Smile: Anh Thích Nụ Cuời Của Em

Chương 12: Chú mèo nho nhỏ.*




Bóng hồng ngả về phía Tây, mang theo những dải cánh trắng trên bầu trời hoàng hôn. Càng tối dần đi theo dòng người vội vã, mệt mỏi sau giờ tan tầm.

Tịch Tuyết Nhi trong bộ đồng phục theo hơi hướng maid, váy ngắn đen có ren viền trắng. Cô cúi người, đặt hai phần bánh lên bàn rồi chúc khách hàng ngon miệng. Mà chính lúc cô cúi nhẹ người, cũng đã làm biết bao chàng trai phải hít một hơi lạnh, kèm theo một cô gái phục vụ ở bàn kế bên.

Mari cầm trên tay chiếc bình nước vừa mới rót vào cho khách, mất hồn nhìn đôi chân của ai kia, từng giọt từng giọt nước lóng lánh rơi xuống ly nước. Vấn đề ở đây là, những giọt nước kia chảy từ miệng của cô.

Chính khoảnh khắc mà Tịch Tuyết Nhi thẳng người trở lại, cũng là lúc tiếng chuông từ cửa phát ra. Khách đến!

Thật may là, tiếng chuông này đã làm cho Mari phải cuống quít lau đi dòng suối tươi mới trên miệng đi. Những người khác quay phắt vào bàn, có chút mất tự nhiên. Vài người lâm vào suy tư về cô nhân viên đáng yêu kia, có người lúng túng ăn chiếc bánh còn dang dở, thậm chí có người nào đó uống nước có thành phần bí mật để bình tĩnh hơn.

Bước vào chính là ba cậu thanh niên, khoảng chừng là đang học cao trung (cấp 3). Bích Nghi có vẻ nồng nhiệt hơn hẳn lên, ngẩn đầu ưỡn ngực tiếp đón ba cậu thanh niên kia. Khi ghi xong những món mà các cậu gọi, Bích Nghi ba chân bốn cẳng chạy đến đưa cho quản lý, rồi kéo Tịch Tuyết Nhi đến gần chậu cây. Mari lúc này mới phát hiện người khách đã uống ly nước chứa thành phần bí mật kia, cô lau lau mồ hôi hột trên trán rồi luống cuống chạy đi lánh nạn về phía Bích Nghi và Tịch Tuyết Nhi.

“Nha nha nha! Phục vụ bàn đó đi, lúc nãy họ nhìn chị bằng ánh mặt đáng sợ lắm á, nhưng đối với em chắc không sao đâu mà…” Bích Nghi nói dối không đỏ mặt, làm vẻ hoảng hốt như vừa bị dọa sợ, lắc lắc cánh tay Tịch Tuyết Nhi.

Mari có chút ngứa ngứa mắt.

Tịch Tuyết Nhi với cái tay bị lắc đến sắp rớt kia, không biểu hiện gì mà lấy phần bánh cho ba cậu thanh niên.

Chỉ còn lại Mari và Bích Nghi.

“Có chuyện gì mà cô vui đến thế?” Thấy vẻ mặt nham hiểm của Bích Nghi, Mari xóa bỏ hình ảnh có chút “tối tối” trong đầu thắc mắc hỏi.

“Chả là chuyện gì cả, có điều…” Kéo dài một hơi, Bích Nghi ngó trái ngó phải rồi kề miệng đến tai Mari. “Có thấy cái người đội mũ lưỡi trai kia không? Đi cùng với một anh chàng mặt quan tài và cậu trai mặc thường phục á.”

Gật gật đầu, Mari đã xác định mục tiêu.

“Người đội mũ đó vốn có ý với Tuyết Nhi nhà ta lâu rồi, vào năm ngoái á nha. Vào đúng sáu giờ mỗi ngày, cậu ta đều đến đây nhâm nhi bánh hoặc thạch mà Tuyết Nhi tự làm hết cả. Ờ mà nhìn kĩ đi, đồng phục cậu ta giống như của Tuyết Nhi vậy, cái chữ S.D to đùng đó đó. Ui chao, lại còn oan gia ngõ hẹp nữa chứ a~” Mắt Bích Nghi long lanh ánh sao, miệng nở ra nụ cười nửa mờ nửa ám.

Bánh răng trong đầu chầm chậm dịch chuyển, đã hiểu! Cô chủ quả nhiên là có một dàn Harem hùng hậu đó a. Trong đó có Mari cô, chàng trai Jack, người đội mũ lưỡi trai, Tịch Dương Thiếu Lăng.

Cơ mà chờ đã… nếu thế thì cô lại có thêm tình địch nữa rồi!

Trong lúc chờ Tịch Tuyết Nhi phục vụ thức ăn đến, người đội nón lưỡi trai bắt đầu nói: “Tôi không biết là tiền bối sống ở nơi này đấy, gia đình tiền bối phức tạp lắm sao?” Chuyện Chủ tịch Hàn của tập đoàn Parc công bố người thừa kế của mình đang làm mưa làm gió trong giới thương nhân, thậm chí còn rầm rộ trên truyền hình, dĩ nhiên cậu cũng biết được thôi.

