*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editer: KellSon9
Tình yêu 123: Như vậy là 5 cân thức ăn cho chó, 1 túi đồ ăn mềm, 10 hộp đồ hộp nữa đúng không?
Heo thiếu nữ Phi Thiên: Đúng vậy.
Tình yêu 123: Địa chỉ là đường số 17 khu Tây Thành, Bắc Kinh đúng không?
Heo thiếu nữ Phi Thiên: Đúng rồi.
Tình yêu 123: Giao hàng vào buổi chiều?
Heo thiếu nữ Phi Thiên: Đúng thế, buổi chiều tôi ở nhà, he he.
Tình yêu 123: OK, không có vấn đề gì.
Heo thiếu nữ Phi Thiên: Tốt quá, tôi đi thanh toán, vất vả rồi.
Tình yêu 123: Đừng khách sáo, địa chỉ của cô là?
Heo thiếu nữ Phi Thiên:<< Tình yêu 123: Địa chỉ là đường số 17 khu Tây Thành, Bắc Kinh đúng không?>>
= = Anh làm sao vậy?
Tình yêu 123: Choáng váng...
Heo thiếu nữ Phi Thiên:...Hình như đúng là vậy...
-----------------
Thật là mất mặt.
Hàng Hàng lấy tay bụm mặt, rất muốn cho mình hai cái tát. Rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì chứ...?
Chiếc điện thoại lỗi thời khẽ rung hai cái, Hàng Hàng cầm lên xem. Cậu đã đem cái âm báo 'Ha Ha' BT(Biến thái) kia đổi đi rồi.
<>
Hàng Hàng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, sinh lòng phiền muộn. Chung Nguyệt Văn không có việc gì là lại tìm cậu nói chuyện phiếm. Bình tĩnh mà nghĩ lại, cậu và Chung Nguyệt Văn cũng khá hợp nhau, chỉ là... Hàng Hàng cũng không nói được vì sao cậu lại không có cách nào nói cho Chung Nguyệt Văn chuyện cậu và Lương Trạch... Cũng không thể nói là chia tay, nói tách khỏi nhau tựa hồ càng chuẩn xác. Cũng không phải Chung Nguyệt Văn không để cho cậu có cơ hội nói, cũng không phải ai đó không muốn cậu nói, mà...Giống như chính bản thân cậu không muốn nói ra. Không muốn nói, có nói cũng không lên lời.
<<Không bận ^_^>>
Hơn 10 giây sau đã có tin nhắn trở về, <<Thật tốt quá, vậy cậu đi khám thai với chị đi!>>
Hàng Hàng im lặng nghẹn lời.
Tin tức lại tới liên tục: <<Thật là xấu hổ, hôm nay chị dậy muộn, lúc này mà đi thì sẽ rất đông người, cậu đi theo giúp chị tán gẫu được không?>> "Em còn có thể nói không sao?" Hàng Hàng đối với điện thoại lầm bầm lầu bầu.
<<Được rồi. Chờ em nửa giờ, bây giờ em sẽ qua đó ngay.>>
"Doanh Doanh." Hàng Hàng trả lời xong liền đứng dậy, "Giúp tôi trông tiệm một lát, tôi phải đi ra ngoài có việc."
"Ah, được rồi, cậu đi lấy thêm hàng sao? Cát cho mèo gần hết rồi đó ~"
"Ặc, không phải. Đợi chút đi, ngày mai tôi sẽ nhập bổ sung cho."
"Vậy cũng được. Cậu đi đi."
Hàng Hàng lên lầu, rửa tay rửa mặt thay quần áo, tiêu độc kĩ càng xong mới xuống lầu lấy xe.
Hôm nay cũng không biết cái Radio bị xui xẻo như thế nào mà khiến cho cả một đoạn đường Hàng Hàng không được thoải mái, kênh âm nhạc hôm nay toàn phát những bài....Đầu tiên là <<Cậu sao lại nỡ lòng làm tôi khổ sở>>, sau đó là <<Thực xin lỗi, cảm ơn>>, tiếp theo lại là <>... Trước lúc đi ra ngoài Hàng Hàng đã phải rất vất vả dựng lên một khuôn mặt tươi cười thế mà lúc này lại cơ hồ biến mất hầu như không còn = =, vì để cảm xúc giảm xuống một chút, cậu liền đổi một đài văn nghệ, ấy vậy mà không nghe thấy 'Bình thư' như mọi khi, ngược lại là truyện dài kì đang được phát sóng liên tục, vừa chuyển kênh qua là nghe thấy ngay một giọng nam bi thương đang hỏi, Vì sao cậu lại không yêu tôi? Chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi sao?
Cuối cùng Hàng Hàng quyết định lựa chọn thế giới im ắng. Để cho cái Radio đang xoay tròn kia triệt để câm miệng.
Thời điểm tới dưới lầu nhà Chung Nguyệt Văn, Hàng Hàng trông thấy Chung Nguyệt Văn đang nâng cao cái bụng to đứng dưới ánh mặt trời, trong tay còn cầm một que kem.
