[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 58: Cúp Quidditch thế giới




Edit: Liễu Quân

_ oOo _

Harry đang chuẩn bị hành lý và lều trại, bất chợt tò mò hỏi Snape: “Sev, không phải mấy hôm trước anh đều kêu bận hả? Sao giờ rảnh rỗi rồi?”

“…” Snape thản nhiên liếc nhìn Harry, “Nếu mấy ngày trước thong thả, vậy giờ lấy đâu ra thời gian. Mấy ngày nay, ta đã làm hết công việc của tháng này, vì ta biết trong tháng này có Cup Quidditch thế giới.”

“Ôi ~ Sev, anh tốt với em quá!” Harry hoan hô, lại nhào qua ôm một cái thiệt to.

“Okie, đi thu dọn quần áo của em đi!” Snape lột con bạch tuột nào đó xuống khỏi người mình.

“Ừm, kỳ thực không cần mang quá nhiều đâu… Em đoán chừng coi khai mạc xong là… Ờm, không khác mấy!” Harry chớp chớp mắt.

“Vậy em còn đòi đi?” Snape nhướng mày.

“Không khí á! Quan trọng nhất là bầu không khí có hiểu không! Bầu không khí nhiệt huyết!” Harry bĩu môi, “Ờ đúng rồi, vé của anh lấy từ đâu vậy? Vị trí tốt quá chừng.”

“Draco đi lấy hai phần, cho ta một phần. Nó nói nhất định em sẽ thích.” Snape nói mà mặt không đổi sắc.

“Vậy à…” Khóe miệng Harry co giật, uầy, sao cậu có thể trông cậy vào một Snape biết cái gì gọi là lãng mạn chứ…

“Ta xong rồi, em còn bao lâu nữa?”

“Í! Chờ chút, em xong ngay!” Harry hét ầm lên, chạy về phòng mình lấy đồ.

“…” Quả nhiên chưa chuẩn bị gì hết đúng chưa… Snape không nói nên lời mà nhìn trời.

Chờ Harry thu thập xong thì trời cũng nhá nhem tối.

Harry tự động tự giác kéo áo Snape, ờm, bộ vé VIP có cung cấp cả khóa cảng.

Cái rốn tựa như bị mốc câu kéo lên, nhoáng cái, Harry đã thấy mình đứng trên một mảnh đất được quy hoạch rất tốt.

“Hi, Harry!”

Harry quay đầu lại thì thấy Draco. Harry nhìn mảnh đất bên trái bọn họ, quả nhiên là liều nhà Malfoy.

Bởi vì, không có ai đi cắm trại dã ngoại mà mang cả chim công nhà mình theo á…

Harry hết nói, đúng là… thưởng thức của một Malfoy.

Bạn thấy có liều nhà ai cao mười thước chưa… Bọn họ là phù thủy á! Xài hai cái bùa mở rộng không gian có tốt lắm không! Phải dùng cái ngoại hình rách nát vậy mới được hả?

“Sao bồ không mua luôn loại lều tòa thành á…” Harry rút rút khóe miệng.

“Sao bồ biết! Vốn dĩ mình có chuẩn bị cái liều dạng tòa thành, nhưng bị Susie làm hư mất tiêu!” Draco tức giận quá chừng, “Bởi vậy mới đành xài cái này nè.”

Harry phun máu, bồ là nhà giàu mới nổi hở… “Susie là ai?”

“Em ý ở dưới chân bồ đó!” Draco vô tội chỉ xuống, “Nè!”

Harry chợt thấy đùi như bị cái gì đó mổ, đau tới nhảy nhổm. Harry thấy ngay chỗ mình vừa đứng có con chim công trắng ngạo kiều đang nhìn cậu, sau đó, hàng này khoa trương xòe đuôi rồi.

“Há há! Harry, Susie xòe đuôi rồi kìa!” Draco ôm bụng cười nắc nẻ, “Xem ra, bồ được Susie nhà mình coi trọng rồi á! Hoàng tử chim công?”

“Xì, công cái xòe đuôi có gì đáng xem.” Harry khinh bỉ, toàn lông trắng.

