Editor: ChrisNguyen
(*Tác giả tự đặt đề chương bằng tiếng Anh, mình nghĩ nên giữ nguyên)
Hàng Hàng: Tôi muốn hôn cậu.
Lương Trạch: Gì chứ? Tôi cũng đâu phải con gái.
Hàng Hàng: Tôi có nói chữ nào bảo cậu là nữ sao?
Lương Trạch: Không có.
Hàng Hàng: Vậy được không?
Lương Trạch: Được!
Hàng Hàng: Cậu cắn chết tôi rồi.
Lương Trạch: Ai bảo cậu đưa lưỡi vào...
Hàng Hàng:...
Lương Trạch: Lúc đó hoảng hốt, tôi liền...
Hàng Hàng:...
Lương Trạch: Cậu lúc đó thật giống hệt nữ nhi... Tôi có thể không bối rối sao!
Hàng Hàng:...
Lương Trạch: Đôi môi xem ra vô cùng thân thiết khoái trá, chắc là...
Lương Trạch: Ôi chao, lưỡi cậu đút vào sao lại lão luyện thế a!
Hàng Hàng:... Mở đèn, lo lái xe đi!
Trên thế giới này, giờ phút này, không một người nào có thể buồn khổ hơn Hàng Hàng. Đánh mạc chược không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ kẻ ra bài loạn xạ. Không còn nghi ngờ gì, Lương Trạch thật đúng chuẩn... đánh bài mù. = =
Bạn căn bản sẽ mò không được cửa tử của hắn, căn bản mò không ra. Với bạn tốt nhất là đừng làm cái gì cả, hôn cũng để cho hôn, nhưng mà... Hắn ta... Thật hoàn toàn không biết mình đang làm gì, cũng hoàn toàn không biết người khác đối với hắn có cảm giác gì.
Về nụ hôn đó, phát sinh trên chuyến hành trình trở về. Hàng Hàng bởi vì không nghỉ ngơi tốt, nên Lương Trạch lái xe, hai người nói nói cười cười, ánh dương chiếu rọi trên mặt hắn, bọn họ đang đùa cợt vui vẻ, bất thình lình hắn hôn môi cậu ta. Một thời khắc kỳ diệu. Nhưng mà, từ lúc hai người hôn nhau thắm thiết đến bây giờ, đã hơn hai tuần lễ, hắn vẫn cứ chơi trò biến mất tăm!
Đến chợ bán đồ cổ không thấy, trong cửa hàng cũng không gặp, ác hơn chính là điện thoại di động lại luôn tắt máy. Bảo Bảo (*cục cưng) của Tiểu Diệp Tử ở trong lồng sắt chật chội đã có thể đi lại loanh quanh, Ca Ca thì bị di chứng thất tình = = đương nhiên, Hàng Hàng cũng không khác Ca Ca là mấy. Hai đứa mỗi ngày đều mắt to mắt nhỏ, đối diện nhìn nhau ba giây đồng hồ rồi cùng thở dài. Một đứa đầu rụng lông mong nhớ Nhất Hưu, một đứa thì nhìn chằm chằm đám mây đen nhớ nhung tên tác gia lỗ mãng.
"Đây là bản kê nhập kho." Hải Hồng vừa cởi áo blouse trắng vừa bới lại tóc.
"A." Hàng Hàng giật mình phục hồi tinh thần lại.
"Cậu làm sao vậy?" Hải Hồng nhìn Hàng Hàng, "Hồn lìa khỏi xác."
"Ca Ca mới như thế..."
"Cậu hơn gì nó?"
"Ac."
"Cậu nói nó bị bệnh tương tư, còn cậu cũng đang tương tư cái gì sao?"
"..."
"Nói chứ, Lương Trạch đã lâu không tới rồi." Hải Hồng vừa mặc áo khoác dài, vừa nói bâng quơ.
"Đúng vậy."
"Cậu ta không tới cơm ăn cũng không còn cảm giác."
"Cô xem ra rất thích dành ăn cùng chó dữ."
"Ha ha ha ha... Cậu thật mỉa mai, tôi đi đây, bái bai. "
"Đi đường nhớ giữ ấm."
"Uhm, vâng, hình như tuyết rơi nhiều hơn rồi."
