Size 12 Không Phải Là Mập

Chương 26




Em đã làm gì

Mà anh giận thế?

Em đã nói gì

Khiến anh đau buồn?

Em không cố ý

Em thề đấy không phải là sự thật.

Người duy nhất em quan tâm

Lúc nào cũng là anh

Ôi, đừng giận bỏ đi

Hãy đến đây, em sẽ làm anh vui sướng

"Bài ca xin lỗi"

Trình bày: Heather wells

Sáng tác: Caputo/Valdez

Album: Mùa hè

Cartwright Records.

--- ------ ------ -------

Không mấy ngạc nhiên khi Cooper quặc lại cái ý nghĩ lái xe đến tận Hampton vào 7g tối - một ngày trong tuần - để trao đổi vài lời với một gã mà ngay cả cảnh sát cũng chẳng thèm gọi điện tra hỏi.

Khi tôi nhắc Cooper rằng Chris dễ dàng trò chuyện với hai chúng tôi hơn là cảnh sát, anh vẫn chưa bị thuyết phục. Anh khăng khăng là sau những chấn thương sáng nay, cái tôi cần là một đêm ngon giấc, chứ không phải là một cuốc xe 6 tiếng đồng hồ đến tận Đông Hampton rồi về.

Khi tôi nhắc cho anh nhớ rằng bổn phận của chúng ta, những công dân tốt, là phải làm mọi thứ để tống người đàn bà ấy vào sau chấn song trước khi ả lại giết người, Cooper trấn an tôi là sáng hôm sau anh sẽ gọi thanh tra Canavan và nói cho ông ta biết giả thuyết của tôi.

"Nhưng đến sáng thì chắc Amber chết rồi!" Tôi biết Amber vẫn chưa chết, vì tôi đã gọi đến phòng nó và con bé cùng phòng nói rằng nó đang xem một cuốn phim trong một phòng khác dưới sảnh.

"Nếu quản lý khu cư trú đòi gặp Amber," tôi đã nói, gần như phát cuồng lên, với bạn cùng phòng của Amber, "nói con bé Không được đi. Hiễu chưa?"

"Ừm," con bé kia nói. "Okay."

"Tôi nó rồi đó," tôi hét lên, trước khi Cooper kịp giật điện thoại từ tay tôi. "Nói với Amber rằng trợ lý quản lý của Fischer Hall bảo là nếu quản lý khu cư trú yêu cầu một cuộc gặp nữa với nó thì nó không được đi. Thậm chí không được mở cửa cho cô ta. Cô hiểu tôi nói chưa? Cô có hiểu là cô sẽ rắc rối cực to với trợ lý quản lý Fischer Hall nếu cô không nhắn tin này đến nó chưa?"

"Ừm," con bé cùng phòng nói. "Yeah. Tôi sẽ chuyển lời ngay."

Có thể đấy không phải là cách tinh tế nhất để bày tỏ quan điểm. Nhưng ít nhất tôi biết Amber vẫn an toàn.Tạm thời.

"Ta phải đi thôi, Cooper!" tôi giục anh, ngay khi đặt điện thoại xuống. "Em phải biết, ngay bây giờ!"

"Heather," Cooper nói, khó chịu ra mặt. "Thề với Chúa là trong tất cả những người anh gặp, em là người..."

Tôi nín thở. Anh sắp nói điều đó! Cái điều anh đã định nói trong văn phòng tôi hôm qua! Anh sẽ nói bây giờ!

Chỉ có điều lúc ấy - trong văn phòng của tôi ấy mà - có vẻ như anh định nóimột thứ gì đó có tính ngợi ca kia. Tuy nhiên, xét cái kiểu hàm anh sít lại lúc này đây, tôi không nghĩ anh sắp nói điều gì đó dễ chịu về tôi. Thực sự, tôi khá chắc là mình không mốn nghe những lời tiếp theo của anh.

Bởi vì, thực chất chuyện với Rachel quan trọng hơn.

