[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 68: Ác mộng đến




Trước kỳ nghỉ hè năm năm, chỉ sợ kẻ sống chật vật nhất chính là Fudge.

Đầu tiên là hướng phát triển dư luận của 《Nhật báo Tiên Tri》 thoát khỏi khống chế của Bộ Phép Thuật. Rita có đại cổ đông Lucius đứng sau chống lưng, dĩ nhiên là không sợ Bộ Phép Thuật chặt đứt cung cấp tài chính của Tòa soạn cùng với việc trao quyền của phía chính phủ.

Mọi người không phải kẻ đần. Trị an gần đây không an ổn, Gringotts nhiều lần bị công kích, dù rằng không có vật gì bị cướp đi… Các cửa hàng bị đập phá một cách kỳ lạ dù chủ tiệm chẳng có kẻ thù nào. Hết thảy giống như không tạo thành thương tổn gì quá lớn, nhưng hiển nhiên, với cách đưa tin yên bình vui sướng như tờ 《Báo Chính Phủ》 mà Bộ Phép Thuật vừa nâng đỡ thì…

Fudge, ông cho rằng chúng tôi không có đầu óc thiệt tình vậy đó hả? Chúng cư dân Bộ Phép Thuật thấy nội dung 《Báo Chính Phủ》 nghìn bài một điệu, rốt cuộc phẫn nộ rồi, đồng loạt gửi Thư Sấm về phòng làm việc của Fudge…

Có người nói, có lẽ lời nguyền được Fudge dùng nhiều nhất gần đây là Incendio (châm lửa) và chú tĩnh âm á.

Dưới áp lực đè ép, Fudge nghĩ mình cần phải làm điều gì đó để giữ hình tượng Bộ trưởng Bộ Phép Thuật của lão. Vì vậy… lão đưa tới cái nôi của toàn bộ giới phép thuật – Hogwarts hai trăm Dementer (Giám Ngục) để tuần tra bảo vệ, cùng với con cóc hồng – Dolores Jane Umbridge có thể sánh ngang năm trăm Dementer.

Bà ta chính là ác mộng lớn nhất năm năm của Harry! Chí ít thì lần này là như vậy.

Cẩu đỡ đầu Sirius của cậu còn sống nhăn răng, đang ngọt ngọt ngào ngào ngấy ngấy cùng với Lupin, cùng nhau quản lý sản nghiệp gia tộc Black. Lão ong mật cũng còn sống, không bị thương, chuyện chiếc nhẫn được giải quyết tốt đẹp. Giờ chỉ còn Nagini và Chủ hồn cần giải quyết nữa thôi. Harry nghĩ, nếu không có cái con mụ Unbridge đó thì tâm tình cậu chắc sẽ đặc biệt tốt.

À, xíu nữa thì quên, còn có một cuộc thi quan trong đang chờ bọn họ nữa. Quả nhiên, dù có trốn khỏi cuộc thi cuối kỳ năm tư thì vẫn còn cuộc thi trước mắt. Harry miễn cưỡng tự an ủi, ít nhất thì buổi thi đầu tiên sẽ bị anh em song sinh phá hỏng? Cuộc thi O.W.L … Thoát được mùng một không tránh được ngày rằm.

Huầy, mọi thứ còn chưa nói trước được gì.

Harry, Hermione, Pansy, Neville, Draco… cùng với gấu trúc Tom đã khôi phục hình người, lại một lần nữa ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts, thẳng hướng Hogwarts mà chạy. Bởi vì Krum ở quá xa, cho nên phải thông qua lò sưởi tới Luân Đôn trước, sau đó lại dùng chổi mà bay qua.

Hợ! Hãy vì Krum đường xa mệt nhọc chỉ vì tình yêu mà tung bông nào! Đây thiệt tình là đàn ông chân chính á! Vì tình yêu, hết thảy đều không quan trọng!

Do Hermione ở Muggle vào ngày nghỉ nên không biết gì về sự rung chuyển của giới phép thuật. Sau khi giao lưu một hồi với Pansy, cô nàng trợn tròn hai mắt, “Chẳng lẽ Thần Sáng không quản hả? Nếu chuyện này mà xảy ra ở Muggle thì cảnh sát đã xuất động từ sớm rồi, tuần tra hai tư trên bảy luôn!”

