[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 61: 61: Dạ Tiệc Con Sên






Trong sự chờ mong của vô số học sinh, loáng cái lễ Giáng sinh đã tới.

Ron có hỏi Harry có muốn quay về trang trại Hang Sóc cùng họ không, nhưng Harry muốn về số 12 quảng trường Grimmauld làm bạn với cha đỡ đầu của mình hơn...!Đương nhiên, rất có khả năng Sirius không cần sự bầu bạn của y.

Dù sao người đàn ông dũng cảm gan dạ ấy đã được rửa sạch tội danh, hiện là một nhân vật quan trọng của Hội Phượng Hoàng, đang thực hiện đủ mọi hoạt động bí mật.

Lý do thực sự khiến Harry cần đến số 12 quảng trường Grimmauld là Kreacher.

Y đang chờ đợi quyết sách mà cụ Dumbledore sẽ đưa ra cho họ giữa vô vàn thời gian trống rỗng dư thừa, thế nhưng trước sau vẫn không thể yên lòng nổi.

Y rất muốn đánh nhanh thắng nhanh.

Thời gian kéo dài càng lâu y càng thêm bất an.

Giáo sư Độc dược của y (mặc dù hiện giờ Snape không còn dạy độc dược, nhưng Harry vẫn thích gọi hắn như vậy) đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Với sự mừng giận thất thường của Voldemort, không ai có thể phỏng đoán được hành vi của gã.

Gã Chúa tể Hắc Ám tàn nhẫn có thể phóng ra lời nguyền Giết chóc với cả Tử thần thực tử chỉ trong chớp mắt, thì có thì mà không làm được?
Cho nên chàng trai trẻ quyết định, bất kể Hòn Đá Phục Sinh mang lại cho Voldemort sức mạnh khổng lồ thế nào, thì những Trường sinh linh giá khác đều phải bị tiêu hủy trước tiên.

Thừa dịp bây giờ tình hình còn chưa phát triển thành chiến tranh thật sự, trước hết hủy diệt tất cả Trường sinh linh giá, chắc chắn là không sai.

Buổi tiệc của "Câu lạc bộ Con sên" diễn ra ngay trước kỳ nghỉ Giáng sinh một ngày.

Harry vẫn mời Luna như trước đây.

Y nghĩ rằng sự lập dị của Cô nàng khùng có thể đánh tan niềm mong chờ mãnh liệt trong ánh mắt những nữ sinh khác.

Y tiến vào phòng làm việc của thầy Slughorn cùng Luna mặc áo chùng màu bạc đang mang vẻ mặt mơ màng.

Văn phòng của giáo sư Độc dược mới hẳn đã được thi triển thần chú mở rộng, nó lớn hơn nhiều so với văn phòng dưới hầm của Snape.

Trên trần nhà và vách tường được treo màn che màu xanh lá, đỏ thẫm và vàng kim, nhìn qua như thể tất cả mọi người đang ở trong một chiếc lều lớn.


Tiếng cười, tiếng nhạc và tiếng nói chuyện rộn ràng lấp kín bốn bề, ngay cả Luna cũng rất khó phân tán sự chú ý của mình đi.

"Ôi, Harry, con trai ta!" Thầy Slughorn nhiệt tình nắm lấy bả vai của chàng thiếu niên, cất tiếng như chuông lớn, không phân trần gì mà cứ thế lôi Harry đi về phía đám đông.

Harry rất muốn kéo Luna theo mình cùng chịu đựng cuộc hàn huyên với "các danh nhân".

Nhưng không nghi ngờ gì, ở thời điểm nào đó Cô nàng khùng sẽ trở nên thông minh.

Cô bé lập tức buông Harry ra, còn vui vẻ vẫy tay với y.

Giữa một nhóm những khuôn mặt xa lạ đang tụ tập lại, gần như liếc mắt một cái là Harry phát hiện ra Snape.

Hôm nay hắn không mặc chiếc áo chùng đen nghiêm cẩn đến mức bọc kín toàn thân của mình, mà mặc một bộ đồ trang trọng màu đen vừa vặn.

Chiếc quần ống đứng tôn lên đôi chân hắn.