Thế nên tôi vội nói, "Chuyện này thật ngu ngốc. Anh biết đấy, có tàu đến Hampton. Em sẽ tra giờ tàu trên mạng và..."

Tôi không biết anh chịu thua vì nhận ra đấy là cách duy nhất để khoá miệng tôi lại, hay vì anh thật sự lo lắng rằng tôi sẽ làm hại bản thân trên LIRR. Có vẻ như anh chỉ muốn xoa dịu đứa con gái điên rồ đang bị thương này.

Tóm lại là, trong lúc tôi thay đồ, Cooper đã xuống gara lấy xe - một con BMW 2002’74, một chiếc xe khiến bọn bán ma tuý trên đường phố huýt sáo trêu đùa ầm ĩ. Bởi vì trong mắt chúng, một chiếc BMW tốt chỉ có thể là một chiếc xe mới. Anh chẳng vui sướng gì về chuyện đó, hay gì cả. Trên thực tế, tôi khá chắc chắn là anh đang nguyền rủa cơn bốc đồng đã khiến anh đề nghị tôi chuyển vào sống trong nhà anh từ hồi đầu.

Và tôi cũng thấy khó chịu về điều đó. Thực sự.

Nhưng sự khó chịu đó không đủ để tôi bảo anh quên chuyện này đi. Bởi vì, bạn cũng biết đấy, mạng sống một cô gái đang gặp nguy hiểm.

Rất dễ tìm thấy căn nhà nghỉ cuối tuần của gia đình Allington. Ý tôi là, họ có trong danh bạ điện thoại của Đông Hampton. Nếu không muốn ai đến thăm thì họ phải giấu số chứ, đúng không?

Ừ thì có một cái cửa rèn cực lớn bằng thép ở cuối lối xe đi, với hệ thông liến lạc gắn liền nọ kia đầy đủ, có thể khiến một người bình thường nghĩ rằng khách đến thăm không được chào đón.

Nhưng riêng tôi thì không sờn. Tôi nhảy khỏi xe và đến bấm chuông. và dù chẳng ai trả lời, tôi vẫn không nản lòng. Ừm, không nhiều lắm.

"Heather," Cooper nói, từ cửa buồng lái mà anh đã quay kính xuống. "anh không nghĩ có ai sẽ..."

Nhưng rồi cái loa bỗng kêu lục bục, và một giọng đúng là của Chris không lẫn đi đâu được, nói, "Gì vậy?"

Tôi không hiều vì sao cậu ta lại cáu bẳn như vậy. Tôi đang gần như tì vào cái chuông cửa, biết rằng thể nào người trong nhà cũng sẽ phải tức điên lên mà trả lời. Đấy là một chiêu tôi học được từ mấy tay phóng viên thường đóng đô ở chỗ trước đây Jordan và tôi ở cùng.

"Ừm, hi, Chris," tôi nói vào máy nói. "Em đây mà."

"Em nào?" Chris hỏi, vẫn có vẻ khó chịu.

"Anh biết mà," tôi nói, cố tỏ ra ve vãn thật nữ tính. "Cho em vào đi."

Rồi tôi thêm vào 3 từ tôi đã học được từ mớ hồ sơ của Justine mà rất ít sinh viên - kể cả Chris - có thể cưỡng lại, "Em mang pizza."

Có một quãng dừng. Rồi cánh cửa từ từ mở ra.

Tôi quày quả quay lại xe, nơi Cooper đang ngồi và có vẻ khá bị ấn tượng - có thể là do tôi tưởng tượng thôi.

"Pizza," anh lặp lại. "Chà, anh phải nhớ đoạn này mới được."

"Lần nào cũng thành công," tôi nói, không đề cập chuyện làm sao tôi biết điều đó. Tôi khá mệt mỏi với Justine rồi, nói thật là thế.