“Ông nội mình nói…” Vẻ mặt khinh thường của Pansy y hệt ông nội mỗi lần ông bình luận về Bộ Phép Thuật, vô cùng tương tự với vẻ mặt của Draco mỗi lần nhắc tới bình luận của Lucius về Dumbledore.

“Bộ Phép Thuật toàn một đám sâu mọt, nên chỉnh đốn từ sớm mới đúng!”

Draco cong khóe môi, sau đó… “Ba ba mình cũng nói vậy.”

Harry cho toa xe nhà Malfoy một bùa khóa cửa bản tăng cường, ờm, Dementer lại lên xe lửa, cậu không muốn làm tiệc liên hoan với chúng.

Cái tên không dụng tâm không nghiêm túc mà lớn!

Harry lại biến ra một cái rèm cửa cho toa xe.

Đoạn đường kế tiếp, không có Dementer quấy rối, bầu không khí trong toa xe cực tốt.

Lúc xuống xe, quả nhiên mỗi gương mặt nhỏ mắt đều vừa tái nhợt vừa tức giận, ờm, đoán chừng đêm nay, đám cú lại được quan tâm rồi.

Sau nghi thức phân Nhà trong tiệc tối, dưới sự thúc giục của con cóc hồng nào đó đang ngồi trên ghế giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, Dumbledore bất đắc dĩ đứng dậy đi về phía trước, bắt đầu đọc diễn văn cho học kỳ mới.

“Bọn nhỏ đáng yêu của ta, hoan nghênh các trò trở về đại gia đình Hogwarts ấm áp này.”

Nhóm động vật nhỏ vỗ tay bồm bộp. Dumbledore cười híp mắt vung vẫy đũa phép, thức ăn lặp tức lấp đầy các mâm đĩa, “Hôm nay, mọi người có thể vừa ăn vừa nghe ta nói. Hưm, ta nghĩ ta cần dạy cho các trò một phương pháp tiết kiệm thời gian, ví dự như…” Dumbledore bắt đầu kéo loạn. Đây là dặn riêng của Harry, để nhóm động vật nhỏ ăn trước.

Vì đợi lát nữa bị Umbridge làm ghê tởm thì dù đồ ăn có ngon hơn nữa, con cóc hồng Umbridge này vẫn sẽ có cách “hun đút” thành hết ngon. Vì để tránh bỏ mứa một đống đồ ăn, làm cho tập thể gia tinh đụng tường dẫn đến Tòa lâu đài sụp đổ, hoặc có thể nhóm động vật nhỏ vì đói bụng mà dạ du tập thể kiếm đồ ăn, làm cho anh em sinh đôi rầy rà các gia tinh trong nhà bếp làm đồ ăn và vân vân…

Cái này, quá mức không tốt rồi đúng không nè?

Hơn nữa, trong số điểm tâm ngọt còn có một ít bánh ga-tô màu hồng nhạt và vân vân, làm đã làm rồi, không nên lãng phí. Chẳng qua, phỏng chừng sau đêm nay sẽ có một đoạn thời gian rất dài, điểm tâm màu hồng, kẹo dâu tây, sữa dâu các loại chắc sẽ không xuất hiện trên bàn cơm.

Dumbledore tiếp tục cười híp mắt mà nói đông xả tây, trong ánh mắt nghi ngờ của nhóm tiểu động vật còn thỉnh thoảng nhắc mọi người ăn nhiều vào, ăn nhanh lên, đừng phụ lòng sự cực khổ của gia tinh, chia sẻ một câu thơ cổ Trung Hoa mà ông nghe được trong kỳ nghỉ,

Sừ hòa nhật đương ngọ,

Hãn tích hòa hạ thổ…

(Đại ý là cày cuốc giữa trưa, mồ hôi rơi ướt đất)

Umbridge còn đang kiên trì giả trang thục nữ, không dùng cơm như đám động vật nhỏ, cũng không giống các giáo sư còn lại trên dãy bàn giáo sư.

Thật không có giáo dưỡng! Hiệu trưởng còn đang nói chuyện kia kìa, đợi lát giới thiệu mình đi!

Đợi lát nữa… lại chờ một lát… rồi một hồi…

Umbridge dùng cái giọng the thé của mình mà ra sức ho khan hai tiếng.

Dumbledore nhướng mày, liếc mắt ra phía sau, lại nhìn nhóm động vật nhỏ đang ăn vui vẻ. Ồ, còn chưa ăn điểm tâm ngọt đâu… Chờ thêm chút nữa.

