Sizzle

Chương 16




“Cô nói gì?” Sam nhìn vào ti vi vẻ khó hiểu.

“Buổi bán đồ cũ”, cô nhắc lại. “Anh biết đấy. Người ta để đồ họ không muốn nữa ra đấy, những người khác thì mua lại nó với giá rẻ hơn. Anh hãy ngồi xuống xem cái này”.

Sam để cái gối sang một bên và ngồi lên giường đối diện với ti vi.

Lyra quỳ gối, cúi xuống lấy cái điều khiển để mở to tiếng.

Ôi, trời, cô có thân hình phía sau quyến rũ nhất anh từng thấy. Làm thế quái nào mà anh nhìn đi chỗ khác được đây.

“Tôi đã ở đó, Sam”.

“Cái gì?”

“Ở đó”, cô nói, chỉ vào ti vi. Ảnh gia đình Rooney vẫn còn trên màn hình. “Đó là người phụ nữ vứt đi toàn bộ chỗ sách tuyệt vời đó. Trong đó có vài cuốn là bản in đầu tiên”, cô nói thêm với một cái gật đầu khi ngồi lại vị trí. “Thật ra, cô ấy vứt đi mọi thứ, cô ấy không hề tính tiền”.

Lyra chuyển ánh mắt khỏi ti vi sang anh. Anh đang nhìn cô với vẻ lúng túng.

“Gì vậy?” cô hỏi.

Anh lắc đầu, quay sang màn hình. Phát thanh viên vẫn tiếp tục báo cáo về vụ giết người/tự sát, rồi chuyển sang viên cảnh sát giải thích rằng vụ nổ và đám cháy đang được điều tra như một vụ phá hoại. Bản báo cáo kết thúc với những nhân chứng sống. Có vẻ không thiếu những người muốn kể câu chuyện của họ trên ti vi. Phát thanh viên giới thiệu môt phụ nữ đã chứng kiến cảnh giết người.

“Tôi đã thấy cô ta làm thế, chắc chắn đấy. Tôi quay vào trong nhà để lấy một cái đèn khác, khi tôi đi ngang qua sân để cho nó vào xe, chồng người phụ nữ kia phanh xe lại và bắt đầu la hét. Dĩ nhiên, anh ta không biết cô ta đang giấu một khẩu súng…”

“Cô có ở đó khi cô ta giết chồng mình không?” Sam hỏi Lyra.

Cô không trả lời ngay. Cô nhận ra Sam đang ngồi lên áo choàng ngắn của mình.

Chiếc váy ngủ không khiêu gợi, nhưng đường viền cổ áo khá thấp. Tốt hơn là nên che lại, cô quyết định. Cô kéo mạnh gấu áo choàng tới khi anh nhích người. Cô cố hành động thờ ơ khi mặc nó vào.

“Lyra?”

“Vâng?”

“Cô có thấy cô ta giết anh ta không?” anh hỏi lại.

“Không, tôi vừa mới bỏ đi. Giờ nghĩ lại, tôi đoán lúc đó mình biết cô ta không ổn định. Có ánh nhìn hoang dại trong mắt cô ta. Lúc đó tôi nghĩ cô ta chỉ giận chồng mình. Tôi đã cố giải thích rằng mấy cuốn sách đó rất đáng giá, nhưng cô ta không quan tâm. Cô ta nói sẽ đốt hết chúng nếu tôi không lấy. Để tôi nói anh nghe cái này, tôi sẽ không tranh cãi với cô ta nếu tôi biết trong túi cô ta có một khẩu súng”.

Lyra kéo tóc ra sau để nó xõa lên vai. Cô để một cái gối cạnh anh rồi tựa người vào nó, duỗi thẳng chân và vắt chéo mắt cá chân vào nhau.

