SMILY

Chương 8: Người yêu lí tưởng




Xuống phòng tin học thực hành lại vô tình ngồi cạnh bên anh chỉ khác một điều là năm nay em ngồi cùng máy với Thảo Ngân chứ không có ngồi chung với Ngọc Liên, em quay sang thở dài rồi nói anh “Ê sao năm nào cũng xui xẻo ngồi gần "mấy người" hết vậy đổi chỗ đi”.

Anh hất mặt lên “ Thích thì “mấy người” đổi đi... tôi nhất định đóng quân ở vị trí này “.

Em nhìn quanh lớp cũng tính đổi chỗ thật nhưng tiếc là không còn cái máy nào trống hết nên đành hậm hực quay sang nhìn anh rồi nói “ Còn chỗ để đổi chết liền luôn á”.

Anh liền mỉm cười rồi nói “ Thế thì đừng đổi nữa cứ ngồi yên ở đây là được rồi…con gái đúng là phiền phức mà”.

Em quay sang nhìn anh bằng ánh măt hình viên đạn rồi bảo “ Đúng là đồ đáng ghét”.

“ Ai cần “mấy người” thương!!!”.

Đột nhiên, cả nhóm ngồi bàn về chàng trai lý tưởng mình sau khi xem xong một bộ phim ngôn tình trên tivi.

Thúy Hạ chia sẻ về người trong mơ của mình “ Chàng trai lý tưởng của tôi phải là một người học giỏi, thích nghiên cứu, chăm chỉ đọc sách, luôn điềm tĩnh và suy nghĩ thấu đáo,việc gì cũng sẽ luôn lo lắng thật chu đáo”.

Thảo Ngân lại nói “Tôi không thích cái kiểu thư sinh như vậy tôi thích một người chính chằn từng trãi hơn”.

Ngọc Liên cũng nói ra mẫu người lý tưởng trong lòng mình “ Tôi thích một chàng trai lãng mạn si tình có thể vì tao mà hy sinh mọi thứ”.

Nhìn em ngồi lắng nghe mà không nói gì, Trần Nhân và anh đều đồng thanh hỏi “ Còn Thi Yến thì sao?”.

Em mỉm cười nhạt rồi nói “ Tôi không có mẫu người lý tưởng trong mơ, gặp đúng người đúng thời điểm thì yêu thôi, đặt ra nhiều tiêu chuẩn làm gì cho mệt não không biết, với lại đã chắc gì là sẽ tìm được chàng trai đúng theo mong muốn của mình đâu…yêu là phải yêu luôn cả mặt tốt và mặt xấu bởi vì đâu có ai hoàn hảo”.

Trần Nhân liền nói “ Trời Yến tâm lý ghê luôn á, mai mốt đụng chuyện tình cảm chắc phải tìm Yến tư vấn cho tôi quá hihi”.

Em nháy mắt với Trần Nhân một cái rồi nói “ Sẵn sàng giúp đỡ hihi”.

Thảo Ngân đụng khủy tay “ Nếu bắt buộc phải chọn thì mày sẽ chọn kiểu con trai như thế nào để yêu?”.

Em suy nghĩ vài giây rồi nói “ Chắc là kiểu… cool ngầu á, một người lạnh lùng thường tỏ vẻ không quan tâm nhưng sẽ luôn xuất hiện mỗi khi mình cần như vậy là được rồi hihi”.

Lại học vi tính anh lại giở trò lưu manh em bật máy lên là anh lại đưa tay tắt máy, hai đứa giả vờ cãi nhau rồi chuyển sang đánh nhau, một lúc sau em không học được nên hỏi “ Bạn muốn sao mới để yên cho tôi học đây hả?”.

“ Cho tôi mượn vở bài tập toán đi”.

Em nhìn anh rồi ngạc nhiên kêu lên “ Hả??? bạn học giỏi toán hơn tôi thì mượn vở bài tập của tôi làm gì?”.

Anh thản nhiên đáp trả “ Thì mượn để chép cho nhanh chứ còn làm gì?!”.

“ Sao bạn không tự làm đi”.

Anh hất mặt lên tự mãn “ Bài dễ quá không có hứng thú để làm”.

“ Oh dễ quá hay là không biết làm vậy hả?”.

“ Bạn nói thử coi bài mà bạn không giải ra tôi còn làm được huống hồ mấy bài toán cỏn con này”.

Thảo Ngân liền nói với em “ Mày đưa tập toán cho nó mượn đi để còn làm bài tin học nữa chứ”.

Em nói với thái độ kiên quyết “ Không, cho bạn mượn tập chép bài là hại bạn, mày không nhớ cái vụ mượn tập của tao đưa thằng Thiên lên bảng làm bài hả??”.

Thảo Ngân đực mặt ra “ Vụ gì ta?”.

Anh liền phì cười rồi nói “ Thì hồi năm lớp 10 Thảo Ngân mượn cuốn tập toán của Thi Yến cho thằng Thiên lên bảng làm bài nhưng Thi Yến lười gạch dấu phân số nên báo hại thằng Thiên trên bản cũng viết theo kiểu trên dưới mà không ai hiểu được là nó đang viết cái gì hết đó, còn Thi Yến thì bày ra vẻ mặt đau khổ muốn đập cho nó vài cái vì đần không chịu nổi á”.

Thảo Ngân liền tỏ vẻ hối hận “ Ừ nhắc tới vụ đó làm tao thấy có lỗi với nó ghê luôn làm thằng nhỏ bị thầy tụng kinh nghe suốt 1 tiết luôn mà”.

Em liền nói vào “ Thì bởi vậy từ lúc đó tao không muốn hại bạn nữa nên đã nói là không cho đứa nào mượn vở bài tập toán nữa hết”.

Thảo Ngân liền tán đồng “ Ừ mày nói đúng thôi đừng cho Thế Phương mượn nữa”.

Anh liền cười ranh mãnh rồi nói “ Ngon…tôi cho hai người khỏi học luôn nè”.

Thế là cuộc chiến reset cái máy lại diễn ra, đang yên đang lành tự nhiên thầy kêu kiểm tra 15 phút mà cứ tình trạng đứa tắt đứa mở kiểu này thì sớm muộn gì cái máy vi tính cũng ra sọt rác nằm chứ kiểm tra cái nỗi gì nên em đánh mở cặp lấy cuốn vở bài tập toán đưa cho anh “ Bây giờ thì để yên cho chụy làm kiểm tra ok?!”.

Anh liền gật đầu “ Tất nhiên rồi hihi”.