-Hoành Hoành a~ Mai anh phải về lại Hàn Quốc thăm mẹ rồi, phải làm sao đây?- Thiên làm nũng dựa vào vai Hoành.
-Thì phải về chứ sao, chắc bác ấy nhớ anh lắm.-Cậu vẫn cặm cụi ngồi viết viết cái gì đó.
-Nhưng về bên đó anh sẽ rất nhớ em.
-Đành vậy, gia đình là trên hết.
Chợt nghĩ ra điều gì đấy, Thiên Tỷ cười ranh ma rồi nói với Hoành:
-Bảo bối, em thật đáng yêu, ngồi đây chờ anh một chút nha.
-Vâng?
10 phút sau Thiên quay lại, trên môi vẽ nên một nụ cười hết sức tươi tắn.
-Hoành Hoành, anh giúp em dọn hành lí nha!-Thiên chạy lại tủ quần áo, kéo hết đồ của Hoành ra.
-Anh làm gì đấy? Bị hâm à?
-Ừm, cái này không đẹp, không đẹp chút nào hết. Thôi dẹp hết, sang Hàn Quốc anh sẽ dẫn em đi mua quần áo khác.
-Anh lầm bầm cái gì đấy, tự nhiên lục lọi đồ đạt người ta à?- Hoành phát cáu.
-Lúc mãy baba mới gọi điện về nói là mai cả em và anh sẽ cùng sang Hàn Quốc.
-Không được a, baba và mama bảo em phải ở nhà trông nhà cho đến khi hai người họ về, với lại sao em phải đi cùng cơ chứ?
-Điều này em khỏi lo, anh đã nhờ Khải ca và Nguyên đến trông giúp còn việc vì sao em phải đi cùng thì sang đấy rồi biết.
-Ứ chịu, anh không nói em không đi.
-Muốn nghe chứ gì? Nhưng nếu biết lí do rồi trốn luôn là biết tay anh.
-Hảo.-Hoành không ngần ngại trả lời.
-Là ra mắt mẹ chồng tương lai đấy.-Thiên nói nhỏ vào tai Hoành làm mặt cậu đỏ bừng lên.
-Sao anh dám, em không đồng ý đâu, chúng
ta còn nhỏ mà, đúng không Thiên Thiên.-Hoành giương đôi mắt cún con long lanh nhìn Thiên.
-Không!- Và nhanh chóng nhận lại một câu trả lời chắc nịt.
Ủy khuất + làm nũng một hồi lâu mà chẳng
lung lay được Thiên, Hoành đâm ra chán nản rồi chùm chăn lại thiếp đi
lúc nào không hay.
~ Sáng hôm sau ~
Thiêm mệt nhọc kéo “đồ” ra chiếc xe đang đậu trước cổng, cùng lúc đó Khải và Nguyên đến.
-Chào Thiên Thiên, tụi này đến trông nhà như đã hứa, chúc cậu với Hoành đi vui vẻ.-Nguyên vừa mới đến mà đã xuất võ mồm.
-Hoành đâu rồi?-Khải hỏi.
-Đây này.-Thiên chỉ tay xuống cái cục màu trắng dưới chân mình.
Hôm nay Hoành trông rất dễ thương nha, vì là lần đầu gặp mẹ chồng nên phải ăn mặc sao cho dễ thương trong sáng một chút mà.
-Em có đứng dậy không thì bảo?
-Bu!
-Hoành Hoành, cậu mà còn như thế là trễ giờ đó.-Khải khuyên
-Đúng đó Chí Hoành, đừng nhút nhát thế a~Nguyên chen vào.
-Ai bảo tớ nhát, chỉ là....là tớ bị đau bụng nên mới ngồi xuống cho đỡ đau thôi.-Hoành lắp bắp trả lời.
-Đau cũng phải lên, em chỉ giỏi giở trò.-Thiên ẳm xốc Hoành rồi bỏ cậu vào trong xe.
-Đồ Thiên Chíp Chíp đáng ghét!!!!
-Hoành mắng cậu hả? Lấy đâu ra cái biệt danh vui thế?-Nguyên vui vẻ hỏi.
-Vui gì mà vui, cậu đùa à? Thôi, tụi tớ đi đây, tạm biệt hai người.-Thiên đáp rồi chào tạm biệt Khải và Nguyên.