“Các trò, các trò không thấy thời tiết hôm nay vô cùng tốt sao…” Lão ông mật cười đến là hòa ái, tiếp tục kéo dài, “Cuối tuần, Công Tước Mật có ra sản phẩm mới, mọi người cũng đừng quên nhé…”

Ờm, nhóm động vật nhỏ bắt đầu ăn điểm tâm ngọt rồi.

“Khụ khụ! Khụ khụ!” Mặt mày Umbridge đỏ bừng, ê nè!

Dumbledore giả vờ như chưa từng nghe thấy gì hết, mưu đồ tiếp tục kéo, lại đợi mười phút, rốt cuộc đợi tới mức Umbridge ngồi hết nổi tính đứng lên.

Nhóm động vật nhỏ đều ăn tới đánh nấc, ừm, ngay cả nhóm rắn con ăn uống ưu nhã nhất, rề rà nhất cũng ăn được không kém.

Umbrige nổi trận đùng đùng chạy tới chỗ Dumbledore…

Dumbledore lập tức láy sang chuyện khác, “Bên dưới, để ta giới thiệu giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay của chúng ta, giáo sư Dolores Jane Umbrige.”

Nhóm động vật nhỏ tò mò ngẩng đầu, vốn Draco đang ưu nhã uống nước bí đỏ, ờm, dù cho là nước bí đỏ thỉ Hoàng tử Slytherin – Draco cũng có thể làm ra cảm giác uống rượu đỏ.

Chỉ có điều, khi nhìn thấy Umbridge bước ra… Nhoáng cái, Draco phun hết nước bí đỏ ra khỏi miệng.

Draco cảm thấy trong lòng như có mười vạn con thảo nê mã cuồn cuộn chạy qua sa mạc, cái… cái thưởng thức đặc biệt này là sao!

Kỳ thực, nhóm rắn con Slytherin đều có chung một cảm nhận như thế.

Pansy và mấy nữ sinh thấp giọng trò chuyện với nhau, dùng ánh mắt ghét bỏ mà nhìn Umbridge.

Tại sao trên đời lại tồn tại một người phụ nữ không có phẩm vị như vậy chứ! Quá mức ném mặt mũi phụ nữ! À không, quá ném mặt mũi phù thủy… cũng không đúng, quá mất mặt giống loài da mặt rồi!

Nhóm Ravenclaw – luôn chú trọng phẩm vị, trong thư viện nội bộ còn có tạp chí thời thượng chuyên môn – cũng không cách nào tha thứ cho cái cục phấn hồng chín nhạt mười đậm, tục ứ chịu được đó.

Tại sao lại có phụ nữ nhét hết mọi đồ vật màu hồng lên người mình chứ? Hơn nữa, sao không đi mua dược mỹ dung đi… Cho ngoại hình nó phù hợp với chất giọng của bả?

Không thể không nói, Umbridge vừa mở miệng thì đến cả nhóm hoan con Hufflepuff đáng yêu hiền lành nhất cũng cảm thấy muốn mửa!

Lại càng khỏi nói tới mớ ngôn luận của Umbrige. Đến nước này thì nhóm sư tử con Gryffindore không hề nhạy cảm với phẩm vị cũng phẫn nộ rồi.

Sau đó, nhóm động vật nhỏ đồng loạt hướng ánh mặt phẫn nộ về phía Hiệu trưởng đại nhân, đây là ai hả! Dù Lokhart có ngu ngốc… nhưng tốt xấu gì cũng được cái mã ngoài coi như cảnh đẹp ý vui! Còn cả giáo sư Lupin dịu dàng đẹp trai cũng tốt lắm! Ni mã, lần trước là Moody lớn lên cực kỳ ám hệ, lần này… Ngài đủ rồi đó Hiệu trưởng!! Tụi con hết tìm được từ để hình dung gòi!

Thật vất vả chờ Umbridge kết thúc bài thuyết trình đủ để kiểm tra tính nhẫn nại hóa ra đã tiến bộ rất nhiều của nhóm Gryffindore. Tốt lắm, McGonagall đưa mắt khen thưởng nhìn nhóm sư tử con nhà cô. Không có hất bàn (có lẽ bàn dài quá lớn nên không có biện pháp?), chí ít thì chính cô rất muốn làm vậy.

