[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 63: Thi Đấu Tam Pháp Thuật – Part5




Edit: Liễu Quân

_oOo_

Theo số điểm hiện tại, lấy kết quả Harry chỉ kém hơn một điểm mà tạm đứng thứ hai, còn Draco lấy ba mươi tám điểm mà quang vinh đứng đầu bảng. Nếu không phải Lucius bị chuyện Harry có thể sai sử Xà quái dọa hoảng, phỏng chừng cái đuôi của anh ta đã vểnh lên tới trời rồi.

Có điều, thật hiếm khi Rita đưa tin một cách dịu dàng như lần này – không hề viết khoa trương bất kỳ điều gì. Cư dân giới phép thuật tỏ vẻ, thiệt nà không quen…

Chẳng qua, bài viết về Chúa Cứu Thế, Rita bịa ra vô số câu chuyện cảm động về Snape và Harry, lấy đủ nước mắt của mọi người. Cái gì mà “thuở nhỏ của Chúa Cứu Thế, Snape vẫn hay lén đến thăm Harry ở chỗ gửi nuôi, lén lút khai thông ma lực trong cơ thể Chúa Cứu Thế”. Càng khoa trương hơn là, cái gì mà “Năm đó, Chúa Cứu Thế bị bệnh nguy kịch, Snape phải sử dụng ma pháp trận loại lớn để cứu Cứu Thế Chủ, thành ra bề ngoài già đi trông thấy bla bla…

Harry ngu người luôn. Hả, cái này, cái cuối cùng tuyệt đối không thể để Sev biết!

Harry bắt đầu lo lắng xem mình có thể tiêu hủy toàn bộ 《 Nhật báo tiên tri 》 mà Hogwarts nhận được hay không.

Ọa ọa, cậu vẫn nên tìm một cây đao đi mổ bụng đi thôi…

Chẳng qua, kế đến sẽ có một vấn đề cực kỳ quan trọng nằm chình ình trước mắt mọi người, vũ hội Giáng Sinh.

Harry và Draco là dũng sĩ nên dĩ nhiên phải nhảy dẫn đầu. Hai người đều muốn mang bạn đời của mình đi, nhưng Snape không đồng ý, còn Tom thì không thể xuất hiện. Hai người chỉ còn cách đi tìm người khác.

Nhưng, Pansy đã bị Neville hẹn đi rồi, Krum cũng nhanh chân câu được Hermione. Harry không nghĩ sẽ hẹn bất kỳ một ai có thể làm Snape ghen, cho nên mấy bạn gái đời trước của cậu như Cho Chang và vân vân, cộng thêm bà xã đời trước là Ginny cũng không thể mời, tuyệt đối không thể!

Draco cũng không thể tùy tiện hẹn cô em nào trong Slytherin, nguyên nhân rất đơn giản. Trong trường hợp này, nếu hai Slytherin cùng xuất hiện, trên cơ bản chính là ám chỉ một ít… uầy, bạn hiểu mà.

Mắt thấy đêm Giáng Sinh càng lúc càng gần, Draco và Harry lại vẫn chưa tìm được bạn nhảy thích hợp. Mặc dù các em gái đều vô cùng nhiệt tình phóng điện với hai người, nhưng đây chính là món ngon chỉ được nhìn không thể ăn trong truyền thuyết.

Không phải…

Harry đau đầu chạy về hầm. Đẩy cửa vào thì thấy Snape đang ngồi trước bàn làm việc, không biết đang đọc gì.

“Hi, Sev.” Harry cất tiếng chào yếu ớt, ngã thẳng xuống sô pha. Mệt quá đi… nghĩ cả đêm cũng không biết nên làm gì giờ nữa.

“Harry Potter, ừm, em nói thử xem, từ khi nào ta lại vì em mà… đẩy nhanh sự lão hóa?” Snape ngẩng đầu, phẩy phẩy tờ báo trong tay.

“Hể?” Harry lập tức ngồi thẳng dậy, sao cậu quên mất vụ này cơ chứ!