-Ờ....mà khoan, hai cậu nhớ về trước Giáng Sinh đấy nhé.-Nguyên dặn dò.
-Đương nhiên rồi a~ Giáng Sinh làm sao thiếu Hoành Nguyên được phải hôn?
-Im ngay!-Khải Thiên không hẹn mà lườm Hoành muốn rách mặt.
”Cạch”-Thiên đóng luôn cái cửa sổ xe lại.
-Tạm biệt!-Thiên chào lần cuối rồi bước vào xe ra lệnh cho tài xế chạy đi.
-Khải ca, tự nhiên em lại có cảm giác lo
sợ, nhỡ hai người họ giống như anh lúc đấy, đi lâu lắm mới về thì
sao?-Nguyên nhìn Khải, đôi mắt có phần lấp lánh nước.
-Sao em lại nghĩ thế chứ, Bảo Bối ngốc?
Họ sẽ quay lại sớm thôi, họ còn phải đi học mà. Anh biết em sợ cảm giác
mất đi những người thân bên cạnh nhưng có anh ở đây thì chuyện đó sẽ
không xảy ra đâu.-Khải xoa đầu Nguyên đầy cưng chiều rồi nắm tay cậu đi
vào nhà.
~Ở sân bay~
-Thiên Thiên a~ Em đi vệ sinh chút nha!- Hoành kéo áo Thiên năn nỉ.
-Được, anh đi với em.
-Không được đâu mà, anh cứ đứng đây đợi,
em sẽ quay lại liền.-Hoành đã vạch sẵn kế hoạch trốn thoát nhưng Thiên
biết tỏng ý đồ của cậu.
-Tại sao? Đi cùng đi, anh cũng muốn đi nữa.
-Tùy anh.-Biết hết cách, Hoành giận dỗi bỏ đi trước, Thiên đi phía sau cười gian manh.
”Muốn thoát đâu có dễ”-Thiên"s pov.
-Cái tên chết bằm, cứ đi kè kè thế này thì sao mình trốn được chứ.-Hoành lầm bầm.
-Anh nghe hết rồi đấy nha.-Thiên đột ngột cất tiếng làm Hoành giật thót tim.
-Gì vậy? Gì vậy? Làm hết hồn.
-Có tật giật mình. Vào nhanh đi rồi ra, 20 phút nữa may bay sẽ cất cánh.
-Anh không vào sao?
-Đùa em thôi!
-Xí, đồ điên.
Hoành bước vào phòng vệ sinh, đảo mắt một lượt, xung quanh chẳng có nơi nào để trèo ra ngoài. Hoành cứ lóng ngóng tìm kiếm lối thoát nhưng cậu đâu biết rằng Thiên đứng bên ngoài đã
trông thấy hết.
-A! Có một cái lỗ trên kia, phải trèo lên ngay.-Hoành mừng như vớ được vàng khi nhìn thấy cái lỗ. Đang định leo
lên thì có một lực kéo mạnh bạo làm cậu ngã xuống.
-Á, đau quá, ai vậy?-Hoành đầu ong ong đau nhứt chưa kịp mở mắt ra thì.....
-Ưm....ưm....th..ả...ta....ra....-Cậu cắn mạnh vào môi người kia, lập tức nụ hôn dứt ra.
-Là...là anh sao Thiên Thiên?-Hoành ngạc nhiên vì người đó là Thiên.
-Em tại sao lại có ý định trốn đi? Đây
là hình phạt.-Nói xong, Thiên lập tức chiếm lấy đôi môi cherry của Hoành mà ngấu nghiến, Hoành không kháng cự mà tự nhiên đáp trả lại làm Thiên
có chút hơi ngạc nhiên. Chiếc lưỡi điêu luyện của Thiên thong thả nô đùa với chiếc lưỡi rụt rè của Hoành cho đến khi phổi hết oxi mới thôi.
-Thiên...Thiên....em xin lỗi.-Hoành vừa thở dốc vừa nói.
-Sao nào, hình phạt này được rồi chứ? Bây giờ chúng ta đi thôi.-Thiên chìa cánh tay ra trước mặt Hoành.
