[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 1: 1: Vị Khách Không Mời Của Sở Thần Bí






Y có cảm giác, rằng mình nhất định phải biết được chân tướng ấy, dẫu cho sau khi biết được nó thì trái tim vẫn ngấm ngầm đau đớn của y sẽ bị xé toạc.
———
Harry Potter bừng tỉnh từ cơn ác mộng.

Y mờ mịt ngồi dậy, vô thức đưa tay chạm lên vết sẹo trên trán, cho dù y biết rõ động tác theo thói quen này quả thực rất ngu ngốc.

Cảnh tượng trong giấc mơ hết sức âm trầm quỷ bí, bầu trời xám xịt đè ép xuống làm y không hít thở nổi.

Chú chim non chao lượn nơi tầng trời thấp đang rít lên đến khản cổ, lại khiến người ta run rẩy hệt như phải chịu đựng nỗi buốt giá từ lũ Giám ngục.

Từng trảng cỏ khô lớn, những giọt mưa rơi xuống đầu ngón tay, gió bão rít gào trong câm lặng, còn có những bóng đen lẻ loi mơ hồ...!
Trong giấc mơ, chàng trai trẻ cố gắng mở to đôi mắt xanh biếc, muốn nhận rõ những bóng đen ấy.

Y có cảm giác, rằng mình nhất định phải biết được chân tướng ấy, dẫu cho sau khi biết được nó thì trái tim vẫn ngấm ngầm đau đớn của y sẽ bị xé toạc.

Những bóng đen ấy dần trôi đến gần.

Cả người Harry lạnh buốt, y nhìn thấy những người thân của mình...!Sirius, James, Lily, Dumbledore, Fred, Lupin...!Họ tiến đến với khuôn mặt vô cảm, hoàn toàn không mang vẻ hiền từ vui sướng như dưới tác dụng của Hòn Đá Phục Sinh.

Những ánh mắt trống rỗng vô hồn khiến Harry cứng ngắc như bị hóa đá.

Trong khoảnh khắc, y bỗng hiểu rõ đó chính là nỗi sợ trong thẳm sâu lòng mình.

Đúng thế.

Nếu như sự trọn vẹn đầy ấm áp nhưng giả dối do Hòn Đá Phục Sinh tạo ra chỉ là động lực để tiếp thêm dũng khí cho y, nếu như mỗi một người quan trọng y đã mất đi cứ thế trôi dạt một cách chết lặng thế này, nhưng lại vĩnh viễn mắc kẹt trên con đường về, thì phải làm sao đây? Họ chẳng còn tri giác, cũng chẳng có vui buồn, cứ thế để mặc thời gian vùi lấp im lìm, mất đi hơi ấm.


Từng người thân lướt qua trước mắt, chàng trai trẻ lại cứ bất lực vươn đôi tay ra.

Nước mắt làm nhòe đôi mắt xinh đẹp của y, thế cho nên càng khó mà nhận ra được bóng dáng xa xôi đi ở phía cuối.

Nỗi hối hận khổng lồ đang ăn mòn y.

Toàn bộ những điều này đều là lỗi của y, toàn bộ...!
Đây mới là sự thật, đúng không? Thời gian ngưng kết lại ở nơi này, bị niêm phong kín kẽ.

Họ không có tình cảm, không có độ ấm, giống như bị giam cầm trong vòng ôm thối rữa của Giám ngục.

Nếu không do y...!Nếu không do y...!
Họ đã không chết.

Không, điều này còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Bóng đen sau cùng dần trôi đến trước mặt y, làn sương vờn quanh chầm chậm tan đi.

Một cơn đau nhói bỗng lan khắp cơ thể, truyền thẳng tới linh hồn.

Y tỉnh giấc.

Chàng trai im lặng mở cửa sổ ra.

So với cảnh mộng, bầu trời đêm huyền bí lấp lánh ánh sao này đẹp đẽ xiết bao.

Y gần như đã muốn cho rằng, đây là một trò đùa xấu xa của Voldemort dùng để đối phó với món Bế Quan Bí Thuật dở tệ từ kẻ thù lâu năm của gã.

Dường như nghĩ thế thì y sẽ không quá khổ sở.

Nhưng chuyện đó là không thể.

Voldemort đã chết hẳn từ hai năm trước rồi.

Ngay cả toàn bộ Trường sinh linh giá cũng đã biến mất hết.

Y chống cằm, ngẩn người nhìn những ngôi sao đang lóe sáng.

Hai năm đã qua, nhưng những cơn ác mộng vẫn bám riết lấy y như hình với bóng.

Chúng không dữ dội như khi y kết nối tư tưởng với Voldemort, thậm chí có thể xem như chúng rất dịu êm.

Thế nhưng Harry thà rằng ôn lại bất cứ cơn ác mộng nào có liên quan đến Voldemort, chứ không muốn chìm sâu trong những giấc mơ êm đềm nhưng tuyệt vọng này.

Lúc này, có thứ gì đó trên bàn bỗng lóe sáng lập lòe.

Harry chớp mắt mấy cái, xác định là mắt mình không bị hoa rồi mới chậm rãi bước tới, cầm lấy một chiếc cúc áo có khắc hình sư tử nhỏ màu nâu.


Galleon triệu tập của Quân đoàn Dumbledore đã bị nhét xuống dưới đáy tủ từ lâu, nhưng không có nghĩa là Hermione Granger đã từ bỏ những món đồ chơi nhỏ này.

