bọn họ đã đi rất nhiều địa phương, Trần Vũ Văn cũng đã phỏng vấn không ít người: thợ gấp giấy, làm diều, chế tác đầu rồng, làm kịch chiếu bóng... Một đường đi qua nhiều nơi như vậy làm cho tâm trạng Hàng Hàng trở nên rộng mở trong sáng hơn. Cuộc đời, sinh mệnh bao la rộng lớn như thế, mình cần gì phải chấp nhấp với đoạn tình cảm nho nhỏ đó chứ?

"Hàng Hàng." Tề Tễ cũng xuống giường, "Tớ ngủ cực kì khó chịu."

"Nhất định là không khó chịu bằng tớ." Hàng Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì địa thế cao, thế nước chảy cuồn cuộn của Hoàng Hà cứ thế bị cậu thu hết vào tầm mắt, "Tớ đã phải đưa cả gối đầu cho cậu ôm rồi, kết quả thì sao, cậu lại còn ôm tớ, tớ đã phải nằm ngang không có một chút độ cao nào rồi lại còn bị cậu dán vào, xem đi cả một người mồ hôi đây này."

"Aizzz, cậu xem lại cậu đi, đã biết tớ thích ôm gối ôm như thế rồi mà còn không chịu để tớ mang theo."

"Hừ! Cậu còn dám lý sự!"

"Chậc chậc, thì chỉ có với cậu thì tớ mới không nói đạo lý." Tề Tễ cười hì hì, "Để tớ đọc một bài thơ bày tỏ tâm ý của tớ đối với cậu nhá?"

"Cậu cút đi, mỗi lần nghe cậu đọc thơ lãng mạng xong là đầu óc tớ hoang mang luôn."

Tề Tễ cười ha ha.

"Đi thôi, có lẽ Trần Vũ Văn đã dậy rồi."

"Aizzz, Hàng Hàng này, xem ra cậu còn để bụng tới công việc của tớ hơn cả tớ đấy." "Không phải tớ đã nói rồi sao, tớ quả là xui xẻo khi quen biết cậu, từ bé đến lớn mỗi ngày chỉ biết bận tâm thay cậu!"

Hai người quả nhiên không gặp Trần Vũ Văn, hỏi thôn dân mà bọn họ ở nhờ thì được bác gái kia cho biết cô ấy đã đi ra ngoài từ sáng sớm tìm Đổng bà bà. Tề Tễ biết đó chính là nghệ nhân cắt giấy mà họ muốn tìm, nghe nói giấy do bà ấy cắt ra nhìn y như thật. Không đợi Tề Tễ hỏi thăm chỗ ở của Đổng bà bà, bác gái kia liền nói Trần Văn Vũ giống như là bị điên, bác đã nói Đổng bà bà đã chết rất nhiều năm rồi mà cô ấy vẫn không chịu nghe.

Tề Tễ và Hàng Hàng không có phương hướng liền dứt khoát đi vài vòng trong thôn, sau đó hai người quyết định đi ra bờ sông cảm thụ hơi thở của mẹ Hoàng Hà.

[​IMG]