Nhìn Hải Hồng đi ra, Hàng Hàng dọn dẹp cửa hàng qua loa một chút, tiện thể mang Ca Ca bỏ vào lồng sắt, định lên lầu. Nhưng quỷ thần xui khiến, hắn khóa cửa tiệm lại liền đổi ý. Tiểu tử cậu không đến thăm tôi, tôi sao lại không thể đi nhìn cậu một chút chứ? Nói đặng liền mang theo lồng sắt bước ra ngoài chừng mười bước, trong lòng lại nổi trống muốn thoái lui, này... Nếu hắn lại đang ở nhà cùng nữ nhân chung chạ thì sao*... Quay người, trở lên lầu, vào phòng, không được, lại trở xuống, phải đi xem xem, đúng, Ca Ca nhớ Nhất Hưu.
(* ăn nằm phóng túng bừa bãi với nữ nhân)
Cứ như vậy suốt dọc đường tự thuyết phục bản thân, đấu tranh tư tưởng vượt mọi khó khăn gian khổ, Hàng Hàng cước bộ mang theo Ca Ca đang co rúm tiến tới. Đi qua khoản không gian chụp ảnh đầy thu hút, hắn thấy con đường rộng lớn thênh thang đối diện có người đang tất tả ngược xuôi. Họ ăn mặc bao bọc cơ thể vô cùng nghiêm chỉnh, điệu bộ nghiễm nhiên là đang rét run.
Hắn đang làm gì vậy nhỉ. Hàng Hàng nghĩ, không phải đang vồ vập làm cho bạn gái vui vẻ chứ hả.
Tự giễu tự cười.
Rất nhanh đã đến Quốc Tử Giám, Hàng Hàng mang theo Ca Ca đứng dưới lầu nhìn quanh. Một vài cửa sổ sáng đèn, nhưng Hàng Hàng không biết cửa sổ thuộc về Lương Trạch.
Lên lầu, muốn gõ cửa, thả tay xuống. Giơ tay, lại buông xuống.
Hàng Hàng ơi Hàng Hàng, cậu đắc ý cái gì chứ?
Hàng Hàng vừa mắng, vừa châm biếm chính mình. Được thôi, cùng tên tiểu tử mối tình đầu = = đêm khuya diễn vở 'Julie và Romeo'*
(*Tác giả cố ý viết ‘Juliet và Romeo’ chứ không phải ‘Romeo và Juliet’ nhé)
Thùng thùng thùng. Là tiếng gõ cửa.
Đợi cái áo ngủ da beo ra mở cửa, hắc! Vẫn không có động tĩnh gì!
Lại tiếp tục gõ. Chẳng lẽ là viết bản thảo quá chuyên tâm? Tiếp tục gõ. Không phải là đêm đã khuya, đã đi vào giấc mộng rồi chứ hả? Tiếp tục gõ.
Con mẹ nó, cùng nữ nhân đi ra ngoài chung chạ sao.
Hàng Hàng vẻ mặt vặn vẹo, mang Ca Ca lên đi xuống lầu= =
Nhưng lúc xuống tới, Hàng Hàng bỗng nhiên nghĩ đến —— có khi nào bị sốt không? Gần đây dịch cảm mạo đang lan tràn bừa bãi, chắc là cũng bị bệnh rồi= =
Nói đặng chạy vội lên lầu, lần này thì được rồi, mới vừa gõ ba cái, cửa sắt hàng xóm sát bên liền mở ra, một bác gái lộ ra ánh mắt buồn ngủ, mặt nhập nhèm, "Đừng gõ, trẻ con đang ngủ."
"Ách..."
"Tiểu tử hàng xóm đi ra ngoài rồi, mười giờ rưỡi có tiếng động ngoài cửa, một trận làm ầm ỉ xung quanh, thật kỳ cục!"
"Bây giờ...", Bác gái khép cửa lại.
"Cậu mười một giờ rưỡi lại làm ầm cửa phòng."
Hàng Hàng nhìn thanh khống đăng*, lại quay xuống lầu lần thứ hai.
(*một dạng đèn cửa cảm ứng)
……….
"Ôi chao, soái ca! Mở cửa đi, là tôi!" Lương Trạch gõ cửa Hàng Hàng, tay xoa vào nhau. Thật là lạnh a.