“Ai nói với bồ Susie là công cái?” Draco kỳ cục quái hỏi, “Susie là công đực.”

“Vậy bồ còn gọi cổ… í lộn, thằng… nó là Susie á?!” Harry hết nói.

“Là chị đặt đó, sao hả?” Narcissa ưu nhã đi tới, Susie vui sướng chạy về phía nữ chủ nhân của nó.

“Ợ, đương nhiên không có gì, chị họ Narcissa.” Harry cười ha hả, “Cái tên này quá là chuẩn!” Harry dùng vẻ mặt cực khoa trương mà khen ngợi một phen.

“Phụt” Narcissa bị Harry chọc cười, “Harry, em có muốn tới chỗ chị ăn điểm tâm ngọt mà chị tự làm không?”

“Hở, em…” Harry thiệt muốn từ chối, nhưng mờ…

“Vinh hạnh vô cùng.” Snape thay Harry đáp ứng rồi.

“Nhưng, lều còn chưa…” Harry lấy tay chỉ chỉ lều, sau đó, ờm, ngậm miệng luôn.

Mảnh đất trống mới thất thì đã xuất hiện thêm cái liều có hình dáng một căn nhà gỗ, nhìn có vẻ rất ấm áp.

Harry sùng bái nhìn Snape, lợi hại ghê nơi! Đây mới là bản lĩnh chỉ trong một cái xoay người nè!

“…” Snape nhàn nhạt nhìn Harry, “Tự động.”

“Hự…” Harry hết chỗ nói rồi. Đầu năm nay đúng là, chỉ cần có tiền thì có thể lười biếng…

Chẳng qua, như vậy cũng tốt.

“Ai bảo em chậm chạp. Ta giả thiết rằng em còn nhớ chúng ta chưa ăn chiều?” Snape ghé vào tai Harry thì thầm.

“Hở, đúng rồi hen.” Harry gật đầu, sau đó cắm cúi chạy theo đuôi Narcissa.

“…” Chạy trốn nhanh nhỉ? Trán Snape chảy xuống mấy vạch đen.

Rạng sáng hôm sau, Harry cực kỳ vô sỉ mà lôi kéo Snape tới chỗ Narcissa cọ điểm tâm.

“Tối mới bắt đầu thi đấu, mấy đứa đi chơi một hồi đi, chú ý an toàn.” Ở trong mắt Narcissa, Draco cùng với đám nhóc cùng thế hệ của nhóc đều là con nít. Mà con nít thì nên thoải mái chơi đùa, vốn là việc của người lớn, đâu nhất thiết phải liên lụy tới con nít đâu?

Tom lập tức cười đến độ chân chó, “Vâng! Bác gái, con nhất định sẽ bảo vệ Draco thiệt tốt!”

“…” Narcissa yên lặng đánh giá Tom. Với cái cơ thể bản nhỏ này của Nhật ký quân… ngay cả một con bằng mã cũng đánh không lại… “Harry, em phải bảo vệ hai đứa nó nhé!”

Narcissa quay đầu tìm Chúa Cứu Thế sống lại mà cô cho rằng đáng tin hơn một tẹo. Ờm, Lucius nói cho cô biết hết trơn rồi. Tom bị thương không biết là chuyện tốt hay xấu, dù sau Lucius cũng rất ư là khó chịu. Chẳng qua, Lucius và Narcissa đã có hơi giảm bớt sợ hãi với Tom. Ờm, một tên Dark Lord ngay cả bằng mã cũng đánh không lại thì có gì phải sợ!

“Dạ, chị họ Narcissa.” Harry không nhanh không chậm nuốt miếng thịt muối trong miệng, “Em nhất định sẽ bảo vệ cháu ngoại trai với vợ cháu ngoại trai thật tốt!”

“Im miệng!!” Draco và Tom đồng thanh rống giận!

Draco 【dựng thẳng ngón giữa】: Đám hỏi quý tộc cút cmn đi!

Tom 【phun máu】: Nếu tính theo vai vế kiểu đó, cậu thực sự nhỏ hơn Potter một vế rồi! FML!!