Có tiến bộ nha ~

Umbridge vừa kết thúc bài nói, Dumbledore lập tức đứng lên tuyên bố mọi người có thể về nghỉ ngơi.

Chỉ trong một phút đồng hồ, mấy nghìn người biến mất sạch sẽ.

Bao gồm cả giáo sư trên dãy bàn giáo sư.

Umbridge tức giận quét nhìn một vòng, sau đó quay đầu tính cáo trạng, nhưng bê kịch phát hiện Hiệu trưởng đại nhất cũng đi mất tiêu.

Thật sự không có ai có khả năng tiêu thụ một con cóc hồng hết á…

Kế tiếp là hành trình đi tìm chết của Umridge trong Hogwarts.

Vì sắp tới cuộc thi O.W.L cực kỳ quan trọng, nên dù mọi người có không tình nguyện hơn nữa thì vẫn phải đến lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám chết tiệt.

Nhóm sư tử hiếu động tỏ vẻ, lần đầu tiên được trải nghiệm một… một tiết lý thuyết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám thuần khiết tới vậy á. My god! Còn không bằng lão Moody kia nữa! Ít nhất bọn họ còn có thể nhìn thấy cái gì gọi là Phép thuật hắc ám?

Mà không phải là… sách chép mãi không hết, luận văn viết mãi không rồi.

Trong vòng một ngày, Umbridge đánh bại ông thầy Severus Snape không được hoan nghênh nhất Hogwarts một cách kỳ tích, chiếm được vị trí vinh quang nhất.

Anh em sinh đôi nhà Weasley – George và Fred – lần thứ hai tìm được cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ đống đồ đùa dai của bọn họ. Đương nhiên, việc Harry vui nhất chính là cặp song sinh chủ động tới tìm Harry. Có lẽ trong chốn u minh tự có sắp xếp đi hen, chỉ trong vòng một ngày mà Harry và cặp song sinh đã thân thuộc đến mức kề vai sát cánh.

Harry lại một lần nữa chứng kiến năng lực đùa dai của cặp song sinh, thật hoài niệm gì đâu!

Đối với một ít sản phẩm đùa dai của cặp song sinh, Harry đưa ra một ít ý kiến tương đối có tính kiến thiết, tỉ như…

Gần đây, Umbrige phát hiện trên mặt mình luôn mọc đậu đỏ, không biết có phải ăn bậy cái gì không nữa. Nhưng chỉ cần đến gần phạm vi bệnh thất, hoặc có lẽ là tiếp cận bà Pomfrey là đậu đỏ tự động biến mất. Vòng qua vòng lại mấy lần, làm cho Umbridge phải dùng bùa ảo ảnh mỗi ngày.

Kẹo đậu đỏ là trò đùa dai do George nghiên cứu ra, Fred đề xuất sáng kiến, còn Harry thì phụ trách đưa đi tiêu thụ.

Fred và George đối với việc thay đổi hành động của Harry cực kỳ kinh hỉ, hợ, giờ bà Pomfrey đã coi Umbridge có bệnh tâm thần rồi.

Umbridge vốn không được hoan nghênh, giờ còn trực tiếp trở thành cái tên đứng đầu trong sổ đen của Nữ vương bệnh thất – bà Pomfrey.

Ai có thể chịu đựng một kẻ không có cái lông bệnh gì mà tối ngày quấn lấy y sư xin thuốc? À, có, bác sĩ bệnh viện tâm thần.

Không chịu nổi quấy rối, cuối cùng, Pomfrey ném cái cục phiền toái này cho Snape…

Ờm, là Harry nhà Snape.

Trên đám mây xa xôi, Merlin cũng phải cười ha hả.

Tiểu kịch trường:

Một góc lễ đường vào bữa tiệc tối.

Salazar 【 nhíu mày 】: Không có thưởng thức đến mức này… Quản nó là cái quỷ gì, nhanh tìm cách ném ra ngoài cho tui!

Godric 【 yên lặng giơ tay che mắt Salazar 】: Thân mến, đừng nhìn, đau mắt.

Rowena 【 thở dài 】: Mê trai, mình sai rồi, mình cứ cho rằng bồ là đứa không biết thưởng thức nhất… Ai mà ngờ, o(︶︿︶)o ài, kỳ thực bồ đã rất có phẩm vị rồi á.

Helga 【 liếc xéo 】: Okie, chí ít thì mình đồng ý với nửa câu sau của bồ.