-Ừm.-Hoành rụt rè đón lấy tay Thiên rồi cùng nhau bước ra.
Sau khi hai người đi, có tiếng xù xì bàn tán.....
-Wei, nhìn kìa, hai người họ mới hôn nhau đấy.-Cô A nói.
-Xời, nhìn này, tôi đã nhanh chóng bắt
kịp khoảnh khắc đáng yêu này rồi.-Cô B giơ điện thoại lên, có gần 50 tấm ảnh Thiên Hoành hôn nhau ở mọi góc độ.
-Oa, dễ thương ghê, mau chia sẻ cho tớ với.-Cô C hào hứng.
-Phải có chi phí nha bồ.-Cô B lại đáp.
-Ừa ừa, muốn nhiêu cũng được a~ Cô C thích thú.
Sao mà nguyên cái sân bay toàn hủ thế này.
~5 phút sau khi máy bay cất cánh~
-Hoành Hoành, sao nãy giờ em im lặng thế?
-Em còn phải nói nữa à, cũng tại anh hết, tự nhiên cưỡng hôn người ta giờ còn đòi hỏi gì nữa.-Hoành giận dỗi đáp, cái môi đỏ chu lên hảo đáng yêu a.
-Nếu em mệt thì cứ ngủ đi, anh cho em bờ vai vững chắc này.-Thiên vỗ vai rồi kéo Hoành lại gần, để đầu cậu tựa lên vai mình.
-Cũng dễ chịu đấy, tạm tha cho anh!-Hoành mỉm cười rồi ngủ thiếp đi, việc tìm cách trốn đi làm cho cậu mệt mỏi.
~Tại sân bay Incheon Hàn Quốc~
-Thiên bế Hoành từ máy bay xuống, từ lúc bay đến lúc hạ cánh cậu đều ngủ say như chết, anh không thể nào đánh
thức được. Hành lí thì chẳng có gì nên cũng không bận bịu tay chân.
Thiên đưa Hoành ra chiếc xe Blue Shaphire đang chờ sẵn rồi ra lệnh cho
chiếc xe chạy thẳng về Dịch gia.
Khi chiếc xe dừng lại, Thiên nhanh chóng đánh thức Hoành bằng cách bóp mũi.
-Hoành Hoành, đến nhà anh rồi này, mau thức dậy đi.
-Ừ...hả???? Đến rồi sao? Sao anh không gọi em? Em xấu lắm phải hôn? Sao giờ sao giờ?-Hoành cứ đặt ra một đóng câu hỏi.
-Em đừng nháo nữa, bộ mặt em lúc ngày ngủ là dễ thương nhất.
-Chúng ta ra thôi.-Thiên nắm tay Hoành lôi ra.
”Kíng...Kong”
-Hình như Thiên về, để anh ra mở cửa.-Bác Dịch từ trong nhà chạy ra.
-Baba, con đưa vợ đến rồi này.-Thiên cười tươi rối.
-Con chào Dịch chủ tịch.-Hoành mở lời chào hỏi.
-Chẳng phải ta không cho con gọi thế sao? Như thế nghe xa lạ lắm, gọi ta là ba được rồi.
-Ơ....vâng ạ.-Hoành ngượng ngùng đáp.
-Vào đi hai đứa. Hai đứa sao chẳng có Vali hay túi xách gì hết thế?
-Tụi con sẽ bổ sung sau ạ.-Thiên đáp.
Hoành bước vào bên trong, quả thật từ
trước đến giờ đây là lần đầu cậu thấy một căn biệt thự lớn đến thế, nó
rộng hơn biệt thự nhà cậu nhiều. Nhưng....không khí nơi đây thật âm u,
một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng làm cậu mình.
-Dạ....cháu...cháu chào bác gái ạ. Cháu là Lưu Chí Hoành-Hoành lễ phép thưa gửi.
-Hử? Tôi là người mà cậu có thể gọi thế sao?-Dịch mama xoay cái ghế lại đối diện với Hoành, mắt nhìn xoáy sâu vào cậu.
-Con...con xin lỗi...thưa Dịch phu nhân.-Hoành bối rối xin lỗi, trông cậu như sắp khóc đến nơi vậy.
-Mama à.
-Con yên lặng cho ta.- Dịch mama nhìn Thiên bằng ánh mắt sắc lạnh làm anh rùn mình.