“Hử? Em có gì muốn giải thích không?”

“Có! Cái này… dĩ… dĩ nhiên là có!” Harry vắt hết óc, muốn kiếm ra vài cái lý do gì đó, “Sev, lúc đó em chỉ muốn giảm bớt dư luận bất lợi khi chúng ta công khai thôi mà ~”

Harry bước tới, ôm lấy tay Snape mà lắc lư.

Snape quay đầu đi… không muốn để ý tới hàng này. Luôn có nhiều lý do kỳ kỳ quái quái, vô vàng cách lấy cớ vậy đó.

Xà Vương đại nhân tỏ vẻ, không sai, anh lớn hơn cái tên nhóc quỷ khổng lồ con này hai mươi tuổi, nhưng đây tuyệt đối không thể trở thành lý do ngăn cản mình chiếm nhóc quỷ khổng lồ con này thành đồ của mình.

Cơ mà, nếu nhóc quỷ khổng lồ con này ngại mình lớn tuổi quá, vậy…

“Nhưng em thề luôn! Em hổng có bảo Rita viết như vậy.” Harry thấy Snape xoay đầu đi không muốn để ý tới mình thì vội vã minh oan cho bản thân.

“Vậy, thứ này là em để cho cô ta viết cho em hử?” Snape nhạy bén bắt trúng lỗ hỏng trong lời Harry.

“Em… Em chỉ bảo cô ta viết một ít chuyện anh bảo vệ chăm sóc em này nọ thôi. Ai biết cô ta lại làm thành như vậy chứ…” Harry cũng rất phiền muộn.

“Hơn nữa, làm gì có chuyện em nghĩ Sev già được!” Harry ôm cổ Snape cọ cọ lắc lắc, không biết từ khi nào đã trèo lên ngồi trên đùi Snape.

“…” Snape trầm mặc một hồi, chợt lên tiếng, “Potter.”

“Gọi Harry!” Đầu nhỏ của Harry cọ cọ lên hõm vai Snape. “Chuyện gì?”

“Em…” Snape chần chừ, uầy, có nên nói hay không đây?

“Hả?”

“Em chơi Quidditch xong còn chưa tắm.” Snape rất bình tĩnh nói ra một sự thật.

“…” Harry cứng đơ mà ngồi dậy, sau đó dùng vẻ mặt lã chả chực khóc nói, “Anh ghét bỏ em!”

“Em muốn tắm hay không?” Snape không để tâm lên án vô lý của người nào đó.

“Đương nhiên muốn!” Harry giận dùng đùng trượt khỏi đùi Snape, xẹt vô nhà tắm.

“Này…” Snape vô lực hô lên, “Em không lấy đồ rồi vào đó làm gì…”

Tiếng nước bên trong chợt ngừng, sau đó là tiếng nước càng lớn hơn. Harry làm như dỗi mà quậy nước bùm bùm.

Snape thở dài, người này đúng là… thôi không nói nữa. Snape đi lấy đồ cho người nào đó còn đang giận dỗi, sau đó trực tiếp mở cửa phòng tắm, đặt đồ Harry lên mắc treo đồ. Harry đỏ mặt, nhấn chìm bản thân trong bọt xà phòng, chỉ lộ ra cái chớp đầu, “Anh vào làm gì!”

“Lấy đồ cho cái tên để quên đầu óc nào đó.”

“Nhưng em đang tắm!” Harry ồn ào.

“Cho nên?” Snape liếc nhìn nhóc quỷ khổng lồ con đột nhiên xấu hổ một cách kỳ lạ, “Mười bốn tuổi rưỡi?”

“Ế…” Harry bị một câu chặn họng nói không nên lời.

“Okie, em tắm nhanh lên. Tắm xong thì đến thư phòng. Ta có chuyện muốn nói với em.” Nói xong, Snape không thèm nhìn Harry thêm một cái đã xoay người đi mất.

Harry cúi đầu nhìn mình. Ài, còn không thèm nhìn mình nhiều thêm một tẹo. Cậu không có sức hấp dẫn vậy đó hả…

Tắm xong, thay áo ngủ, Harry đi tới thư phòng.