Trên thực tế, Harry cảm thấy ở mức độ nào đó, nàng phù thủy Gryffindor vô cùng thông minh tài trí này cũng hết sức yêu thích việc phát minh, hệt như cặp sinh đôi nhà Weasley.

Sau chiến tranh, mọi người lại quay trở về với cuộc sống vốn có của mình, bộ ba Gryffindor cũng không thể dính lấy nhau suốt ngày, vì thế Hermione đã đưa cho mỗi người họ một chiếc cúc áo, được phân biệt bằng màu tóc của mỗi người.

Quả thật thứ này còn hiệu nghiệm hơn cả điện thoại của muggle, cho dù ba người đều cảm thấy sư tử đen rất kỳ quái.

Harry cầm nó lên, chần chừ vài giây.

Vào ban đêm, ta rất dễ nhầm màu đỏ và màu nâu đúng không? Nếu có thể thì y thà tin rằng nửa đêm Ron kích động đánh thức y để nói cho y biết đội Quidditch nào đã thắng.

Y nhấn nhẹ vào giữa chiếc cúc áo, tiếng nói gấp gáp của Hermione tức thì vang lên trong phòng: "Harry! May quá, bồ vẫn chưa ngủ!"
Không, nếu không phải do ác mộng thì mình tin rằng không có ai còn tỉnh vào giờ này.

Harry thầm phản bác một câu trong lòng.

Y hắng giọng, cố hết sức không để lộ ra cảm xúc bi thương từ trong giấc mơ: "Ừ...!Hermione, sao thế? Giờ muộn lắm rồi."
"Harry! Mình nghĩ bồ cần đến Sở Thần bí một chuyến! Mình...!Nói thế nào nhỉ, có thể là mình đã phát hiện ra thứ gì đó!"
Thứ gì mà có thể làm cho Hermione được xưng là "Vạn Sự Thông" lại kích động đến thế? Nỗi bất mãn khi bị quấy rầy giữa đêm khuya tức thì tan biến, Harry không nhịn được mà hỏi dồn: "Cái gì? Hermione, đó là cái gì?"
"Ôi chao...!Tới mau đi, Harry! Đừng để mình có thời gian hối hận vì đã nói cho bồ biết!"
Chàng thanh niên lập tức túm lấy áo khoác và quần, đồng thời gào về phía cái cúc áo: "Bất kể là gì, Hermione! Cũng đừng để mình phải hối hận vì nửa đêm xông vào Bộ Phép thuật! Ron đâu? Bồ nói cho cậu ấy chưa?"
Nhưng chiếc cúc áo đại diện cho Hermione đã không còn sáng nữa, chú sư tử nhỏ màu nâu lại đã bắt đầu lim dim ngủ gật.

Harry hít thở sâu, cố gắng xoa dịu nỗi kích động muốn kéo Hermione ra từ đầu bên kia.

Y tông mở cửa, chạy ra khỏi số 12 quảng trường Grimmauld.

Y còn loáng thoáng nghe thấy tiếng than thở của lão gia tinh Kreacher phía sau lưng: "Kreacher vĩnh viễn phục vụ ngài, cho dù cậu chủ là một gã Gryffindor quỷ tha ma bắt."
Harry khá quen thuộc với Bộ Phép thuật hiện tại.

Phòng làm việc của Bộ trưởng Kingsley, phòng Phó bộ trưởng cao cấp Hermione và phòng Thần sáng của Ron đều được kết nối với số 12 quảng trường Grimmauld.

Nhưng Harry có một cảm giác khó nói thành lời, rằng mình nên để gió đêm xoa dịu trái tim đang run lên vì kích động chút đã, chứ không phải tức khắc xông tới qua lò sưởi bằng bột Floo.


Y thạo tay cầm lấy tai nghe, một giọng nữ máy móc bắt đầu vang lên.

"Chào mừng đến với Bộ Phép thuật.

Mời nói ra tên họ của ngài cùng lý do đến đây."
Harry vừa thở phì phò vừa trả lời: "Harry...!Harry Potter.

Nếu như cô nhất định phải biết, thì Phó bộ trưởng của các cô muốn tôi tới!"
Lập tức, buồng điện thoại nhả ra một chiếc huy hiệu, phía trên có viết: "Harry Potter.

Được mời."
Harry nhíu mày, ghim nó lên ngực áo rồi tiến vào Bộ Phép thuật.

Theo tuyến đường trong ký ức – dù đó cũng chẳng phải ký ức tốt đẹp gì – Harry tiến xuống hướng về phía Sở Thần bí.

Y miên man suy nghĩ về nguyên nhân khiến Hermione – người luôn bình tĩnh nhất trong bọn họ – phải mất khống chế.

Nhưng mà hai giây sau, khi thang máy vừa mở ra, Harry đã nhìn thấy cô phù thủy tóc nâu đang đi qua đi lại.

Cô có vẻ cực kỳ nôn nóng.

Ngay khi Harry còn chưa kịp mở miệng, Hermione đã vội vã kéo y ra khỏi thang máy.

Cô cũng không quay đầu lại mà nói: "Mình quả thực không tin nổi! Chẳng ngờ bọn họ lại giấu thứ đó ở Bộ Phép thuật!"
- TBC –.