Chúng tôi dỗ xịch lại ở lối đi hình vòng cung, và villa d’Allington, với tất cả vẻ tráng lệ trong màu vôi trắng của nó, hiện ra ngay trước mắt chúng tôi.

Trước đây tôi đã từng đến Hamptons, dĩ nhiên. Gia đìh Cartwright có một căn nhà ở đấy, ngay trên mặt nước, 3 mặt bao bọc bởi một khu bảo tồn chim quốc gia, để không ai có thể xây nhà ở đó và phá hỏng cảnh quang được.

Tôi cũng từng đến thăm nhiều ngôi nhà khá nữa - những ngôi nhà được xem như những kì quan kiến trúc, và thậm chí là cả một lâu đài đã được chuyển đến, từng viên gạch một, từ miền nam nước Pháp. Nghiêm túc đấy.

Nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến bất cứ thứ gì như ngôi nhà của gia đình Allington. Ít nhất là ở Hamptons này - trắng xoá và hoành tráng, tràn ngập những mái vòm kiểu Địa Trung Hải thoáng đoãng, và những chậu cảnh trắng nở hoa, ngôi nhà để đèn sáng như trung tâm Rockefeller.

Chỉ có điều thay vì là bức tượng một người đàn ông vĩ đại bằng vàng nhìn xuống một cái sân trượt băng thì ở đây có một căn nhà vĩ đại mày trắng nhìn xuống bể bơi.

"Hay là," Cooper nói, lúc chúng tôi ra khỏi xe, "lần này em để anh nói chuyện đi."

Tôi nheo mắt nhìn anh, "Anh không định đánh cậu ta đấy chứ?"

"Sao anh phải làm vậy?" Cooer hỏi, vẻ ngạc nhiên.

"Chứ anh không đánh người sao? Ý em là, trong công việc của anh ấy?"

"Chả nhớ lần cuối là khi nào," Cooper nói, nhẹ nhàng.

Cảm thấy hơi thất vọng, tôi nói, "Ừm, em nghĩ Christopher Allington là loại đàn ông anh sẽ khoái tẩn cho một trận đấy. Ấy là nếu anh có đánh người."

"Chính xác," Cooper đồng ý, với một nụ cười yếu ớt. "Nhưng anh sẽ không đánh đâu. Ít nhất là không đánh ngay."

Chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó, và thấy họ ngay khi bước khỏi vùng hào quan chói lọi như ban ngày treo lơ lửng tựa tấm rèm trên một mái vòm. Khom người qua những bụi dây leo thơm ngọt, chúng tôi ra đếnn sân sau. Phía bên trái bể bơi sóng sánh là một bồn nước nóng đang bốc khói nghi ngút trong không khí buổi đêm mát lạnh.

Trong bồn nước nóng là hai người, và tôi vui mừng nhận thấy không ai trong số đó là chủ tịch Allington hay vợ ông. Tôi nghĩ nếu mà nhìn thấy ngài chủ tịch trong mộit chiếc quần bơi thì chắc tôi chết mất.

Họ không nhận ra chúng tôi ngay, có lẽ vì khói và những ngọn đèn pha sáng rực chiếu sáng thành bể, nhưng phủ bóng xuống hồ nước nóng. Đây đó dọc những tấm ván lót lớn dưới mái hiên là những chiếc ghế bành với đám gối dựa màu hồng nhạt. Bên cạnh cái bể là một quầy bar - một quầy bar thực sự với mấy cái ghế cao phía trước và một khu vực chiếu sáng ở phía sau đầy chai lọ.

Tôi tiến đến gần bể nước và hắng giọng ầm ĩ.

Chris ngước lên từ bộ ngực cô gái mà cậu ta đang dụi mặt vào, chớp mắt nhìn chúng tôi. Cậu ta rõ là đã say.

Cô gái cũng thế. "Ơ, làm gì có pizza," cô nàng nói, tỏ ra vô cùng thất vọng về chuyện đó, mặc dù hai đứa có vẻ vẫn xoay xở ổn thoả trong căn hộ siêu thượng hạng này.