“Muốn nói giề?” Harry còn chưa nguôi giận.

“Về bạn nhảy của em và kế hoạch sắp tới.” Snape ho khan hai tiếng, trong góc phòng xuất hiện bốn người, hiển nhiên là bốn Boss bự rồi.

“Yo, Harry ~ Gần đây có thực hành mấy thứ ta dạy con không?” Salazar đi tới xoa đầu Harry.

“Hự, có! Nhưng mờ…” Harry lúng túng liếc nhìn Snape, sau đó nhỏ giọng thì thào, “Không mấy thành công.”

“What? Cách ta dạy con sao có thể vô dụng!” Salazar cực kỳ kinh ngạc. Những thứ đó đều được anh tổng kết từ hành vi hằng ngày của Godric. Chơi xấu, diễn / kịch, sắc / dụ, ờm, không phải đều là chân lý làm công hả!

Salazar không biết rằng, Godric là giả thụ thực công. Vì vậy, Godric có thể áp dụng ba chiêu này. Nhưng Harry là giả thụ thực thụ á, dùng mấy thứ này, quả thực chỉ có thể… vạn thụ vô cương hoi…

“Khụ, em yêu, nên nói chính sự trước chứ.” Godric nhíu mày.

Học đồ của anh – Snape tuyệt đối không thể làm thụ đâu… Gần đây, hai bọn họ đều tăng tiền cược rồi, thua là phải rửa bát cả đời á!

Mặc dù có thua thì cũng chỉ là chuyện một cái bùa chú, nhưng việc này liên quan đến mặt mũi đàn ông!

“Ừm, Harry, con không cần lo vấn đề bạn nhảy!” Salazar hơi thả lỏng, “Rowena sẽ làm bạn nhảy của con, thuận tiện bảo vệ an toàn cho con.”

“Quý ngài Ravenclaw?” Harry hỏi dò.

“Ừ.” Rowena lên tiếng. Chẳng qua, cô mới không thừa nhận rằng vì mình không muốn nhận lời mời của Tony mới nói mình muốn tới bảo vệ Harry đâu.

Tony gần đây quá mức dính người!

Rowena có hơi tức giận. Không chỉ tức giận Tony, còn cả vì tim cô không ngờ lại rung động thêm lần nữa.

Cho nên, Rowena nhanh chóng đưa ra quyết định từ chối người nào đó làm cô thấp thỏm không yên.

“Harry, con phải cẩn thận. Hiện giờ, Karkaroff đã bắt đầu mắc câu. Con phải làm gã không thể thử ra được cái gì mới có thể khiến gã do dự rụt cổ, không dám làm ra chuyện gì, biết không?” Godric dặn dò.

“Dạ, con biết rồi.” Harry tạm thở ra, okie, cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện bạn nhảy.

“Nhưng bên Draco thì phải làm sao? Con lo cái lời tiên tri kia…” Harry nhớ cái người – anh không ra anh, em không ra em – Draco.

“Này, nhóc con! Con không phát hiện trước mặt con vẫn còn một giống cái hả?” Helga lú ra từ sau lưng Salazar.

“Ngài Hufflepuff!” Harry mặc niệm cho Draco vài giây. Nghe Salazar nói, vị nữ sĩ này vô cùng… hoạt bát!

“Ờ, nếu đã nói xong thì mình đi trước.” Rowena không thích gặp người lạ. Hai người này xem như học đồ của bạn tốt, vậy gặp cái cũng không sao. Chẳng qua, chỉ gặp rồi thôi.

“Hê hê, mình sang cách vách xem thằng nhóc nhà Malfoy đây. Salazar, là bồ nói đứa bé đó không tồi mình mới đáp ứng nhá!” Helga cũng rời đi.

“Vậy, ngủ ngon.” Godric đơn giản mà tạm biệt, sau đó ôm người nào đó – vốn còn tính căn dặn gì đó với Harry – biến mất.