"Soái ca! Nhị soái ca* tìm cậu đây!"
(*Lương Trạch tự nhận mình chỉ là soái ca đẹp thứ hai, đứng thứ hai)
"Mau mở cửa đi, gia gia sắp chết rét rồi!"
"Ai u.. đại soái ca của tôi, tôi nhìn đèn trong nhà vẫn còn sáng a, đang tắm hả?"
"Đại gia! Mau mở cửa cho tôi được không, tôi con mẹ nó sắp chết rét rồi!"
"Nhất Hưu lạnh không? Mau, nhảy vào lòng nào. Hàng Hàng, mở cửa đi, cậu không nể sư thì cũng nể phật có được không? Nhất Hưu sắp bị đông chết rồi! Cậu lòng dạ hẹp hòi đến vậy sao? Tôi không phải là không muốn tới tìm cậu chơi đùa, gia gia tôi trạng thái tinh thần đại dũng* đã một hơi viết xong tiểu thuyết rồi!"
(*đại dũng: dũng cảm, gan dạ. Ý nói trạng thái hưng phấn, tinh thần cực tốt, cố gắng hoàn thành tiểu thuyết)
"Hàng Hàng soái ca! Lương Trạch soái ca tới tìm cậu vui vẻ đây! Mở cửa đi! Tôi biết cậu ở đây, đèn bên trong còn sáng, xe cũng đậu ngoài sân, cậu ra đi!"
"Con mẹ nó! Nhất Hưu nhớ Ca Ca, nhớ Tiểu Diệp Tử!"
Lương Trạch la hét đến yết hầu đều khàn, nói xong liền dựa vào cửa nhà Hàng Hàng ngồi xuống. Trong lòng Nhất Hưu rất không vui, nó không vui đã rất lâu rồi, vừa xa cách Ca Ca liền không vui, khi thì hung bạo nếu không thì ủ rũ héo hon. Mấy ngày nay tranh thủ viết tiểu thuyết, Lương Trạch vừa viết vừa mắng: Mày há có phải là một cô nương, mày thích người ta nhưng lại tỏ ra ngược lại! Đổi lại là Nhất Hưu đích thị đã than khóc rên rĩ = =
Lúc đi du lịch trở về, Lương Trạch tâm tình thật tốt, trạng thái đại dũng, quyết định nhất cổ tác khí* kết thúc cái tiểu thuyết dài này, sau đó là có thể thoả thích đến tiệm thú cưng mà lăn lộn. Ôm cái ý niệm này, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Hàng Hàng, hắn một lòng một dạ dính chặt vào cuốn tiểu thuyết — ngắt dây điện thoại, tắt di động, dự trữ đầy đủ thức ăn, bế quan toả cảng mà đại chiến với mấy con chữ..
(*Nhất cổ tác khí: một tiếng trống giục làm lòng thêm hăng hái. Ý nói trạng thái tinh thần hưng phấn, có động lực, hào hứng để làm việc gì đó)
Đến tối hôm nay thì trận chiến kết thúc, lúc xong xuôi đã hơn mười giờ một chút, Lương Trạch trong đầu đã nghĩ sẽ thông báo cho Hàng Hàng rằng hắn đã được giải phóng, kết quả... Điện thoại bàn đã bị ngắt luôn kết nối, di động thì chưa đóng phí = = thật khiến hắn gấp gáp a, vỗ đầu một cái, liền mang Nhất Hưu không sợ chết mà tới đây. Được rồi, sẽ chờ bạn bè sum vầy phu thê đoàn tụ vậy!
Kết quả... Hàng Hàng không mở cửa.
Ừ, đúng vậy, bởi vì trong phòng đèn sáng, xe ở bên ngoài sân, cửa sân cũng không khóa, Lương Trạch kiên quyết rằng Hàng Hàng ở trong nhà. Hắn vẫn một mực ở mái hiên tình nguyện phân tích Hàng Hàng tại sao không mở cửa — thật đúng là, tự kỷ quá lố, cũng không có một tiếng động nhân gian bốc hơi. Thế nhưng ca ca cậu khéo lượng tôi a, linh cảm tới, trạng thái đại dũng, tôi đây không phải là một lòng vừa giải quyết xong cuộc chiến liền lao tới với chiến hữu sao! Hàng Hàng thỉnh thoảng tâm tình có thay đổi, nói với Lương Trạch: Sao chổi va vào địa cầu dường như, cậu không biết lúc nào thì nó xảy đến. Chúng ta đều không có trạm giám sát = =
"Hàng Hàng, cậu nếu không mở cửa anh em cùng Nhất Hưu sẽ đông chết ngoài cửa nhà cậu..." Lương Trạch dựa vào cửa kêu rên.
