[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 60: Thi đấu Tam Pháp Thuật – Part2




Sau giờ cơm, Harry không vội đi báo danh, dù sao thì mặc kệ cậu nhớ báo danh hay không vẫn sẽ có người giúp cậu quan tâm đấy thôi.

Giờ việc cậu phải làm chính ôm cây đợi thỏ. Nhất định phải canh cho kỹ, đồ thỏ chết bầm, nhất định sẽ chờ mày ngoan ngoãn lọt lưới.

Để phòng ngừa trường hợp mượn cớ thoát tội về sau, Gellert đã cung cấp quả cầu ký ức bản tăng cường, đặt ở các góc quan trọng, dùng cho việc lưu trữ chứng cứ và giám thị.

Tối nay, Harry muốn tranh đoạt vị trí tượng trưng cho thực lực mạnh nhất Slytherin -Thủ tịch Nhà. Cậu muốn khi mình được chọn làm dũng sĩ thì không ai có thể hoài nghi thực lực của mình.

Dựa theo quy củ, nếu Harry không phải là thủ tịch năm thì không có tư cách khiêu chiến thủ tịch năm bảy – Thomas Hant. Nhưng, Thomas tỏ vẻ, rất vui khi nhận được lời khiêu chiến của Chúa Cứu Thế.

Trong cái nhìn của Thomas, mặc dù Chúa Cứu Thể rất lờ mạnh, nhưng nói sao cũng chỉ là một thằng nhóc tỳ mới lên năm thứ tư. Một thằng nhóc mười bốn tuổi học được bao nhiêu chú ngữ? Huống chi, hồi Chúa Cứu Thế nhập học năm đó, chẳng qua là nhờ vô mấy vật phẩm phòng ngự của gia tộc mà thôi. Nhưng mờ, nếu mình đánh bại được Chúa Cứu Thế, vậy… Thomas nở nụ cười bỉ / ổi.

Cho nên, Thomas chỉ có một yêu cầu chính là, Chúa Cứu Thế không được mang vật phẩm phòng ngự khi tham gia tranh doạt thủ tịch.

Đương nhiên là Harry đồng ý rồi. Cơ hội dâng lên tới cửa sao lại không nhận. Cậu vốn còn cho rằng phải đánh bại Draco xong mới có thể khiêu chiến thủ tịch nhà đây này…

Giờ vừa đúng lúc!

Harry rất sảng khoái tháo hết vòng cổ nhẫn các loại trên người xuống, giao cho Pansy giữ hộ.

Hai người lên sân lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Vì để tiết kiệm thời gian để đi báo danh, trận chiến tranh đoạt ghế thủ tịch lần này được tiến hành cùng một lúc. Hiện tại, mấy đứa đang coi ở chỗ khác đều chạy sang bên này. Chúa Cứu Thế năm tư và Thủ tịch Nhà năm bảy…

Có thằng ngu mới không tới coi!

Harry và Thomas song song cúi đầu chào, vẫy đũa ba lần liền bắt đầu. Thomas không hổ là Thủ tịch Nhà Slytherin, thực lực rất khá. Mới mở màn đã quăng ra mấy lời nguyền hắc ám độ khó cao. Ở Slytherin, không phân biệt cái gọi là pháp thuật hắc ám với pháp thuật trắng. Trong mắt của đám rắn con này, quản mày là pháp thuật hắc ám hay pháp thuật trắng, có thể giành thắng lợi chính là pháp thuật tốt!

Lúc gặp phải nguy hiểm, ai còn phân biệt phương pháp gì, giữ mạng mới là quan trọng nhất.

Chẳng quả, thực lực Thomas không tồi chỉ là cách nói tương đối thôi. Lời nguyền anh ta dùng tuy có độ khó cao nhưng cũng không phải pháp thuật hắc ám loại tuyệt mật nào đó. Harry chỉ cần nhìn tay Thomas đã biết anh ta xài cái gì. Đùa gì hả, tốt xấu gì cậu cũng được Salazar đặc huấn hơn một học kỳ đó được chứ!