"Hi, Chris," tôi nói, ngồi xuống mép một chiếc ghế bành. Cái gối phía dưới tôi khá ướt. Ở Hamptons vừa mưa.

Có vẻ phải mất vài giây Chris mới nhận ra tôi. Và khi đã nhận ra, cậu ta chẳng mấy vui vẻ.

"Tóc vàng?" cậu ta với lên hất mấy cọng tóc ướt khỏi mắt/ "Cô đấy à? Cô làm gì ở đây thế?"

"Bọn tôi chỉ đến hỏi cậu vài câu thôi," tôi nói. Lucy cũng đi cùng chúng tôi - tôi không thể để nó bị nhốt một mình trong căn nhà đá nâu suốt đêm được - và giờ thì nó đang vùi đầu vào đầu gối tôi và ngồi xuống, thở hào hển vui vẻ. "Mà cậu ổn không?"

"Tôi ổn, tôi đoán thế," Chris trả lời. Rồi cậu ta nhìn sang Cooper, "Gã này là ai đây?"

"Một người bạn," Cooper nói, rồi thêm vào, "của cô ấy," tôi đoán là để không có hiểu lầm nào.

"Hử," Chris nói. Rồi, trong một nỗ lực rõ rệt để cải thiện một tình huống tồi tệ, cậu ta thêm, "không, cảm ơn."

Cooper nói, "Điều chúng tôi thật sự muốn là nói chuyện với cậu về Elizabeth Kellogg và Roberta Pace."

Chris chẳng có vẻ gì là hoảng sợ, thậm chí còn chẳng thèm tỏ ra ngạc nhiên. Thay vào đó cậu ta nói một cách duyên dáng, "Ồ, dĩ nhiên. Dĩ nhiên. Ôi, này, lịch sự của tôi đâu hết rồi ấy nhỉ. Feith, em yêu, vào trong và dọn cho bọn anh một bữa đi, được không em? Và kiếm một chai rượu ở trong đó nữa nhé, sao lại không em nhỉ?"

Cô gái trong bồn nước trề môi, "Nhưng mà, anh Chris..."

"Đi đi em yêu."

"Nhưng tên em là Hope, không phải Faith."

"Gì cũng được." Chris vỗ vào lưng cô gái lúc cô leo ra khỏi bồn, nước chảy ròng ròng như một nàng tiên cá.

Cô nàng mặc một bộ đồ bơi, nhưng là đồ bơi hai mảnh, mảnh trên rất chi là thiếu vải, và ngực cô nàng to đến nỗi hai mẫu vải hình tam giác ấy xem ra càng mời gọi hơn.

Cooper để ý thấy hiện tượng bikini đó ngay lập tức. Cứ nhìn cặp lông mày nhướng lên của anh thì biết. Làm một điều tra viên được trả tiền thật quá bõ công.

Phía sau của cô nàng cũng ấn tượng hệt như phía trước. Không một lạnh mỡ thừa. Tôi tự hỏi liệu cô nàng, cũng như Rachel, có tập StairMaster không mà lại được như vậy.

"Thế, Chris này," Cooper nói, ngay khi cô gái đi khỏi. "Chuyện giữa cậu với Rachel Walcott là sao vậy?"

Chris bỗng ho sặc sụa khi đang nhấp một ngụm Chardonnay.

"Cá... cái gì cơ?" cậu ta ho, khi nói lại được.

Nhưng Cooper chỉ nhìn xuống Chris như thể đang nhìn một con bọ cực kỳ thú vị, nhưng cũng khá gớm ghiếc vừa tìm thấy trong món salad của mình.

"Rachel Walcott," anh nhắc lại. "Cô ta là quản lý kí túc - ý tôi là khu cư trú - cậu đã ở hồi năm cuối ở Earlcrest. Giờ cô ta đang điều hành Fischer Hall, nơi bố mẹ cậu sống, và là nơi Heather đây làm việc."