-Nghe nói cậu là người mà con trai ta yêu, trông cậu.....Ừm....lại gần đây một chút.
-Dạ.
-Cậu ngồi xuống đi!
-Vâng.-Hoành ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn lên Thiên bằng ánh mắt cầu cứu, Dịch mama lại gần rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Sau một hồi nhìn lên xuống tới lui dì bỗng nói:
-Này!
-Dạ?-Hoành sợ sệch ngồi xa ra.
-Sao con lại đáng yêu thế a~ Thiên nhi
của ta quả là có tài chọn vợ, ta chấm con rồi đó, sau này nhất định con
phải là con dâu của Dịch gia.Ha...ha...ha...Đáng yêu quá, có răng hổ nữa này, ta phải làm sao đây, ta cuồng con mất rồi Hoành nhi à.-Dịch mama
vừa bẹo má Hoành vừa nói.
-Hừ, vậy mà làm Thiên tổng này hết hồn.-Thiên thở phào nhẹ nhõm.
-Hai con lên phòng tắm rữa rồi nghỉ ngơi đi, chắc hai đứa có nhiều thứ cần mua.-Ba Dịch gỡ thế nguy cho Hoành.
-Hai đứa cứ tự nhiên như ở nhà nha!- Dịch mama phấn khởi nói.
-Mama, đây không phải là nhà con à?-Thiên lườm.
-Ta quên mất rồi.-Dịch mama quăng một câu lạnh lùng.
~Tại shop Kor~
-Thiên Thiên a~ Nơi đây nhiều quần áo đẹp ghê, đúng là sứ sở của thời trang.-Hoành cười tít mắt.
-Em cứ tự nhiên mà lựa chọn, anh sẽ mua tặng em hết.-Thiên dõng dạc tuyên bố.
-Oa, tuyệt ghê~ Hoành lướt qua lướt lại trên shop quần áo.
-Chị này, những bộ quần áo mà cậu ấy chạm vào, lấy hết cho em.-Thiên mỉm cười với chị bán hàng-một nụ cười chết người.
-Thiên Thiên này, em chọn được vài bộ thích hợp rồi nè.-Hoành hí hửng mang chiến lợi phẩm đến khoe.
-Em xem, những bộ này đều dành cho em.-Thiên chỉ vào đống quần áo đóng thùng bên cạnh.
-Này! Anh bị gì thế? Em làm sao mặc hết, với lại tốn kém lắm.-Hoành nheo mày tỏ vẻ không đồng ý.
-Không sao, chúng mình cùng mặc vậy.
-Nè! Hai đứa tình cảm thế à?-Có một giọng nói phát ra từ phía sau hai người.
-AAAA....Lee Jong Suk Oppa~~~~~ Hoành vui đến sắp ngất khi được nhìn thấy thần tượng của mình tại nơi này.
-Chào anh! Jong Suk! Dạo này anh vẫn khỏe chứ ạ?-Thiên lịch sự chào hỏi.
-Anh thì lúc nào chẳng khỏe. Nhóc này là
người yêu của em à? Cũng dễ thương quá nhỉ.-Jong Suk lên tiếng khen
Hoành làm cậu nhảy cẩn lên vì sung sướng.
-Oppa à, em rất hâm mộ anh, nhất là trong phim Pinocchio ấy, nhìn anh đẹp trai lắm luôn nha~ Mà nhìn anh ở ngoài
còn đẹp hơn trong phim nhiều.-Hoành không ngớt lời khen đối với Jong Suk làm Thiên đứng bên cạnh ăn giấm chua nãy giờ.
~Buổi tối~
-Thiên Thiên a~ Cho em ngủ cùng với, mama không có đưa chìa khóa phòng cho em. Với lại sao từ chiều đến giờ anh
cứ lầm lì thế? Bộ giận em à? Thiên Thiên....-Hoành gọi mãi nhưng không
thấy Thiên trả lời thì hoảng hốt chạy đến lay lay anh. Bất ngờ cậu bị
anh đè xuống giường rồi khóa môi cậu bằng một nụ hôn ngọt ngào.
Tội nghiệp bạn Hoành, từ sáng đến giờ bị cưỡng hôn đến hai lần.