Nếu ngay cả loại thi đấu trình độ này mà còn để thua, phỏng chừng Salazar sẽ bóp chết cậu luôn á.

Đũa phép Harry run lên mấy cái, trước mặt lập tức dựng lên một bức tường trong suốt, bắn ngược toàn bộ chú ngữ của Thomas ra ngoài. Song song đó, tay trái tổ hợp vài lời nguyền Ảo Ảnh không đũa phép, đũa phép trên tay phải lại ném ra một lưới phép thuật. Thoáng cái, Thomas đã trở tay không kịp. Quả thật anh không ngờ Harry có thể thả cùng lúc hai lời nguyền, hơn nữa còn không cần đũa phép!

Chẳng qua chỉ có một phút ngắn ngủi, thắng bại đã được công bố. Cuối cùng, Harry dùng bùa tước vũ khí, sạch sẽ lưu loát mà giải quyết Thomas đã tự loạn trận địa.

Harry nhướng nhướng mày, chủ động đi qua kéo Thomas ngã ngồi dưới đất dậy, “Xin lỗi nha, hôm nay không có thời gian. Lần sau, chúng ta lại từ từ bàn luận, hôm nay đành tốc chiến tốc thắng thế này thôi.”

“Thằng nhóc cưng không tệ nha! Ba năm trước, quả thật là anh nhìn lầm chú!” Thomas cũng là một người sảng khoái. Bại bởi Chúa Cứu Thế cũng không tính là mất mặt, tốt xấu gì anh cũng tiếp được mấy chiêu mờ.

“Cám ơn!” Harry tỏ vẻ tiếp nhận lời khen, trong lòng cũng rất tán thưởng thái độ dứt khoát của Thomas, là đàn ông chân chính á!

“Vậy hãy để cho anh tuyên bố nhé! Harry Potter – Thủ tịch Nhà Slytherin tân nhậm!” Thomas giơ tay Harry lên, lớn tiếng tuyên bố.

Slytherin – lúc nên cầm lên bỏ xuống – tuyệt không sợ hãi.

Slytherin – vĩnh viễn tôn trọng thực lực.

Harry giơ tay ý bảo nhóm rắn con ngừng vỗ tay. Harry hắng giọng, nói với tất cả mọi người, “Tôi nghĩ, chuyện quan trọng nhất trong năm nay chính là thi đấu, chắc hẳn các trò đều biết đúng không?” Thấy tụi rắn con đều gật đầu, Harry tiếp tục.

“Như vậy, theo tôi thì bất cứ ai nghĩ mình có khả năng hẳn đều muốn báo danh. Nếu đã là vậy, tôi hi vọng dù bất kể ai là người được chọn, trò ấy có phải là học trò Slytherin hay không, thì mọi người vẫn phải dốc hết sức để giúp đỡ trò ấy, để vinh dự lớn nhất được thuộc về Hogwarts. Đương nhiên, tôi càng hi vọng…” Nở nụ cười giảo hoạt, “Tôi càng hi vọng vị dũng sĩ này đi ra từ Slytherin của chúng ta.”

“Thế đấy, ai có ý muốn tham gia thì viết tên lên tấm da dê rồi nộp cho thủ tịch cùng cấp của các trò, các thủ tịch của các trò lại nộp lại cho tôi, để tôi quăng vào một thể.” Ờm, bạn Har nào đó tỏ vẻ, cầm một túi da dê quăng vào cúp… Cậu thật sự rất mong có thể nhìn thử, nếu cả đống tấm da dể ùn ùn nhảy vào, vậy ngọn lửa xanh tiêu / hồn đó có thể đốt hết được không…

Harry nghĩ, có vẻ mình hơi bị nhàm chán?

Cơ mà, lý do đối ngoại của cậu tuyệt đối không có nhàm chán như vậy, “Tôi nghĩ, chỉ báo danh thì không cần thiết phải… lãng phí quá nhiều thời gian của mọi người ha? Dù sao không có hạn chế tuổi, nhất định sẽ có rất nhiều người báo danh.”