Harry không kìm lòng được mà cong khóe môi, trái tim nóng rực như thể có ai đó đang rót mật ong nóng hôi hổi vào cổ họng y.

Snape hơi cụp mắt xuống liếc nhìn y một cái, khuôn mặt thoảng nét cười như thể đang giễu cợt phản ứng vô cùng rõ ràng của cậu thiếu niên.

Đáng tiếc Harry không thể chen đến bên cạnh Snape.

Y bị quấn lấy bởi rất nhiều người và rất nhiều vấn đề mà mình không hề có hứng thú, mất không ít tinh thần và sức lực mới có thể thoát thân.

Harry đứng ở phía xa, dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Snape trò chuyện cùng mọi người, lòng thoáng kỳ vọng rằng ngài giáo sư ngạo mạn của y có thể đi về bên này, cất giọng khinh thường mà nói với y rằng Potter, trò như một tên ngốc chìm đắm trong tình yêu ấy.

Mà y đúng là thế thật.

Harry không muốn đè nén niềm vui sướng đang trào dâng trong lồng ngực.

Chỉ mới nhìn chăm chú vào hắn, chỉ mới biết đối phương cảm nhận được ánh mắt của mình, y đã cảm thấy ngất ngây, đã cười ngu ngốc chẳng thể nào kiềm chế nổi.

Chắc chắn là chỉ có phép thuật của Merlin, mới có thể sáng tạo ra một khoảnh khắc đẹp đẽ đến vậy.


Trong bữa dạ tiệc người đến người đi, thỉnh thoảng có học sinh thuộc các nhà khác nhau chào hỏi Harry, trong đó còn có mấy người lần trước không xuất hiện trong buổi tiệc.

Ron đương nhiên đi cùng Hermione, Ginny mời Neville (mới vừa rồi cô bé còn tức giận kể với Harry là cô và Dean lại cãi nhau), Malfoy có vẻ cũng nhận được lời mời của thầy Slughorn.

Xem ra sau khi xóa bỏ được áp lực thì chàng trai Slytherin vẫn nhận được sự cưng chiều của giáo sư Độc dược mới.

Về sau không biết là ai đề nghị chuyển bữa tiệc tối nhã nhặn này thành một buổi vũ hội hoan lạc.

Nhóm học sinh trẻ trung nhiệt tình tức khắc tán thành, trăm miệng một lời.

Thầy Slughorn thể hiện ra phần tính cách hiền hòa của mình, dung túng cho họ, vui vẻ nhìn các học trò cưng cười đùa ầm ĩ, còn bản thân thì bưng ly rượu tận hưởng cuộc sống vui sướng.

Sau khi nhảy cùng Ginny hai bài, Neville lấy dũng khí mời Luna cùng khiêu vũ.

Cô nàng khùng tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, đôi con ngươi màu trắng bạc trở nên mơ màng, ngay sau đó cô bé vui vẻ đặt tay vào lòng bàn tay của cậu thiếu niên đang căng thẳng.

Ron nhớ tới chuyện tình yêu quyến luyến của hai người vài năm sau trong hiện thực thì không khỏi xúi giục những người khác cùng reo hò, kêu gào bảo Neville hôn Luna.

Mặt Neville tức khắc đỏ bừng như gan heo tái, mấp máy môi không dám nhìn Luna.

Cô nàng khùng túm lấy bàn tay đang không biết đặt đâu của Neville, kiễng chân chạm khẽ môi lên má chàng trai trẻ rồi nói với cậu bằng giọng hết sức bình tĩnh: anh xem, ừm, vốn đâu khó đến thế.

Ron nghĩ mặt Neville giờ chỉ cần rưới nước tương lên nữa là có thể ăn được rồi.

Đến lượt Ron và Hermione khiêu vũ, Neville hiếm khi cũng có lòng trả thù, học theo Ron vừa rồi, lớn tiếng cổ động người khác hò hét.

Chàng trai tóc đỏ cười rộ lên, rất tự nhiên hào phóng mà hôn một cái thật kêu lên mặt Hermione.

Hermione ngạc nhiên, mặt dù đỏ mặt trừng mắt nhìn Ron nhưng cũng không gạt bàn tay đang nắm chặt tay mình ra.

