Liên cười đễu một cái “Hứ tha thứ sao nếu con nhỏ đó không bao giờ trở về thì có lẽ tao sẽ tha thứ cho nó... còn bây giờ thì tao sẽ ghét nó đến hết cuộc đời này”.
“Mày điên vừa thôi Liên bấy nhiêu đã đủ lắm rồi mày làm ơn nhớ lại đi mày và Thi Yến từng là bạn thân suốt sáu năm liền đó, nó chịu khổ bấy nhiêu là quá đủ rồi”.
“Tao là người gặp anh Thế Phương trước, nếu như không tại nó thì tao với anh Thế Phương mới là một đôi tất cả lỗi lầm đều do nó mà ra hết”.
Thi Yến đứng phía sau và nghe hết tất cả cô rơi nước mắt bước đến ngồi bên cạnh Liên “Chị Liên em xin lỗi…”.
Thảo Ngân và Ngọc Liên nhìn qua thì thấy Thi Yến đang khóc cô nói trong nghẹn ngào “Nếu ngay từ đầu em biết tình cảm của chị thì hôm đó em nhất định không qua bàn của chị ngồi chơi và em cũng sẽ không bao giờ làm quen với Thế Phương đâu, em thấy hai người suốt ngày chỉ có cãi nhau thôi cho nên em không nghĩ là Liên cũng thích Thế Phương…em xin lỗi nếu được quay lại từ đầu em sẽ…”
Liên liền lên tiếng cắt đứt câu nói của Thi Yến “Bây giờ mọi chuyện cũng đã rồi muốn nói gì mà chẳng được, đồ hèn hạ…”.
“Phải em hèn hạ nhưng chị cũng không nên dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để cướp mất mọi thứ của em như thế chứ, nếu thật lòng yêu anh Thế Phương, sao chị không cạnh tranh công bằng để dành lấy tình yêu của mình mà phải đẩy người khác rơi vào đau khổ suốt nhiều năm như thế, chị đang yêu anh Thế Phương hay đang ganh tị với em cho nên mới làm ra mọi rắc rối như hôm nay”.
Liên nổi cáu lên “Thôi đủ rồi cô quay về đây để cười trên sự đau khổ của tôi chứ gì vậy thì cô cứ cười đi vì tôi thất bại thật rồi”.
Thi Yến lắc đầu “Không hề, em không có trách chị gì hết trong lòng em vẫn mong Liên quay lại là người chị hiền hậu lương thiện không hơn thua với đời trước kia, thấy chị sống mà dằn dặt bản thân như vậy em thật sự thấy đau lòng đấy”.
Thế Phương đi tới liền kéo tay Thi Yến đứng dậy “ Em mau vào trong nhà đi, em không nên tiếp xúc với con người vô cảm này nữa”.
Thi Yến liền thành khẩn nói với Thế Phương “Đừng nói vậy xin anh đấy…đây là Liên người bạn thân nhất của em... cũng là người chị tốt nhất của em…em thật sự không muốn mất đi một người thân như vậy đâu huhuhu…”.
Liên nhìn Thi Yến rồi mếu máu nghẹn ngào, mắt cô cũng rưng rưng nước mắt “Tại sao vậy hả? tại sao không tỏ ra căm ghét tao đi chứ, tao đã phản bội lại tình bạn của tụi mình kia mà…huhuhu…”.
Thi Yến liền bước đến nắm lấy đôi tay của Ngọc Liên “Con người ai cũng có lúc mắc phải sai lầm nhưng không có nghĩa sai một lần thì không bao giờ được tha thứ bởi vì cuộc sống đã cho em cơ hội thứ hai nên em hy vọng Liên cũng sẽ mở lòng mình ra đón nhận cơ hội thứ hai mà cuộc đời ban tặng cho chị…”.
Liên cúi mặt nhìn xuống đất im lặng để nước mắt rơi, Thi Yến liền ôm lấy Liên lên tiếng an ủi “ Chị không cần tự trách nữa đâu chúng ta sẽ lại là chị em tốt của nhau được chứ…chị vẫn là lại là Ngọc Liên duy nhất của riêng em được không?!”.
Ngọc Liên đưa đôi tay lên từ từ ôm lấy Thi Yến giọng thổn thức ”…xin lỗi…xin lỗi lúc đó chị không nên hành động một cách ấu trĩ như vậy…thật ra lúc biết chuyến bay của em gặp sự cố chị đã rất hối hận về những chuyện mình đã làm với em…lúc đó chị giá mà thời gian quay lại thì chị nhất định sẽ không làm tổn thương em như vậy đâu huhuhu…huhuhu…chị xin lỗi…”.
Trần Nhân liền nói vào “ Biết hối lỗi rồi tại sao lại còn nói ra những lời lẽ khó nghe lúc nãy?”.
Liên lấy tay quẹt nước mắt rồi nói “Tôi không biết phải đối mặt với Thi Yến như thế nào nữa nên đành nói vậy để Yến ghét tôi... vì tôi biết thế nào nó cũng không ghét bỏ tôi…đứa em này của tôi thật sự rất ngốc huhuhu…”.
Thi Yến liền nói “ Thôi được rồi, chuyện gì qua thì hãy để nó qua luôn đi hôm nay là ngày vui mà hiếm khi tụi mình có mặt đông đủ như thế này cho nên… mở tiệc ăn mừng đi được không?”.
Thảo Ngân hưởng ứng liền “Cái gì không được chứ chuyện ăn uống là tao chịu liền hahaha…”.
Thảo Ngân, Thúy Hạ, Ngọc Liên và Thi Yến loay hoay trong bếp nấu ăn còn Trần Nhân và Thế Phương thì phụ trách dọn bàn.