Lập cập tìm một bao thuốc lá và cái bật lửa đã để cạnh bể sục. Chris rút ra một điếu với những ngón tay run rẩy và bắt đầu mồi lửa. Cậu ta rít vào, và trong bóng tối nhập nhoà, đầu điếu thuốc cháy đỏ lên.

"**********," cậu ta chỉ nói có thế.

Đành rằng tôi không phải là một điều tra viên chuyên nghiệp, nhưng chính tôi cũng nghĩ câu trả lời này khá là... khả nghi.

"Thế chuyện giữa hai người là sao?" Cooper hỏi. "Cậu và Rachel ấy. Ý tôi là, có thể cậu không để ý, nhưng người thì cứ chết..."

"Tôi có để ý," Chris nói sắc gọn. "Được chưa? Tôi có để ý. Anh nghĩ cái chết tiệt gì thế chứ?"

Cooper rõ ràng không nghĩ đoạn cuối là quá cần thiết. Ý tôi là mấy từ chửi bậy đó.

Bởi vì anh nói với Chris, bằng một giọng đanh cứng hơn rất nhiều so với trước đó, "Cậu biết? Bao lâu rồi?"

Chris nháy mắt nhìn anh qua làn khói đang bốc lên từ những vòi phun sủi bọt. "Cái gì?" cậu ta hỏi, như thể không chắc những điều mình nghe được là đúng.

"Bao lâu rồi?" Cooper hỏi lại bằng cái giọng khiến tôi mừng là anh đang nói chuyện với Chris chứ không phải là tôi. Cái giọng ấy cũng khiến tôi nghi ngờ anh. Ý tôi là chuyện không đánh người trong công việc ấy mà. "Cậu đã biết Rachel là người giết mấy đứa con gái đấy từ bao lâu rồi?"

Tôi có thể thấy mặt Chris đã tái mét, hệt như những ngọn đèn loá nước dưới mặt bể, không phải vì khói thuốc.

Tôi chẳng trách cậu ta được. Vì thực sự Cooper cũng đang làm tôi hơi sờ sợ.

"Tôi không biết," Chris nói, bằng một giọng tắc nghẹn rất khác với cái giọng vênh váo ban nãy. "Tôi chưa kết nối mọi chuyện lại được cho đến tối qua, lúc cô" - cậu ta nhìn tôi - "lúc cô và tôi nhảy, và cô bảo với tôi Beth và Bobby đã... là những người mà..."

"Ôi, thôi nào, Chris," Cooper nói. "Cậu tin là chúng tôi sẽ tin là tất cả những màn rùm beng trên campus sau những vụ được cho là tai nạn kia chắc..."

"Tôi không biết!" Chris đập một tay xuống nước để nhấn mạnh lời mình, và làm ướt luôn cả đám vuốt của Lucy. Nó nhìn xuống một cách tò mò, rồi vào việc bằng lưỡi. "Tôi thề có chúa là tôi không biết. Thực sự tôi không có quá nhiều thời gian rảnh, và tôi chẳng phí hoài thời gian vào việc đọc báo chí. Ý là, dĩ nhiên tôi có nghe nói hai cô gái ở Fischer Hall đã chết, nhưng tôi không biết đấy là hai cô gái của mình."

"Và cậu cũng không nhận ra khi cả hai đều không trả lời điện thoại của cậu?" Chris cuối mặt. Vì xấu hổ, tôi nghĩ thế.

"Bởi vì cậu chẳng bao giờ gọi lại cho họ" giọng Cooper lạnh như băng.

"Chris trông có vẻ tự vệ. "Chứ anh có gọi không?" cậu ta vặn lại. "Anh có thường gọi lại vào ngày hôm sau không?"

"Nếu tôi muốn có lần sau," Cooper trả lời, không lỡ một nhịp nào.

"Chính xác," giọng Chris trĩu đầy hàm ý. Ban đầu tôi không hiểu ý cậu a.