Ba người tản bộ vòng vòng trong rừng. Harry nghĩ, kỳ thực cậu chính là cái bóng đèn sáng chói lóa đó có được hem! Đáng ra cậu nên kéo Sev nhà cậu đi cùng…

Narcissa đẩy Draco đi là vì không muốn cuộc trò chuyện tiếp theo của người lớn làm ảnh hưởng tâm tình của nhóc.

Hồi bắt đầu kỳ nghỉ, Snape có viết thư nói cho hai vợ chồng bọn họ biết, giải Quidditch thế giới lần này không yên ổn. Vì an toàn của Draco, tốt nhất là đừng có đi.

Nhưng Narcissa lại không đành lòng từ chối Draco. Vì giải Quidditch này, Draco đã kích động tròn nửa năm. Giờ mà không cho thằng bé đi, có phải quá…

Cho nên, vì để cho thằng nhóc con Draco này được vui vẻ bình an đi coi thi đấu mà hai vị khống ba khống mẹ này không dám thông thả.

Narcissa đặt lên bàn sáu cái Khóa Cảng đã chuẩn bị từ trước.

“Thật sự không có vấn đề gì chứ?” Narcissa hơi không yên lòng. Lucius cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn Snape.

“Ai bảo hai người muốn chìu con?” Snape tức giận nói.

“Đừng nói với chế, Harry nhà cậu không muốn đi.” Narcissa liếc Snape, xí, ai cũng đừng hòng nói ai.

“…” Snape trầm mặc, okie, cái này ấy, hay chúng ta bỏ qua đề tài này đi.

“Chắc là không có vấn đề gì đâu. Hôm nay, người kia chỉ tuyên bố gã đã trở về thôi.” Snape nói với hai người.

“Vậy thì tốt. Mấy cái Khóa Cảng này, mỗi người chúng ta cầm một cái, phòng ngừa vạn nhất. Sau khi phát động, nó sẽ đưa chúng ta tới một bất động sản nhà Malfoy ở giới Muggle.” Narcissa căn dặn.

Snape nhướng mày, “Từ khi nào mà hai người đã mua nhà ở Muggle rồi?”

Lucius cười khan: “Huầy, từ khi Draco nói muốn máy bay điều khiển từ xa của Muggle… Ờ, lúc đó có tới Muggle nhìn thử, khoa học kỹ thuật của Muggle đúng là… rất đáng sợ á!”

“Biết thì tốt.” Snape nói một cách khô cằn. Hợ, trong chốc lát anh tiếp thu không nổi. Malfoy luôn luôn khinh bỉ Muggle mà cũng có lúc…

Thôi không nói nữa.

Trong rừng, Harry lúng túng nhìn một màn tay nắm tay trước mặt. Đang lúc Harry không có người yêu bên cạnh nên cứ ngó trái ngó phải suốt. Có cần phải chim chuột ngay bây giờ không hả! Đúng là!

Đi đi mãi, bất tri bất giác ba người đã đi sâu vào rừng. Phía trước chợt phát ra tiếng nói, Harry cảnh giác kéo hai đứa gấu con không biết sống chết lại.

Thi một bùa Ảo Ảnh lại thêm một bùa Tĩnh Âm, ba người cẩn thận tiến tới gần. Chỉ là, phía trước hình như có bày bùa cảnh giới, nếu gần thêm chút nữa thì người thi chú sẽ phát hiện ra ngay.

Ba người chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Có vẻ là hai người một cao một thấp, chẳng qua, cái người lùn kia hình như hơi bị lùn quá…

Harry nghe được mấy câu đứt quãng thì biết ngay mình đụng phải ai.

Chỉ là hơi tội cho cái đứa bị lời nguyền đoạt hồn hoi…

Harry nhìn quanh quất, ở đây không an toàn, phải mang hai đứa này về trước đã.

Tom thì không nói rồi, dù sao thì cậu ta cũng là một trong các Horcurx của Dark Lord, giờ lại còn được Salazar tự thân tạo cơ thể. Lấy thực lực của Tom đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng giờ, Draco mới là đối tượng bảo hộ trọng điểm!