Cô đang giết anh. “A, thôi nào”. Sam rên thành tiếng. Đôi chân đẹp và dài không tưởng, hình dáng hoàn hảo…

Lyra không hiểu ý anh. “Tôi biết. Anh có thể tin nổi không? Đầu tiên là cô ta vứt hết mọi thứ của chồng đi, sau đó cô ta đợi anh ta về nhà và xem cô ta làm gì kìa. Đó là một người vợ đầy lòng hận thù”, cô nói thêm. “Nhưng cô ta vẫn chưa thực hiện xong kế hoạch độc ác của mình. Cô ta còn rút súng ra, bắn anh ta rồi theo như mấy nhân chứng nói, bình tĩnh đi vào nhà tự bắn vào mình. Tôi sẽ nói đó là một phụ nữ điên rồ”.

Quảng cáo cắt ngang thời sự. Lyra nhìn Sam. Cô đang ngồi gần anh đến mức thật khó để suy nghĩ. Nhìn chăm chú vào đôi mắt tuyệt đẹp của anh khi hỏi một câu thật mạch lạc là điều bất khả thi, vậy nên cô nhìn sang ti vi và giả vờ hứng thú với quảng cáo ngũ cốc cho tới khi cô nhớ ra cô là người muốn hỏi.

“Ngôi nhà…” cô bắt đầu.

“Ừ?”

“Ai thổi tung nó thế? Tại sao họ lại cho nổ nó? Anh nghe phát thanh viên nói đấy. Nhà Rooneys không có con cái cũng không nhắc tới họ hàng. Như thế buồn lắm nhỉ?”

“Có lẽ không có con lại tốt cho họ”.

Cô gật đầu. “Đúng vậy. Sẽ khó khăn cho chúng, ở với một bà mẹ điên cuồng như thế”.

Sam quay lại với câu hỏi của cô. “Có lẽ người cho nổ căn nhà muốn che đậy điều gì đó. Cô thấy cô ta lúc nào?”

“Mới thứ Sáu. Tôi đang trên đường rời thị trấn và tạt qua sân bán đồ cũ”. Không nhận ra mình đang làm gì, Lyra dựa vào anh. “Thật là một cuối tuần kinh khủng”, cô thở dài. “Tôi suýt là nhân chứng của một vụ giết người và căn hộ của tôi thì bị đột nhập”.

“Có thể có sự liên quan nào không?” Sam hỏi.

Cô suy nghĩ. “Tôi không rõ. Ai biết tôi vào sân bán đồ cũ chứ? Tôi chưa bao giờ kể cho ai nghe cả”.

“Tôi sẽ tìm hiểu Rooney kiếm tiền bằng cách nào”.

“Tôi cá là nó không hợp pháp. Tại sao họ vẫn còn kết hôn nhỉ? Cô ta rõ ràng là đau khổ. Tại sao cô ta không bỏ đi?”

“Chắc cô ta thích lối sống đó? Hoặc là yêu anh ta? Ai biết được. Phải có hàng trăm lý do khác nhau”.

“Anh có bao giờ cãi nhau với vợ anh không?” Lyra không có ý tọc mạch, nhưng sự tò mò về Sam cứ lớn dần mỗi lần cô bên anh.

Lần này anh không đóng miệng lại với cô. “Không. Bất đồng thì có, chắc chắn rồi, nhưng không hề có cãi nhau to”.

Cô đang định hỏi anh thêm câu khác, nhưng ngồi sát anh thế này, cô hoàn toàn đánh mất suy nghĩ của mình. Sam chuyển chú ý của anh sang ti vi, nhưng Lyra không thể dời mắt khỏi mặt anh.

Sam đã nói với cô anh kết hôn được ba năm. Anh không phải là kiểu người thổi bay cam kết, vậy đã xảy ra chuyện gì? Anh quá… cứng rắn, quá có trách nhiêm. Làm sao một phụ nữ thông minh lại rời bỏ anh được? Người đàn ông ấy thật gợi cảm, đáng yêu, mạnh mẽ và hiển nhiên rất thông minh và anh dũng. Không người phụ nào rời bỏ anh… một cách tự nguyện được. Và điều đó có nghĩa…

Lyra cảm thấy tim nhói đau, đột nhiên cô nhận ra lý do Sam rất kín kẽ về cuộc hôn nhân của mình. Vợ anh đã chết.