Tất cả mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí thoải mái vui tươi, hoàn toàn không phát hiện ra Harry Potter vừa rồi còn đứng ở bên cạnh bàn, được người người chú ý, giờ đã không thấy đâu nữa.


"Trò cứ thế lặng lẽ biến mất? Ta dám nói thầy Slughorn sẽ thấy rất mất mát." Snape nói với giọng điệu trào phúng quen thuộc, lưng tựa lên vách tường của phòng chứa chổi bay, đôi mắt đen ánh lên sáng ngời dưới ánh sáng mờ tối trong gian phòng nhỏ.

Ngón tay Harry mơn trớn đốt ngón tay hắn, nhún vai mỉm cười với vẻ thờ ơ: "Đâu còn cách nào? Nếu như giờ em không ở bên cạnh thầy, em sẽ thấy mất mát hơn giáo sư Slughorn nhiều."
Snape hờ hững nhìn những ngón tay đang lồng vào nhau của họ, cất tiếng nói du dương, dường như hoàn toàn không để tâm đến động tác chán ngấy của chàng trai trẻ: "Cho nên, lần này trò lại định nói gì đây Potter?"
Chàng thiếu niên Gryffindor tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa cơ thể hai người.

Mùi thuốc thoang thoảng tản ra từ người mến thương tràn vào khoang mũi, dần xoa dịu nhịp tim của y.

Harry cúi đầu, mái tóc khẽ khàng cọ lên cổ đối phương, nói thật khẽ: "Em rất lo cho thầy, Severus...!Em biết em không thể quá thân thiết với thầy, không thể để ai nhìn thấy hay nghe được.

Đây là bảo vệ, cũng là một kiểu giày vò.

Em thật sự hy vọng mọi chuyện có thể kết thúc nhanh một chút...!Thầy không biết đâu, Severus, trò chuyện mấy câu cùng thầy trong không gian nhỏ hẹp này, cũng có thể khiến em cảm nhận được niềm vui xa xỉ."
Một nét cười không dễ nhận ra hiện lên trên khuôn mặt Snape, như thể hắn cho rằng hành vi quấn người giống một con thú cưng ngoan ngoãn lớn xác này của Harry hết sức buồn cười.

Chàng thiếu niên có rất nhiều nỗi ưu tư quyến luyến thuộc về tuổi trẻ mà hắn không có cách nào để vỗ về.

Nhưng hắn phải thừa nhận, những hành động gần như là công thành đoạt đất xâm chiếm nội tâm này, đang dần khiến trái tim cứng rắn không biết sợ hãi của hắn chậm rãi tan chảy đến mức mềm mại.

"Chúa tể Hắc Ám vẫn chưa triệu tập ta tiếp.

Ta cho rằng gã đang định bụng cho ta một chút thời gian dằn vặt dai dẳng." Ta vốn không nên nói với y điều này, Snape nghĩ, rồi chậm rãi tiếp tục: "Bất kể vì sao Chúa tể Hắc Ám lại có hứng thú với trò như thế, thì mục đích hàng đầu của gã, vẫn là đối phó với Albus Dumbledore."
Harry hừ một tiếng, bĩu môi nói: "Bảo Malfoy đi giết thầy Dumbledore, gã nghĩ ra được cũng đúng là nhọc lòng.

Nhưng vẫn may, Draco sẽ không chịu sự khống chế của gã."
Snape bỗng cau mày, đôi ngươi đen ánh lên: "Trò ấy nói cho trò biết ư?"
"Không, đương nhiên không phải." Harry trả lời, có hơi ngạc nhiên.

Y kể sơ qua chuyện ở Hogsmeade cho Snape nghe, cuối cùng cảm khái mà tổng kết lại: "Gã thế mà lại dùng người nhà của Draco để uy hiếp cậu ấy, thủ đoạn quá tồi tệ."
Người đàn ông cao gầy bình tĩnh gật đầu, không tỏ rõ ý kiến, khuôn mặt lại khôi phục lại biểu cảm sâu xa khó dò.

"Mai là đến kỳ nghỉ Giáng sinh rồi..." Harry không muốn lãng phí thời gian vào cuộc thảo luận mãi không thể dứt về Voldemort.

