SMILY

Chương 45: Người đó là...người ta




Hạ rủ em đến một đồng cỏ thật to còn có những cây tùng và cây bách cao lớn, có cả một trang trại để nuôi bò sữa nữa và một đồi cỏ thật to xanh mướt trãi dài tới chân trời, hầu như mọi thứ em mơ ước đều đang hiện ra trước mắt, em nằm trên cánh đồng cỏ nhìn lên bầu xanh đúng là ở đây nhìn chỗ nào cũng thích mắt hết, nơi đây đúng là rất lý tưởng để sống chỉ tiếc là em mệnh ngắn nên không thể tận hưởng được nhiều.

Thúy Hạ như nhớ ra điều gì liền kêu lên “Thi Yến đồng cỏ này sắp bị bán rồi đó”.

“Tại sao vậy???”.

“À ông chủ ở đây bán đi trang trại để xuất ngoại sang Mỹ sống với con trai đó mà”.

“Thế có ai mua chưa???”,

“Nghe ba tao nói cũng có vài người hỏi nhưng giá hơi cao nên chưa có ai mua hết người ta cũng đang hạ giá mong bán sớm để ra nước ngoài…”.

“Tao mua trang trại này mày nghĩ sao???”.

“Thôi đi giỡn hoài, mày có sống ở đây đâu mà đòi mua sớm muộn gì mày cũng sang Úc lại mà”.

“Nếu tao không có ở đây thì nhờ mày thi thoảng xem chừng giùm được hok???”.

“Mua đi rồi tính”.

“Được rồi chiều nay mày với tao qua nói chuyện với ông chủ trang trại này”.

“Ê nói chơi mà làm thật á?!”.

“Ai rãnh đâu mà nói chơi”.

Mua xong trang trại em với nhỏ Hạ tiến hành tu sửa lại ngôi nhà cổ cũng là chỗ ở chính của trang trại này, em với Hạ mua sơn về rồi cùng nhau ngồi vẽ lên tường để trang trí lại ngôi nhà.

Thúy Hạ vừa vẽ vừa nói với em “Thi Yến mày cũng rãnh quá ha lâu lắm rồi mới thấy mày ngồi vẽ đó”.

Em mỉm cười cầm cái cọ sơn lên tường “Ừ lâu lâu cao hứng đó mà với tao thấy mình tự trang trí sẽ ấm áp hơn hihihi”.

Tự nhiên hồi tưởng lại cái thời còn đi học có một lần Thảo Ngân hỏi anh “Ê Thế Phương bạn đã từng thấy Thi Yến vẽ chưa???”.

Anh lắc đầu “Chưa, lên cấp ba đâu có giờ mỹ thuật nên chưa thấy Thi Yến vẽ bao giờ hết”.

“Nó vẽ đẹp lắm đó hôm nào rãnh thì kêu nó vẽ chân dung cho bạn đi hihihi”.

“Thôi người ta bận học đâu có thời gian rãnh mà vẽ vời”.

Ừ thì hồi đó bận học thật nhưng bây giờ dù có bận cũng sẽ cố gắng vẽ cho anh một bức tranh thật là hoành tráng để làm kỷ niệm…hoàn thành xong kế hoạch dự tính em với Hạ quay về thành phố.

Chiều nay nắng nhạt một cách lạ lùng cứ như sự sống của mình chỉ còn le lói được một chút vậy, em đứng từ xa nhìn gia đình của mình chỉ cần thấy họ sống vui vẻ là quá đủ rồi, em từng thấy hận gia đình mình khi vì Liên mà đối xử bất công với em nhưng bây giờ thì không… em nhận ra đó chỉ là sự đố kỵ nhất thời nên em mới có suy nghĩ vậy thôi thật tâm thì ba mẹ và anh hai vẫn là một phần quan trọng nhất trong cuộc đời em…gia đình mà họ có thể cãi nhau, giận nhau thậm chí là đánh nhau nhưng rồi cuối cùng thì tình thương vẫn tồn tại ở đó bởi vì đâu có gia đình nào là hoàn hảo…em không gặp ba mẹ và anh hai không phải vì không muốn gặp mà chỉ là em không muốn mọi người biết tình hình sức khỏe của em rồi lại đau lòng vì em mà thôi hơn nữa em không muốn Liên nhìn thấy em chật vật như bây giờ.

Em và anh cùng đi uống trà chiều anh lại hỏi “Từ lúc nào mà có thói quen này thế???”.

“Uhm thì cũng lâu rồi lúc mới qua Úc thấy cũng buồn nên mỗi buổi chiều thường đi uống trà một mình rồi ngồi hồi tưởng về quê hương người thân, người ta”.

“Ủa người ta đó là ai???”.

“Anh hỏi để làm gì???”.

“Hỏi để biết”.

“Người đó là…người ta... vậy thôi hihihi”.

“Có vậy mà em cũng nói được đó hả?!”.

“Hm sáng mai em bay rồi…”.

Tự nhiên bầu không khí xung quanh chùn xuống hẳn cả hai im lặng nhìn nhau thật lâu, sau đó anh cười tự giễu lên tiếng trước“Em thú vị thật đó…thích đến là đến thích đi là đi chẳng cần biết cảm xúc của người khác như thế nào hết…em đúng là rất tàn nhẫn…”.