Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em

Chương 4: Gương mặt khác của hàn đình phong




"Tên chết bầm!" Tịch Dương Thiếu Lăng hung hăng thả quyển sách dày cộp chuẩn xác xuống mặt Hàn Đình Phong, cái tên đáng ghét này khiến ông đây không có thời gian mà đi ăn cơm chung với Tuyết Nhi yêu quý, ông cho mặt chú lãnh đủ hết!

Một tiếng bịch vang lên là từ cú va chạm giữa mặt và sách, ngay lập tức thêm một tiếng bịch khác... là từ mặt Tịch Dương Thiếu Lăng thân mật với đất mẹ. Hàn Đình Phong hừ lạnh một tiếng, khẽ xoa cái mũi đỏ ửng của mình, tên này thật thích gây chuyện đây mà.

Hậm hực đứng lên, Tịch Dương Thiếu Lăng trừng mắt oán giận. Hắn ỷ có võ là có thể dám bắt nạt bổn thiếu sao? "Cậu không thể nhẹ tay một chút sao? Nếu mà gương mặt tớ có xây xát gì thì cậu phải chịu trách nhiệm đấy!" Không có khuôn mặt đẹp trai này thì làm sao gây được chút ấn tượng với em gái đây chứ?

Hàn Đình Phong hình như không để ý đến ai đó, đôi mắt ảm đạm nhìn xa xăm rồi lại thở một hơi thật dài. Thấy vậy, Tịch Dương Thiếu Lăng mặt trầm xuống, đến bên cạnh Hàn Đình Phong đặt tay lên bờ vai rắn chắc của cậu, "Về nào, tôi muốn thăm em ấy." Dù gì sắp ra về rồi, đi trước một chút cũng không sao, vả lại em ấy cũng rất cần Hàn Đình Phong.

Khẽ gật đầu, nhắc đến người đó, Hàn Đình Phong bất giác nắm chặt tay đến nỗi các khớp trở nên trắng bệch. Cậu cảm thấy thật hận chính mình vì đã không bảo vệ được thứ mà mình xem là quan trọng nhất.

Biệt thự Hàn gia.

"Thiếu chủ, cậu Thiếu Lăng." Joe quản gia cung kính cúi chào trước Hàn Đình Phong và Tịch Dương Thiếu Lăng, những người giúp việc khác thì chỉ khẽ cúi người rồi tiếp tục làm việc của mình. Hàn Đình Phong nhanh chóng lướt qua Joe, từng bước tiêu sái lên tầng 2, Tịch Dương Thiếu Lăng vỗ nhẹ hai cái lên vai Joe rồi đi theo Hàn Đình Phong.

Đứng trước cánh cửa gỗ đàn, Hàn Đình Phong khẽ chần chừ, nhưng rồi cũng mở cửa đi vào. Lập tức cậu bị ôm lấy, hương cam nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi cậu, cánh tay trắng nõn siết chặt lấy hông cậu như sợ cậu sẽ biến mất vậy. Hàn Đình Phong thầm lặng vuốt ve cái đầu rối tinh rối mù của cái người đang làm nũng trong lòng. Thật là, lúc nào cũng sợ những gì không đâu.

Dù đã quen với cảnh trước mắt nhưng Tịch Dương Thiếu Lăng vẫn không khỏi kinh ngạc, ánh mắt Hàn Đình Phong trước giờ lạnh băng nhưng giờ đây sao lại trở nên nhu hòa một cách ấm áp thế này? Chẳng lẽ Đình Phong chỉ thực sự quan tâm người này thôi sao? Nhưng cũng phải, dù gì người này là... "Anh hai!" Từ trong lòng Hàn Đình Phong ngẩng đầu lên, vẻ đẹp hoàn mỹ không phân biệt được nam hay nữ, đôi mắt thạch anh trong suốt không chút vết nhơ, cậu con trai cười ngây ngô. Đã 2 năm rồi cậu chưa được gặp anh hai, nhớ lắm a.

Hàn Đình Phong cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy sủng nịch nhìn cậu con trai trước mặt, sau 2 năm cậu nhóc này trông có vẻ khá hơn rồi. Nhìn đến làn da trắng nõn có chút hồng hào, cậu nhớ rõ lúc trước nó trắng bệch đến trong suốt, đôi môi khô xanh xao bây giờ đã trở nên căng mọng, hồng tươi. Có vẻ như ông già thực hiện lời hứa đến trọn vẹn rồi. Nhớ đến người đàn ông đó, cậu thật muốn dùng chính đôi tay này giết chết ông ta. Còn ả đàn bà kia, cậu sẽ cho bà ta sống không bằng chết!

Như cảm thấy Hàn Đình Phong có gì đó khác lạ, cậu em trai lay lay cánh tay rắn chắc của anh trai, "Anh... anh hai"

"Đừng lo. Thiên Uy ngoan, em không đói à?" Thu lại sát khí của mình, Hàn Đình Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu trấn an Hàn Thiên Uy.

"Không a... Anh Thiếu Lăng!" Lúc này Tịch Dương Thiếu Lăng đang an phận thủ thường dựa trên cánh cửa của chúng ta cuối cùng cũng được có người để ý, khiến cậu mừng không thôi. Dang tay đón lấy Hàn Thiên Uy, cậu liếc mắt châm chọc Hàn Đình Phong, em trai đáng yêu gấp vạn lần tên anh trai.

"Em đã mấy tuổi rồi mà còn con nít thế chứ?" Tịch Dương Thiếu Lăng cười châm chọc.

Hàn Thiên Uy phồng má, gương mặt ửng hồng vì giận, "Em 15, là 15 tuổi đó! Em đã dậy thì luôn rồi!"

"Này đừng chọc em tôi chứ, nó chỉ có chút ngây dại thôi." Hàn Đình Phong lên tiếng biện hộ giúp em trai, cậu không thể để thằng bé bị bắt nạt bởi tên này. Điệu bộ của hai anh em khiến Tịch Dương Thiếu Lăng phá lên cười, cậu thật mong ước Tuyết Nhi bé bỏng cũng sẽ thân thiết với mình như vậy.

Trong căn phòng màu vàng nhạt này, vang vọng đâu đó tiếng cười non nớt, tiếng châm chọc, tiếng đùa giỡn. Thật ấm áp và vui thích biết bao...

Đứng trước chiếc gương cao lớn là một thân hình nhỏ bé, phản chiếu trong gương cũng là thân hình này nhưng vì sao cô lại nhìn thấy gương mặt mẹ cô nhớ nhung bấy lâu từ trong gương? Cô ngỡ rằng mình đã quên gương mặt mẹ, quên đi nụ cười còn vương vấn vấn trên khuôn mặt thấm đẫm đầy máu ấy. Tại sao bây giờ lại xuất hiện? Không phải cô đã không còn quan tâm những cơn ác mộng, những lời sỉ vả, những tiếng cười khinh bỉ đó rồi sao? Vì sao lại xuất hiện trong tâm trí cô!? Tay nhỏ run rẩy chạm đến khuôn mặt ôn nhu quen thuộc đó, trong chớp mắt đó lại chính là gương mặt của cô. Giọt lệ lăn dài trên má, tay nhỏ nắm chặt lại, vai yếu ớt run rẩy, đôi môi đỏ mọng mấp máy... cô đang gọi tên mẹ chăng?