Thật quá bất hạnh mà, cô bé bán diêm vẫn còn có diêm mà quẹt, hắn gấp gáp ra ngoài cũng quên mang thuốc lá cùng cái bật lửa...
Đôi môi bị cóng đến run lên, Lương Trạch không tự chủ dùng ngón tay vẫn còn chút hơi ấm mà chạm vào. Chớp mắt, hắn liền nhớ lại đôi môi Hàng Hàng, mềm như vậy, ấm như vậy, còn có đầu lưỡi kia...
Lương Trạch đến bây giờ cũng không hiểu, anh em gần gũi một chút sao lại đưa lưỡi vào làm gì a? Lại còn ở đó con trai hôn môi với con trai nữa.
Càng bất động, càng lạnh, càng lạnh, lại càng khốn đốn, vốn là mấy ngày liền đêm nào cũng uể oải, lúc này Nhất Hưu đang vùi vào trong ngực, thật khiến cho người ta có một chút ấm áp... Muốn ngủ. Nhưng mà ngủ trong lúc gió lớn và lạnh thế này, đó không phải là... Tìm đường chết sao! Không được, không thể ngủ! Lương Trạch lên tinh thần, tiếp tục quát: "Hàng Hàng, tôi nếu như chết cóng ở trước cửa nhà cậu thật là một kỳ tích! Lập tức lên trang nhất! Một thanh niên anh tuấn bị đông chết trong khu vực nội thành, ôi chao, nghe hay thật, khu vực thành thị, không phải trên núi cao, không phải ở vực tuyết! Con mẹ nó khu vực thành thị! Trung tâm thành phố a! Bên trong hai vòng đường vành đai mà! Cậu đã nghe qua chung cổ lâu* chưa?"
(*Chung Cổ Lâu nghĩa đen là Lầu gác, cổng thành cổ của các hoàng cung xưa. Cũng là tên một bài hát. Chắc là bài hát này có liên quan đến tình trạng đang chờ đợi lạnh cóng của Lương Trạch nên cậu ta mới nói thế!)
Hàng Hàng mang Ca Ca đón xe trở về, thấy cửa sân mở đặc biệt nghi ngờ, lại nghe thấy tiếng một đại lão trong sân đang quát tháo...
Còn có thể là ai a? Còn có thể là ai lỗ mãng như thế?
"Hàng Hàng, mở cửa, tôi biết cậu ở bên trong!"
"Đừng la nữa, hàng xóm tát cho cậu bát nước lạnh a!" Hàng Hàng giẫm giẫm giẫm lên lầu, mang theo Ca Ca đặc biệt không vui lục lọi tìm chìa khóa. Nương theo ánh đén trong phòng hắt ra ngoài, thấy một đống thật lớn đang co rút trước cửa...
"Ơ hay, nói một hồi, cậu sao lại hiện ra từ ngoài cửa thế!?" Lương Trạch thấy Hàng liền thức dậy, Nhất Hưu cũng ló ra, nhìn thấy Ca Ca liền bất chấp mà kêu chít chít! Ca Ca nghe thấy động tĩnh, đập vào lồng sắt đáp lại.
"Cậu sao lại y như cây kem thế?" Hàng Hàng phát hiện môi Lương Trạch đều hoạt động không linh động nữa, tay tự nhiên xoa gò má của hắn, không có chút hơi nóng nào.
"Con mẹ nó, ông đây nhìn phòng cậu còn sáng đèn, xe cũng không lái đi, nghĩ là cậu phải ở trong phòng chứ!"
"Cầm lồng sắt, vào nhà trước đi."