“Cậu nghĩ thử xem?” Nâng mắt lên, Hàn Đình Phong ngồi đối diện với cậu, nét mặt quan tài hỏi.

Bên cạnh người đội mũ lưỡi trai, Joe chỉ yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

“Được rồi, sao hôm nay không dắt tên nhóc đó theo?” Đành chuyển sang chủ đề khác vậy.

“Thiếu Lăng? Cậu ta có vẻ im lặng hơn mọi ngày, chỉ biết ngồi thẫn thờ nhìn một nơi nào đó.” Mặc dù cảm thấy rất phiền khi hội trưởng đại nhân cứ lẽo đẽo đi theo than thở, trách móc, nhưng Hàn Đình Phong vẫn không quen với thái độ kì lạ hôm nay của hội trưởng.

“À… có vẻ như nhóc ấy hôm qua bị nữ sinh năm nhất-Mari làm cho ‘mất’ luôn rồi.” Thật vui khi có người gặp họa a.

“Bạo lực học đường… đội trưởng này, hẳn là cậu đã cho cô ta một con đường sống.” Hàn Đình Phong lướt mắt nhìn đến Mari đang vụng về bưng cái khay.

“Để đám học sinh ra tay thay tôi có phải khỏe hơn không?” Sau vụ này, hẳn là các học sinh nữ sẽ nhắm đến Mari. Miễn không gây án mạng là được.

Hàn Đình Phong chỉ nhún nhún vai, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người đội trưởng. “Làm hết sức mình nhé, đội trưởng.”

Đội trưởng không trả lời, cũng không làm ra bất cứ động tác gì, chỉ kiên định nhìn Hàn Đình Phong, đắc ý cười.

Trong lúc hai người đang trao đổi ánh mắt với nhau, Tịch Tuyết Nhi đã đặt ba phần ăn lên bàn cùng đồ uống, theo tác phong phục vụ, cô cúi người: “Chúc quý khách ngon miệng.”

Hàn Đình Phong chỉ nhìn thoáng qua cô, vẫn như cũ giữ bộ mặt lạnh băng. Đến khi cô rời đi chưa được bao lâu, Joe vốn yên lặng bỗng đề nghị: “Phong này, cùng tôi chơi trò thách hay thật chứ?” Chỉ ở biệt thự Hàn gia, Joe mới cung kính gọi Hàn Đình Phong là cậu chủ.

“Thách.” Nhàn nhạt nói.

“Đánh bản Stepped on cat ngay tại nơi này. À sẵn tiện, hẳn là cậu thấy ở phía khu vực trung tâm có đàn Piano nhỉ.”

Hàn Đình Phong mặt không một chút biến hóa, mặc dù cậu đánh đàn không được giỏi lắm và cả việc cậu không muốn bị người khác chú ý đến. Đắn đo một lúc, cậu dứt khoát đứng dậy đi về hướng đàn Piano, đi được vài bước cậu mới nghĩ ra mình nên mượn nón của đội trưởng… nhưng lỡ rồi…

Đội trưởng gắt gao nhìn Joe, kéo nhẹ cái nón lưỡi trai che đi khuôn mặt.

Hàn Đình Phong ngồi xuống ghế, tay đặt hờ trên phím đàn trắng đen, có chút không biết làm sao. Mọi người cũng dần chú ý đến người con trai tuyệt mĩ kia, bởi vì vị trí đàn Piano ở gần trung tâm quán.

Ngón tay thô to khó khăn nhấc lên, rồi ấn xuống hàng loạt những âm thanh… mất trật tự. Hàn Đình Phong từng bị điểm E môn này…

Bởi những âm thanh “tuyệt vời” kia, mà làm mọi người xào xáo cả lên. Tịch Tuyết Nhi đang rót nước, có chút khó chịu nhíu nhíu mày, ngoảnh mặt nhìn đến.

Vẫn đang hoảng loạn không biết nên đánh đàn sao cho đúng, thì bỗng xuất hiện đôi bàn tay trắng nõn tinh tế lưu loát đánh từng nốt. Hàn Đình Phong khẽ nhìn đến Tịch Tuyết Nhi bên cạnh mình, ngay lúc cô cũng nhìn đến cậu, bốn mắt nhìn nhau. Thật ra, Tịch Tuyết Nhi rất ít nhìn trực diện đến bất cứ ai, vì như thế cô lại cảm thấy mình là người lẻ loi một mình ở thế giới này. Ánh mắt của mọi người lại tràn đầy sức sống, còn cô chỉ là một thứ nằm ở một góc khuất. Nhưng nhìn đến đôi mắt hổ phách kiên định kia, nó lại giấu một chút… tối tăm…

Ngay cả Hàn Đình Phong cũng đã nhận ra, ánh mắt của cô gái thuần khiết kia lại vô hồn, sâu thẳm đến vậy. Mơ hồ như có lưỡi dao khía vào con tim… Hàn Đình Phong lắc đầu, quăng đi những cảm xúc kì lạ kia.