Trên cơ bản, Harry đã xác định đối tượng trong lời tiên tri dạo trước chính là Draco rồi, “Người yêu đẫm máu, người thân hiểu lầm, kẻ hận vô tội.”

Ba điều đã ứng nghiệm hai, mặc dù nói điều hai ứng nghiệm thì xem như giai đại vui mừng, lấy Draco chép hai trăm lần gia quy Malfoy làm kết thúc. Nhưng điều thứ ba, Harry vẫn không chắc lắm. Thật sự là Hagrid chứ?

Mà cậu thì có linh cảm không quá tốt.

Quay về lều, Narcissa cho ba người bọn họ ba cái Khóa Cảng. Tom và Draco cho rằng Narcissa quá mức khẩn trương, Harry lại nghĩ rất cần thiết.

Dù sao, Dark Lord nhất định sẽ triệu hoán Death Eater, và sẽ phát hiện có rất nhiều người phản bội. Hiện giờ, kẻ thề chết trung thành với gã cũng chỉ có Bella, chồng Bella, và cả Barty Crouch con.

Chỉ có ba người này coi như có năng lực. Chẳng qua…

Dark Lord, cuối cùng ông phải thất bại. Harry siết tay, nhất định thế!

Quả nhiên, sau khi thi đấu buổi tối kết thúc không lâu, ngoài lều vốn còn đang náo nhiệt bắt đầu phát ra tiếng gào thét chói lói. Cuộc quấy rối của Death Eater đã bắt đầu.

“Giờ không cần phải liều mạng với chúng, chúng ta đi!” Harry nghĩ, giờ mà có thộp được Karkaroff đi nữa cũng vô ích. Muốn giết chết Voldemort nhất định phải cho gã sống lại trước.

Mặc kệ nói thế nào, bước này nhất định phải đi, dù nó làm cho cậu cực kỳ phẫn nộ, nhưng nhất định phải nhịn. Dù sao, ngay cả Godric cũng nói vậy mà.

(Godric: Hắc xì!)

Vẫn không mấy cam lòng mà nhìn đám Death Eater làm loạn bên ngoài cùng bầu trời âm u, còn cả ký hiệu làm người ta buồn nôn nữa, Harry nhẫn nhịn xúc động muốn / ói, vỗ vỗ vai Tom, “Thưởng thức của cậu không mấy tốt đâu.”

“Đó không phải là tôi!” Tom tức giận trừng Harry.

“Giờ phải để Voldemort thả lỏng cảnh giác, để gã nghĩ hết thảy còn nằm trong tầm khống chế của gã. Nếu không, e rằng phân đoạn sống lại kia sẽ không trong tầm kiểm soát của chúng ta.” Snape liếc nhìn năm người còn lại, nhất là Harry còn đang không cam lòng.

“Đi thôi!” Harry siết chặt nắm tay, những thứ này, một ngày nào đó phải đòi lại từ Voldemort.

Cậu đang bức thiết chờ ngày đó đến.

《 Nhật báo Tiên Tri 》: Mấy ngày trước, ngay trong giải Quidditch thế giới đã xuất hiện Dark Mark (Dấu hiệu đen). Nghe nói được nghi ngờ là do Death Eater làm ra. Bộ Pháp Thuật nói rằng còn đang trong giai đoạn điều tra, dân chúng khủng hoảng, Kẻ_không_thể_gọi_tên có thể quay trở lại một lần nữa?! Ký giả Rita Skeeter của bổn báo sẽ tiếp tục đưa tin sau.

Ngày nghỉ tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi. Lần thứ hai đứng trước con rồng sắt màu đỏ – tàu tốc hành Hogwarts, Harry oai oán vô cùng tận. Hự, kỳ thực, cậu vẫn yêu ngày nghỉ quân nhất.

Harry trút một hơi thở dài, okie, trong ngay năm nay cậu phải để Voldemort sống lại, chỉ có vậy cậu mới thể giết cái gã mắc mửa đó thêm lần nữa.