"Ai biết cậu hơn nửa đêm lạnh cóng lại mang Ca Ca đi tản bộ, tôi chịu thua sao nghĩ được cậu ra ngoài, cậu không lạnh Ca Ca cũng không lạnh sao?" Lương Trạch nói, ngồi xổm xuống, mở lồng sắt Ca Ca."Còn may, Ca Ca cũng không đóng thành băng."
Ca Ca ra khỏi lồng sắt liền lao về phía Nhất Hưu, hai con quấn lấy nhau thành một khối tròn lăn lóc trên mặt đất.
"Cậu mới là nửa đêm dắt sóc bông tản bộ ấy! Đừng cho chúng nó vui đùa trên mặt đất, đem chúng trở vào lồng đi."
"Được, cậu chờ tôi cởi giày." Lương Trạch vừa xốc hai con lên vừa cởi giày vào nhà, "Tôi muốn thanh minh a, tôi không phải nửa đêm tản bộ với sóc bông, tôi là mang Nhất Hưu đến xem Ca Ca!"
"Cởi áo khoác ra đi, trong phòng ấm, sẽ cảm mạo đó."
"Ừ. Nói chứ, thật đông chết tôi rồi, chờ cậu đã hơn một giờ! Tôi con mẹ nó còn tưởng rằng cậu cố tình không mở cửa cho tôi!"
"Cậu đừng gieo tiếng ác cho tôi."
"Tôi đây không phải là cảm thấy áy náy sao!" Lương Trạch cười, treo áo khoác xong liền nhảy lên sô-pha, không một chút khách khí cầm tấm thảm áp vào chân, "Lạnh chết tôi rồi, tôi không phải là không muốn tìm cậu nói chuyện vui đùa, tôi đây từ chuyến lữ hành trở về thì tâm tình thật tốt trạng thái đại dũng, liền vùi đầu viết, kỳ tích cũng xuất hiện, tôi đã viết xong, ha ha ha!"
"Waa, chúc mừng." Hàng Hàng đổ nước nóng.
"Tôi nhớ cậu muốn chết, soái ca a!" Lương Trạch nói, bước xuống sô-pha, bất ngờ tiến đến Hàng Hàng ôm một cái mạnh bạo = = lần này, Hàng Hàng xém chút nữa làm rơi cái cốc.
"Đang rót nước nóng!"
"Tôi biết, chỉ muốn biểu đạt một chút tư niệm nhớ nhung của tôi đối với cậu!"
"..."
"Bắt đầu từ ngày mai, tôi lại có thể sang đây làm việc công ích!"
"Ha hả..." Hàng Hàng cầm nước ấm đưa cho Lương Trạch, nhìn hình dáng hắn đang cười, chính là không tự chủ cũng cười lây theo
Tác động hóa học có đôi khi rất kỳ diệu, Nhất Hưu cùng Ca Ca vừa đuổi đánh vừa đoàn tụ, Hàng Hàng cùng Lương Trạch bốn mắt nhìn nhau. Hắn đang cười, cậu cũng đang cười. Lúc đầu là cười đến như ngu ngốc, ngu ngốc xong lại ngưng đọng, ngưng đọng xong lại... Cuối cùng cảm thấy cần phải...
"Soái ca, cậu nói xem tôi có nên hôn cậu một cái để biểu đạt sự vui sướng của tôi hay không?" Lương Trạch gãi đầu.
Tên xấu xa phá hủy bầu không khí... Là hắn.
Hàng Hàng nhíu mày, ôm lấy cổ Lương Trạch chặn kín cái miệng đại gian đại ác đang giương lên.
Hôn xong, Lương Trạch chăm chú nhìn Hàng Hàng, "Soái ca... Cậu thật đúng là thích cách biểu đạt này a?"
"..."
"Cậu có phải lớn lên ở nước ngoài hay không? Tôi nhớ kỹ là cha mẹ cậu là quan chức ngoại giao."
"..." "Cậu cũng xuất ngoại đã lâu rồi đúng không?"
"Tôi đây có một bộ đề kiểm tra chỉ số thông minh, cậu làm không?" Mũi Hàng Hàng đều méo sệch.
"Được a! Khi còn bé tôi làm loại đề này thì chỉ số thông minh được 180 đó!"
Triệt để chán nản. Xem ra cậu không có tình cảm = =
(Hết