Trong phòng lại trở về thế giới hai người.

“Ai yo ~ Em hỏi anh, nếu em mang người khác tới vũ hội, anh có tức giận không?” Harry vẫn thiếu kiên nhẫn hơn, đành lên tiếng trước.

“Sẽ không.” Snape trả lời.

“Quả nhiên…” Harry khó chịu.

“Nhưng ta sẽ ghen.” Xà Vương đại nhân thừa nhận rất thản nhiên.

“Hơn nữa, dù có là ngài Ravenclaw, ta cũng sẽ ghen.” Snape kéo Harry qua, ôm vào lòng.

“Nhưng vì không để đánh rắn động cỏ, và cũng vì để bảo vệ em, ta nghĩ, giờ ta chỉ có thể tự mình từ từ mà ghen.”

Snape hiếm khi không hề không tự nhiên. Harry tuyệt đối là đứa đánh rắn tùy gậy, cho chút ánh sáng là phát quang rực rỡ, “Không sao hết, lại thêm chút đường, em thích dấm có vị ngọt.” Harry hôn lên vành tai Snape, “Sev… chúng ta còn phải chờ bao lâu nữa?”

“Chờ em lại đánh bại người kia một lần nữa.” Snape trầm ngâm một hồi, lại ôm chặt Harry thêm chút ít.

“Vâng, đến lúc đó, chúng ta có thể đính hôn… À không, trực tiếp nhảy qua bước này luôn đi!” Harry vùi đầu vào lòng Snape, cảm thấy thật mỹ mãn, “Chúng ta có thể trực tiếp cử hành hôn lễ. Ừm, sau đó du lịch vòng quanh thế giới, sau đó nữa, chúng ta phải có một căn nhà thuộc về chúng ta…”

“Trước cửa là một bãi cỏ, trên cỏ không nuôi công trắng mà phải nuôi bồ câu trắng. Lại có một cái bàn gỗ, hai cái ghế, còn phải có hồng trà, lá trà phải là cái loại Hermione gửi về cho em từ nước đó đúng không?” Snape tiếp lời Harry.

“Sao anh biết!” Harry hết sức kinh ngạc. Đây đều là những gì cậu nhìn thấy trước Gương Ảo Ảnh mà, lẽ nào lúc đó Snape cũng ở đó? Ê mà không đúng, ảnh cũng đâu thấy thứ mình thấy được đâu…

“Harry.” Snape lên tiếng, “Lần sau, lúc đi ngủ, đừng có luôn miệng nói mớ.”

“Em nói nhiều lắm hả?” Harry khẩn trương.

“Rất nhiều.”

“Em còn nói gì nữa?” Harry vội hỏi.

“Em yêu ta.” Khóe môi Snape hơi cong lên, nói với Harry.

“Nguyên văn lời em nói là thế nào?” Harry chớp mắt mấy cái.

“…” Snape âm thầm khinh bỉ mấy trò đùa ngôn ngữ thiếu thông minh của Harry, không nhiều lời vô ích, trực tiếp nâng cái cằm nhỏ xinh của Harry mà hôn lên.

“Ta yêu em.”

————————-

Thời gian của tiểu kịch trường ngọt ngào đáng sợ tới đây ~

Cuối một ngày nghỉ nào đó…

Harry 【 mơ màng bật dậy 】: Oh my god! Sev, sao anh không nhắc em ngày mai phải giao bài tập!! Làm sao bây giờ, em, em còn rất nhiều bài tập chưa làm!!

Snape 【 còn buồn ngủ 】: Hử? Nhóc con nó còn chưa làm bài tập? Không phải hôm qua em đã giúp nó kiểm tra rồi hả?

Harry 【 chớp mắt mấy cái 】: Í, đúng hen, em tốt nghiệp lâu lắm rồi mà… ừ, ngủ tiếp.

Snape 【 mệt mỏi 】: Chậc, ngủ đi! 【 tự nhiên ôm lấy Harry 】

Harry 【 mơ mơ màng màng 】: Quả là một cơn ác mộng đáng sợ…