Hàn Đình Phong theo Tịch Tuyết Nhi mà đánh đàn, lúc đầu cả hai chưa được hòa hợp nhưng dần dần mọi người có thể đoán được họ đang đánh bản Stepped on cat.

Âm thanh trong trẻo, vui nhộn vang vọng trong cả quán ăn, mọi người ai nấy đều yên lặng, ngồi nhâm nhi tách trà cùng bánh ngọt, thưởng thức. Từng nốt từng nốt như những bước chân của hai chú mèo đang rượt đuổi nhau, thoắt cái trèo lên cây, thoắt cái nhảy xuống bãi cỏ xanh mướt, rồi lại trèo qua hàng rào, sau đó lộn nhào vào nhau chơi đùa.

Theo sự dẫn dắt của Tịch Tuyết Nhi, Hàn Đình Phong lần đầu tiên cảm nhận được tư vị mới của đàn Piano, một sự trải nghiệm thú vị về âm nhạc. Mặc dù cậu không thể nhắm nghiền mắt mà đánh được như các nhạc công, nhưng ít nhất cậu đã nghe được thanh âm do mình tạo ra.

Thế nhưng, tay phải của Tịch Tuyết Nhi lại trở nên bất động, tiếng đàn theo đó cũng ngừng hẳn. Nhất thời, không khí im lặng mơ hồ có chút nặng nề.

Phải rồi, đánh đàn… mình đã không thể đánh đàn được nữa mà.

Hàn Đình Phong có chút khó hiểu nhìn Tịch Tuyết Nhi, nhìn đến đôi tay của cô, đôi mắt lạnh đạm thoáng qua tia kinh ngạc.

Trong không khí lặng im như tờ thế này, Bích Nghi đành phải xắn tay áo mà giải vây, trước hết cô bịa vài chuyện cho có lệ rồi kéo Tịch Tuyết Nhi đi, trước khi đi còn cúi người mời khách dùng tiếp món ăn.

Bản nhạc có thể gọi là đã kết thúc, nên dĩ nhiên Hàn Đình Phong không kiên nhẫn, một mạch trở về vị trí của mình để tiếp tục trò chơi.

“Thật.” Đến lượt Joe.

“Có mục đích gì?” Quen biết Joe từ khi còn nhỏ, tính cách của Joe chỉ có cậu là người hiểu nhất. Joe lúc nào cũng có tính toán gì trước mới làm, không khỏi khiến Hàn Đình Phong có chút tò mò về mục đích của cậu.

Ung dung ăn một mẩu bánh nhỏ xốp mềm, Joe bâng quơ trả lời: “Tạo một gợi ý nhỏ thôi.”

“Tôi không chơi trò này nữa.” Hàn Đình Phong chán chường uống trà, rồi rời khỏi quán, cậu biết Joe vẫn còn giấu cậu một điều. Nếu cậu ta không muốn nói, cậu cũng không hỏi đến nữa vậy.

Thấy vậy, Joe chỉ cười cười nhìn Đội trưởng, ly khai theo Hàn Đình Phong. Bỏ lại đội trưởng còn ngồi đó cùng với hai chiếc bánh có thể gọi là nguyên vẹn.

“Anh đã về.” Chỉ ba từ, mà lại chất chứa bao nỗi lo sợ, nhớ nhung. Thanh Cầm nhẹ nhàng lấy đi áo khoác từ trên người Tịch Dương Kiến Hùng xuống, rồi đặt nó trên sofa.

Tịch Dương Kiến Hùng chỉ im lặng nhìn Thanh Cầm, tay thô ráp chạm đến khóe mắt, bên dưới có chút thâm đen. Ông chỉ bận việc, không trở về nhà một ngày mà Thanh Cầm đã trở nên như thế rồi.

Thanh Cầm cắn chặt môi dưới, dùng tay gạt đi bàn tay ấm nóng bên khóe mắt kia. “Anh đi tắm đi.”

--------------------------

Ngày X tháng Y năm O. Một cuốn nhật kí đã được "mượn" từ một bạn nữ sinh nào đó ở lớp 1A:

Dear my diary,

Hôm nay quả thật là một ngày đẹp trời! Nhưng bỗng nhiên lại có cơn bão nhiệt đới chết tiệt! Chuyện là, con nhỏ Mari không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi giết một tiểu Thiếu Lăng hội trưởng, làm cho my idol phải đau khổ trong phòng y tế a. Nhất quyết chuyện này không thể tha thứ! Ta, với tư cách là khỉ đầu đàn FC (fan club...) Thiếu Lăng hội trưởng, sẽ đưa con nhỏ Mari ra trước công lý

--------------------------

*Chú mèo nho nhỏ: thật ra đây là tựa của một bản Piano trong truyện Skip Beat, theo nhà xuất bản dịch tiếng Việt thì như thế, tiếng Anh thì lại khác nữa, tìm thử trên Google được bản Stepped on cat này.... không biết nên nói sao.