Nhóm rắn con ngẫm lại xong cũng nhất trí.

Quả nhiên, giờ giải lao ngày hôm sau, quanh chiếc cúp đông nghìn nghịt. Harry nhìn nhìn, chen ngang hình như rất mất phẩm chất… Cho nên cậu mới ứ làm chuyện mất phẩm chất vậy đâu nhé!

Harry huýt sáo một tiếng, gọi Hedwig tới. Okie, chẳng qua Harry muốn tạo phong cách thôi. Thật ra Hedwig đã được Pansy mang đến từ sớm rồi…

Harry cầm một chồng da dê nhét vào phong thư, sau đó để Hedwig ngậm bay tới trên đầu Chiếc Cúp Lửa, nhả ra, rơi xuống, trúng mục tiêu!

Bối cảnh nhạc nền: Tiếng của phát thanh viên bãi bóng: Trúng! Ba điểm! Đẹp!

Đông đảo các động vật nhỏ còn đang xếp hàng hóa đá hết ráo, cái, cái, cái cách đặc biệt vậy cũng được hả trời!

Harry đánh cái ngáp, ờm, giờ về còn có thể đánh một giấc ngủ trưa, để bọn nó từ từ xếp hàng đi!

Chưa đầy một phút, toàn bộ học sinh Slytherin muốn dự thi đã báo danh xong…

Chiếc Cúp Lửa ai oán: Có cần thả một lần nhiều tới vậy không! Thằng nhóc chết tiệt! Ném từng cái bộ chết hả! Phắt… Ê nè nè! Tụi bây muốn gì!

Hơn một nửa các động vật nhỏ ngây ngốc ngơ ngác chạy đi tìm cú, còn non một nửa thì bình tĩnh nhìn mấy đứa chạy đi tìm cú, nhân lúc này mà vội vàng thả tấm da dê trong tay vô Cúp.

Mấy chú thú nhỏ lộn ngược về buồn bực phát hiện, bên cạnh Cúp Lửa không còn một móng… Vậy bọn nó gọi cứ tới có ích gì…

Chẳng qua, cũng không thể đi không một chuyến đúng hơm… Vì vậy, ngay tại chỗ Chiếc Cúp Lửa lại lần thứ hai xảy ra bi kịch, òa òa, cấu kết nhau tắt nghẽn. Quá trời cú bị đám cú khác đánh bay…

Quả nhiên, có một vài ý tưởng, người đầu tiên nghĩ ra chính là thiên tài, mà kẻ đi sau đều là thằng ngốc…

Thoáng cái đã tới thứ năm. Đám học trò ăn xong thì vây quanh Chiếc Cúp Lửa chờ kết quả.

Dumbledore nghiêm túc đến gần Cúp Lửa, ờm, bởi vì hôm qua ông đã từ quả cầu ghi nhớ nhìn thấy một vài, ờm, hình ảnh chân thực đặc biệt ứng nghiệm với lời Snape và Harry từng nói.

“Dũng sĩ Durmtrang – Viktor Krum!”

Mấy nhóc Durmtrang hoan hô, hê, quả nhiên không ngoài dự đoán!

Krum nở nụ cười tự tin, anh đương nhiên là người thích hợp nhất để chọn rồi!

Krum theo bản năng mà nhìn về phía dãy bàn Ravenclaw. Hermione phát hiện Krum nhìn sang thì mỉm cười lễ phép.

Krum đặc biệt thưởng thức cô gái luôn luôn im lặng đọc sách này. Ờm, có lẽ là vì nữ sinh chung quanh anh vừa nhìn thấy anh đã la hét ầm ĩ chăng?

Ừ, chính nó rồi! Krum ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt từ chỗ Hermione về.

Chiếc Cúp Lửa lại thay đổi màu lần thứ hai, một tấm da dê lại được phun ra.