Một tia sáng khác thường lóe lên trong đôi mắt biếc xanh, y nói một cách vui vẻ: "Theo thầy thì em có khả năng nhận được một món quà đặc biệt không?"
Snape nheo mắt lại, nhìn có hơi sắc bén.

Hắn cố tình suy tư một hồi, sau đó lên tiếng với giọng điệu nhẹ tênh nhưng lại vô cùng chắc chắn: "Bạn bè của trò đều ấu trĩ giống trò, có lẽ kiểu gì cũng có vài món đồ nằm ngoài dự đoán lăn xuống từ ống khói.

Nhất là, trò còn có một vài "người bạn" trưởng thành không thể được xem là trẻ trung nữa nhưng còn trẻ con hơn cả học sinh năm nhất...!Ta cho rằng, trò có thể chờ mong đấy Potter."
Harry không nhịn được mà bật cười thành tiếng.


Y biết Snape lại đang châm chọc Sirius.

Nhưng chắc chắn đây không phải đáp án mà chàng trai trẻ mong muốn.

Y cười hì hì rồi nói: "Hỏng thật, em đã chuẩn bị cho thầy một món quà tràn đầy yêu thương, lẽ nào em sẽ không nhận được quà đáp lễ ư?"
"Trò có thể thử xem, Potter." Snape cười nhạt: "Có lẽ trò sẽ nhận được một lọ thuốc độc nhỏ."
"Nếu như là thuốc giải thì trái lại, em rất đón chào." Harry thở dài làm bộ u buồn: "Severus, chắn chắn thầy không đoán được có bao nhiêu nữ sinh muốn hạ tình dược với em.

Em nghi ngờ là ngay cả thầy cũng không nghĩ được biện pháp để tức khắc làm ra thuốc giải cho một tá tình dược khác nhau cho em."
"Ồ? Giả như tình huống trò vừa nói xảy ra, ta sẽ nghênh tiếp trò đến tìm ta, cậu Potter." Snape đẩy chàng thiếu niên ra, cụp mắt nhìn y như thể nhìn một giống loài đang lâm nguy khiến người ta đồng cảm.

"Ngôi Sao Cứu Thế của nhật báo Tiên Tri, vô cùng được hoan nghênh, ta có thể tưởng tượng được."
Harry nắm lấy cổ tay hắn, mỉm cười ung dung: "Ngay vừa rồi, trong đầu em hiện lên một ý rất tuyệt, vừa có thể tính là quà em tặng thầy, cũng có thể tính là quà thầy tặng em."
Vào khoảnh khắc Snape sắp mở miệng châm chọc, chàng trai trẻ ngẩng mặt hôn lên môi hắn, dịu dàng lưu luyến, nồng nàn triền miên.

"Giáng sinh vui vẻ, Severus." Harry chậm rãi buông tay ra, đôi mắt biếc xanh đẹp đến rung động lòng người.

"Còn nữa, cảm ơn món quà của thầy."
Chàng trai trẻ chạy ra khỏi phòng chứa chổi với tâm trạng cực tốt, để lại cho hắn một bóng lưng vui sướng.

Snape sững sờ mấy giây, ngón tay không kìm được mà chạm lên chút ấm áp còn sót lại trên cánh môi.

Sau đó hắn đột ngột hạ tay xuống, hạ thấp giọng mà mắng một câu.

"Potter chết tiệt!"
Sau khi giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám rời đi, một bóng người lặng lẽ hiện ra ở gian phòng học bên cạnh phòng chứa chổi.

Malfoy chống cằm, nhíu mày suy tư.

– Hãy đưa ra lựa chọn của mình, Draco.

Thật ra cậu ta không nghe được rõ ràng cho lắm, nhưng hiển nhiên mối quan hệ giữa Potter và Snape không phải đối chọi gay gắt ghét bỏ lẫn nhau như người ngoài vẫn thấy.

Cậu ta không dám đến quá gần, để tránh bị vị giáo sư Slytherin nhạy bén phát hiện.

Nhưng tin tức mà cậu ta nghe được loáng thoáng này, cũng đủ để Chúa tể Hắc Ám thực hiện cái lòng nhân từ và lời hứa hẹn của gã rồi.
– TBC –.