Hai đứa lại trở về như cũ và hình như lần nào em cũng không thể giận anh lâu được hết. Tiết hóa được xuống phòng thí nghiệm, anh là một người rất thích môn hóa nên trông anh vui hẳn ra.
Mặc dù tiết học diễn ra vô cùng căng thẳng nhưng cứ mỗi lần làm thí nghiệm thành công mọi người đều rất phấn khích.
Lúc học xong em ở lại dọn dẹp chỗ vừa thí nghiệm của nhóm em thì bất ngờ anh đi tới trong tay anh cầm hai mảnh giấy giơ lên cho em xem rồi vui vẻ nói “ Tôi có được hai mảnh giấy quỳ tím nè hihihi”.
Em cũng mỉm cười rồi gật đầu nói “Uhm vui quá ha”.
“Vui sao không đánh nhau với thằng Nhân cả buổi mới giành giật được đó”.
“Uhm hihi…”
Nhìn nụ cười của anh lúc đó chẳng khác gì một đứa trẻ lên ba vừa mới nhận được quà hết.
Anh cứ đứng đó nhìn, em thấy lạ nên hỏi “ Ủa sao không về đi còn đứng đây làm gì?”.
“Tôi chờ bạn về chung cho vui đó mà dù sao cũng cùng đường mà hihi”.
Em liền nói “ Tôi còn phải rửa mấy cái ống nghiệm này nữa chắc sẽ về trễ hơn bình thường á”.
Anh liền xắn tay áo lên “ Để tôi rửa phụ cho”.
Anh cứ như trẻ con vậy chỉ có hai mảnh giấy quỳ tím thôi cũng đủ làm cho anh cười cả buổi rồi…ừ thì cứ làm con nít như vậy đi bởi vì không phải lo nghĩ nhiều hết.
Em đã xin anh hai cho em mấy tờ giấy quỳ tím, bỏ vào cuốn tập hóa để hôm nào có tiết thì sẽ đưa anh, cũng chẳng biết từ lúc nào mà em lại quan tâm đến anh nhiều như vậy nữa…
Mỗi ngày có anh bên cạnh thì em cảm thấy rất vui, không cô đơn tẻ nhạt, anh thì lúc nắng lúc mưa lúc vui lúc buồn, tuy là anh và em hay cãi cọ với nhau nhưng luôn có tiếng cười chứ mang lại bầu không khí căng thẳng, mỗi ngày trôi qua mình lại hiểu nhau nhiều hơn anh nhỉ?1
Em là một đứa trẻ con nhưng đã có lúc em bắt gặp anh đang nhìn em, một ánh mắt thật khờ một khuôn mặt ngô ngố, một cái nhìn đâm chiêu ném về phía em và một nụ cười nhẹ khi anh biết anh đang nhìn em và bị em phát hiện.
Hình như giữa anh và em có cái gì đó liên kết hai chúng ta lại với nhau, cái cảm giác ấm áp, an toàn và hạnh phúc luôn ở bên em khi có anh bên cạnh. Anh có biết không anh đã trở thành một người rất quan trọng đối với em. Mặc dù, mình chỉ gặp nhau có vài phút vào lần đầu tiên, mặc dù anh và em đến bên nhau chỉ để trao đổi học vấn nhưng em cảm nhận được rằng mỗi ngày mình lại càng gần nhau hơn, giữa hai con người xa lạ có lẽ đã xuất hiện tình cảm gì đó… có thể là tình bạn cũng có thể nó vượt xa tình bạn một chút.
Cả nhóm lên kế hoạch để chúc mừng sinh nhật Trần Nhần sẽ có tiệc họp mặt đi ăn gà rán rồi đi karaoke và hiển nhiên là mỗi bạn sẽ tự chuẩn bị quà tặng riêng cho Trần Nhân. Mọi việc đâu vào đấy em đột nhiên nghĩ ra một chuyện nên hỏi Ngọc Liên, Thảo Ngân và Thúy Hạ“ Ê có ai biết sinh nhật của Thế Phương là ngày nào không dù sao cũng học chung lớp và làm bạn với nhau cả năm rồi mà tụi mình vẫn chưa bao giờ tặng quà hay tổ chức sinh nhật cho Thế Phương hết trong khi ai trong nhóm cũng có như vậy bạn ấy sẽ buồn á”.
Ngọc Liên liền lấy cuốn sổ tay ra rồi reo lên “ Cũng hên là tao có hỏi nó trước rồi”.
Thúy Hạ liền nói “ Là ngày bao nhiêu mau xem đi”.
Liên lật cuốn sổ ra rồi nói “ Là ngày 30 tháng 2 á”.
Em và Thảo Ngân nhìn nhau rồi đồng thanh kêu lên “ Hình như có cái gì sai sai ak”.
Ngọc Liên liền nói “ Sai sao được chính Thế Phương nói với tao như vậy mà”.
Trần Nhân đi ngang qua bàn của em thấy cả đám con gái đang tụ họp nên liền đi tới ngồi xuống “ Nè mọi người đang nói chuyện gì mà vui quá vậy?”.
Thúy Hạ liền trả lời “ Thi Yến hỏi sinh nhật của Thế Phương là ngày nào, Liên mới nói là ngày 30 tháng 2 nhưng tụi tôi thấy có gì đó sai sai á”.
Trần Nhân liền bật cười “ Hahaha sai quá rồi chứ còn gì nữa tháng hai có 28 ngày năm nhuận thì mới có 29 ngày thôi làm gì có ngày 30”.
Cả đám lúc này mới ồ lên “ Ừ ha”.
Ngọc Liên làm ra vẻ mặt vô tội “ Nhưng thật sự là Thế Phương nói với tao như vậy mà tao gạt tụi mày làm gì chứ?”.
Em liền lắc đầu khẽ thở dài rồi nói với Liên “ Bà bị điên rồi nên mới tin lời của Thế Phương á…cái người đó rất là thường xuyên lừa người khác bộ bà không biết hả???”.
Ngọc Liên nhăn nhó mặt mày “ Thằng quỷ khó ưa dám lừa tao”.
Em quay sang hỏi Trần Nhân “ À Nhân ông là bạn thân của Thế Phương vậy ông có biết ngày sinh nhật của Thế Phương là ngày nào không?”.
Trần Nhân suy nghĩ rồi liền vui vẻ nói “ Là ngày 14 tháng 2 đó”.
Em ngạc nhiên quay sang nhìn Trần Nhân rồi nói “ Ngày sinh độc thiệt ha, bữa đó tặng quà sinh nhật có bị hiểu lầm là quà valentine không ha hihihi”.
Thảo Ngân liền hí hớn nói “ Có gì đâu một công đôi chuyện niềm vui nhân lên gấp hai bởi vì bạn bè cũng có thể tặng quà va-lung-tung cho nhau mà hahaha”.
Thúy Hạ liền nói “ Ai mà là người yêu của Thế Phương chắc đỡ tốn tiền lắm hahaha tại vì vừa sinh nhật vừa là quà lễ tình nhân mà”.