"Chị không lạnh à?" Hàng Hàng đỗ xe lại gần, thay Chung Nguyệt Văn mở cửa xe.
"Tự dưng chị lại thèm." Chung Nguyệt Văn cười cười lên xe.
Trên đường đi hai người nhỏ nhẹ nói chuyện phiếm, chủ đề này vừa nói xong liền nói sang chủ đề khác, rốt cuộc lại kéo đến chuyện cha mẹ của Hàng Hàng.
"Chị nghe Lương Bân nói cha mẹ em là quan chức bộ ngoại giao à?"
"Ừm,đúng vậy, họ làm ở bộ ngoại giao."
"Không ở trong nước sao?"
"Vâng, bây giờ họ đang ở Bỉ."
"Ah, cũng không tồi."
"Ha ha."
"Em là con trai một à?"
"Ừm, trong nhà chỉ có một mình em."
"Vậy cha mẹ em chẳng lẽ không quan tâm tới em sao mà lại để em một mình trong nước?" "Ặc, hai người bọn họ ước gì chỉ mãi được ở trong thế giới riêng của họ ấy chứ."
"Ha ha ha ha..."
Chung Nguyệt Văn cười vui vẻ, lại bỗng nhiên nói sang chuyện khác, "Cái đó...Nếu em là con một, vậy thì..."
"Sao?" Hàng Hàng quay đầu qua.
"Nếu em...Không kết hôn sinh con, bọn họ..."
"Ah, cái đó cũng không quan trọng, bọn họ cũng không để ý tới việc em có kết hôn sinh con hay không."
"Vậy à..." Chung Nguyệt Văn nghe thấy an tâm rồi. Chuyện này cô đã luôn muốn tìm một cơ hội để hỏi một chút, không hỏi thì sẽ không chịu nổi. Nhưng mà khổ nỗi lại không có cơ hội nào thích hợp. Bây giờ thì tốt rồi, thân quen như vậy, cứ tự nhiên mà hỏi thôi.
Người trong nhà không can thiệp đến là tốt rồi. Quá tốt rồi. Không biết vì cái gì, Chung Nguyệt Văn luôn luôn có một dự cảm, lần này Lương Trạch sẽ không lại làm hỏng việc. Ngày đó cô còn nói với Lương Bân, nói là nam hay nữ cũng không sao cả, chỉ cần em trai của anh có thể bình yên mà sống đã là Trời Phật phù hộ rồi. Aizzz. Thật sự không biết nếu lúc này Chung Nguyệt Văn nghe thấy tin Lương Trạch và Hàng Hàng... Không biết cô sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
Đến bệnh viện Bắc Đại-bà mẹ và trẻ em, Hàng Hàng đi vào cùng Chung Nguyệt Văn, chỗ khám thai quả nhiên đã chật ních đầy người. Hai người tìm chỗ ngồi xuống, Chung Nguyệt Văn bắt đầu lục trong túi xách ra chocolate. Từng viên từng viên chocolate bị cô nhét vào trong miệng. Thỉnh thoảng cô còn muốn nhường cho Hàng Hàng một viên nhưng cậu lại lắc đầu. Cậu không thích đồ ngọt.
Hai người cứ ngồi trò chuyện như vậy, không khí đặc biệt hòa hợp. Bên cạnh Hàng Hàng là vô số phụ nữ mang thai và những ông chồng của họ, cậu nhìn bọn họ, lại nghĩ đến việc họ đang thai nghén một sinh linh bé bỏng.
Tách ra với Lương Trạch đã được 2 tuần lễ, Hàng Hàng suy nghĩ cực kì nhiều. Từ chuyện rất nhiều người không biết hàng xóm mình tên gì trong khi lại biết rõ từng chuyện tình yêu của các minh tinh; Đến có lẽ tất cả mọi người đều cô đơn, chỉ là có người nói ra có người lại không nói. Lại nghĩ đến chuyện tình yêu và đại tiện có rất nhiều điểm chung, thí dụ như: Bắt đầu là nóng hổi sau đó là nguội lạnh. Tóm lại chỉ có 4 chữ 'Thiên mã hoành không'. Sau đó cậu còn xem phim Garfield*, chợt phát hiện ra Garfiled đã nói được một câu đặc biệt sâu sắc—Cuộc sống tự như một chiếc xe Ferrari, bạn có đuổi như thế nào cũng không kịp. Nhưng có sao đâu, bạn cũng đâu có mua nổi.
(*Nội dung phim Chú Mèo Garfield: Garfeild là chú mèo mập ú, lười biếng, hài hước... nhất thế giới. Một lần, cậu chủ Ron của Garfiled mang về nhà một chú chó nhỏ tên Odie. Cảm thấy vị trí độc tôn của mình có thể bị lung lay, Garfield ghen tị với Odie và luôn muốn tống khứ chú chó tội nghiệp ra khỏi nhà. Thế nhưng, khi Odie bị bắt cóc mất, Garfield cảm thấy hối hận và có trách nhiệm. Thế là chú mèo lười lên đường để giải cứu Odie!)