SMILY

Chương 24: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ...




Em quay mặt đi chỗ khác tự lừa người dối mình “Lúc đó Yến xem bạn là anh trai còn bây giờ…”.

“Bây giờ thì sao???”.

Em cười khổ nói “Thì là anh rể kết nghĩa tương lai hahaha…”

“Thật sự muốn quan hệ giữa tôi và bạn là vậy đó hả???”

“Ủa chứ còn có lựa chọn khác sao dù tôi không muốn nhưng mọi chuyện cũng đã rồi” em nhìn anh bằng ánh mắt bất lực.

“Nè Lâm Thi Yến dù có bất cứ chuyện xảy ra thì bạn cũng phải sống đúng nghĩa của từ “sống” và phải thật vui vẻ hạnh phúc đó nha”.

“Cái này thì hên xuôi nha”.

“Trước giờ thi trắc nghiệm Yến chỉ chọn đáp án mà Yến cho là đúng nhất vì vậy Yến cũng phải xác định là mình sẽ sống như thế nào đừng có nói hên xuôi với tôi”.

“Thế Phương chẳng hiểu gì hết bài thi còn có cơ sở để tính toán nhưng còn lòng người thì biết lấy gì mà tính đây…nếu Yến tính được lòng người thì Yến đâu còn là con người nữa chắc là thánh nhân rồi”.

“Tôi mặc kệ dù là như thế nào Yến cũng phải sống thật tốt”.

Em quay người lại nhìn anh dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, em mệt mỏi rồi không muốn tiếp tục chạy theo những thứ không thuộc về mình nữa, em mở cặp lấy ra một hộp quà đưa cho anh “Bạn cũng phải sống cho thật tốt đó Nguyễn Hoàng Thế Phương…đây là quà cảm ơn vì thời gian qua đã làm “anh trai” của mình”.

Anh nhìn em bằng ánh mắt ngạc nhiên “ Tặng quà chia tay là muốn nói sau này sẽ không gặp lại anh nữa hả “em gái” ngốc kia”.

Xem mấy phim cổ trang mỗi lúc chia tay người ta vẫn thường nói một câu rất hay cũng cảm thấy thích nên hôm nay mượn tạm câu này để tạm biệt anh vậy “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ- Vô duyên đối diện bất tương phùng”.

Anh cũng là một fans của phim cổ trang Trung Quốc nên hiển nhiên không xa lạ với câu nói này và đương nhiên là hiểu được ý nghĩ của nó nên anh cũng không có biểu cảm gì quá khác mà chỉ mỉm cười gật đầu rồi nói “ Vẫn hy vọng là… Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ…tạm biệt em “con nhỏ ngốc” của tôi ”.

Em vội quay mặt đi, em biết mình đang khóc, mà để anh thấy nước mắt em rơi thì thật thảm hại nên em vội chạy xe đi, nếu đã không là gì của nhau thì chẳng thà làm người dưng, thật lòng em không muốn trở thành gánh nặng trong lòng anh đâu. Anh nói vọng theo “ Cố lên Lâm Thi Yến hãy cố gắng thực hiên cho bằng được ước mơ của em đấy nhé…anh mãi mãi là “thằng ngốc” của em”.

Em rất…rất muốn quay lại nhìn anh lần nữa nhưng em không dám làm vậy, em sợ mình sẽ không thể quên được anh, em không muốn để những lưu luyến này tiếp tục làm cả hai tổn thương nữa, nước mắt em cứ chảy xuống em tự nói với lòng “Xin lỗi Thế Phương có những thứ không theo ý muốn của con người ta nên đành chịu vậy thôi”. 

Anh bảo em hãy cố gắng thực hiện cho bằng được ước mơ của mình nhưng thực hiện được ước mơ rồi thì sao còn có ý nghĩa gì khi không có anh bên cạnh em chứ?!

Con người ta không thể sống bằng nửa trái tim và em cũng không thể sống với một khoảng trống trong tim như thế, em không hứa với anh là sẽ sống tốt nhưng em sẽ có gắng sống theo cách tốt nhất có thể, đây là điều duy nhất cũng là điều cuối cùng em có thể làm vì anh. 

Hoàng hôn hôm nay đẹp thật có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một buổi chiều hoàng hôn lộng gió như hôm nay trong tương lai cũng có thể là sẽ không bao giờ gặp lại…có lẽ số phận đã quá trớ trêu và khắc nghiệt với cả anh và em. 

Dù đã cố gắng quên anh nhưng mỗi lần nhắm mắt lại là những kỷ niệm về anh lại ùa đến trong tâm trí em…Trời ơi!!! Những kỷ niệm đó như đang diễn ra trước mắt chứ không phải là mơ mộng. Em đủ trưởng thành để tự lo cho mình nhưng trước sự thiếu vắng đột ngột của anh làm cho em bị chới với như đang ngồi trên thuyền không có người lái, không biết xoay sở sao, không biết sẽ đi đâu, về đâu. Nước mắt lăn dài trên má em, thật lòng em đâu có muốn khóc mà sao nước mắt cứ rơi hoài, tim em nhói đau mỗi khi nghĩ về anh, em có cảm giác mình không còn là chính nữa. 

Trước đây, dù buồn em vẫn sẽ có nở một nụ cười vì thấy nó dễ dàng hơn là phải ngồi than vãn với một ai đó nhưng còn bây giờ em thấy bế tắc đến độ tưởng như nở một nụ cười còn khó hơn là hái sao trên trời xuống. Anh là ai sao anh cứ làm em khóc hoài vậy chứ?! Đôi lúc muốn xem anh như kẻ thù nhưng không tài nào làm được, thậm chí em còn không thể ghét anh cơ mà làm sao nở lòng xem anh là kẻ thù.