Dumbledore giơ tay đón lấy, “Dũng sĩ Beauxbatons là… Fleur Delacour!”

Quả nhiên là nhỏ có huyết thống Vela, Draco thầm nghĩ. Hơ, chẳng lẽ người có huyết thống sinh vật huyền bí đều đặc biệt cường hãn?

Cuối cùng, đến lúc tuyên bố dũng sĩ Hogwarts rồi. Học sinh Hogwarts đều rất an tĩnh, nhưng ai nấy đều khẩn trương nhìn Chiếc Cúp Lửa.

“Dũng sĩ Hogwarts là… Harry Potter!” Ngay lúc Dumbledore xướng tên Harry, Harry đưa mắt nhìn sang chỗ Cedric Diggory, quả nhiên trên mặt ngập tràn thất vọng. Harry thầm nói câu xin lỗi trong lòng, nhưng cậu không muốn để người bạn này gặp phải nguy hiểm thêm một lần nữa.

Nhóm động vật nhỏ không có phản ứng gì quá kịch liệt. Ờ, có khả năng trở thành dũng sĩ trên cơ bản chỉ có vài người. Trong hai năm qua có thể nhìn ra, người được chọn chỉ có thể là, Hermione Granger của Ravenclaw, đôi song sinh của Gryffindor, hai hoàng tử nhỏ – Harry và Draco của Slytherin, còn… Hufflepuff vẫn điệu thấp trước sau như một.

Nếu giờ mà người được chọn nằm trong số những người này thì nhóm động vật nhỏ cảm thấy chẳng có gì đáng nói.

Mọi người nhìn theo bóng lưng Harry đi vào trong phòng nhỏ, bắt đầu thảo luận xem ai có thể thắng cuộc đấu. Snape theo thói quen mà thoáng nhìn Chiếc Cúp Lửa. Ừ, vô cùng tốt, y hệt như lần trước…

Chờ chút!

Snape lần nữa quay đầu, không thể tin nổi chuyện đang xảy ra. Ngọn lửa trên Chiếc Cúp Lửa làm sao có khả năng đổi màu nữa!

Snape vội vàng đi tới cạnh Dumbledore, kéo Dumbledore lại. Lão hiệu trưởng của chúng ta vừa quay đầu thì cũng dại ra, xảy ra chuyện gì!

Harry không phải đã được chọn rồi sao!

Mới nãy, Dumbledore không có nói rằng ông đã bắt được tận hai tờ giấy có tên Harry. Nói cách khác, Barty con đã viết cho Harry một tờ. Vậy giờ là cái gì nữa!

Nghe động tĩnh phía sau, Harry cũng quay đầu nhìn lại. Chiếc Cúp Lửa lần thứ hai phun ra một cái tên.

Dumbledore khẩn trương mở ra, “Dra… Draco Malfoy!”

“What? Đây là chuyện gì?””

“Chuyện này không công bằng! Vì sao Hogwarts có tận hai danh ngạch? Đây là đặc quyền của trường tổ chức hả?”

“Dựa vào đâu! Trường của chúng tôi cũng muốn hai danh ngạch!”

Phía dưới vỡ òa ra, mặc dù hai vị hiệu trưởng không nói gì nhưng sắc mặt cũng cực kỳ kém.

“Draco Malfoy!” Dumbledore lại gọi thêm lần nữa, Draco bất đắc dĩ tiến lên. Okie, okie, đây là cái chuyện quái quỷ gì vại!

“Đứa nhỏ, trò vô trước đi!” Dumbledore vỗ vai Draco, “Mặc kệ ra sao, nếu Chiếc Cúp Lửa đã đưa ra quyết định thì nhất định là có lý do của nó.”

Harry thấy vẻ mặt khó hiểu của Draco, trong bụng lại nghĩ tới lời tiên tri nọ…

Rốt cuộc đang xảy ra cái quái gì vậy!

Lần trước, là Cedric bỏ mạng, vậy chẳng lẽ lần này…

Không! Tuyệt đối không thể!