Rồi tôi hiểu ra.

Ô!

Cooper lắc đầu vẻ ghê tởm, đúng như cảm giác của tôi. Gần như thế. "Cậu nghĩ tôi sẽ tin rằng cậu không hề biết hai cô gái kia đã chết cho đến khi cậu nghe được điều đó từ Heather vào đêm hôm trước chắc?"

"Đúng thế," Chris nói, rồi đột nhiên cậu ta búng điếu thuốc vào một bụi đỗ quyên và nhún người ra khỏi bể sục. Cậu ta chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi lùng nhùng. Thân hình cậu ta nhỏ nhưng rắn chắc. Làn da rám thành một màu vàng nhạt. Chẳng có lấy một cụm lông nào trên người cậu ta, trừ khi tính chỗ lông xoắn ra từ dưới cánh tay.

"Và khi nghe được chuyện đó, điều đầu tiên tôi làm là đến đây." Chris đứng dậy, bọc mình trong một chiếc khăn tắm rộng màu hồnh nhạt. "Tôi cần phải đi, tôi cần phải nghĩ, tôi cần phải..."

"Cần phải tránh bị cảnh sát gọi đến thẩm tra," Cooper nói nốt hộ cậu ta.

"Cả điều đó nữa. Ừ, đúng là tôi có ngủ với chúng..."

Tôi không chịu thêm được nữa. Thật sự. Tôi thấy phát bệnh - và không chỉ vì đám đồ ăn Ấn bọn tôi đã ăn trong xe trên đường đến đây đâu.

"Đừng làm như thể chẳng có chuyện gì lớn, Chris," tôi nói. "Chuyện cậu ngủ với mấy đứa con gái, rồi không gọi lại cho chúng ấy. Thậm chí không nói cho chúng biết tên thật của mình để chúng khỏi biết cha cậu là ai. Bởi vì đấy là chuyện lớn. Hoặc đã là chuyện lớn, với chúng. Cậu lợi dụng chúng. Cậu lợi dụng chúng vì cậu biết cậu... cậu biết cậu có... ờ, khiếm khuyết trong chuyện đó."

"Cái gì?" Chris trông cực sốc. "Tôi không có!"

"Dĩ nhiên là cậu có," tôi nói, biết giọng điệu mình nghe rất giống Sarah, nhưng tôi chẳng quan tâm. "Còn lý do nào khác để cậu tìm đến những đứa con gái không có chút kinh nghiệm tình dục nào - kể cả Hope đây - để chúng không có gì so sánh khả năng của cậu?"

Chris trông kinh ngạc như thể tôi vừa thụi cho cậu ta một quả.

Và có lẽ, theo cách nào đó, tôi đã làm thế thật.

Cooper giật giật tay áo tôi và thì thầm, "Oa, hổ con. Bình tĩnh lại nào. Đừng nhầm lẫn vai trò ở đây chứ. Anh là cớm xấu. Em là cớm tốt cơ mà."

Rồi, vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, cái kiểu tôi vẫn vỗ Indy khi dỗ nó - Cooper nói với Chris lúc này mặt đang đỏ phừng, "Nghe này, chẳng ai buộc tội cậu giết người cả. Điều chúng tôi muốn biết là quan hệ của cậu với Rachel Walcott kia."

"Tại sao?" Chris đã qua cơn sợ hãi, và quay lại cơnn cáu kỉnh. Nhận xét của tôi về "khiếm khuyết năng lực" của cậu ta đã làm cậu ta bực mình. Rõ ràng vì nhận xét đó đúng.

Chris bước qua Cooper, hướng về phía bể bơi. "Chuyện đó thì sao?"

"Có không?" Cooper lại hỏi.

"Một mối quan hệ á?" Thả chiếc khăn xuống, Chris leo lên ván nhún. Một giây sau, cậu ta tung người vào bể bơi, hầu như không làm bắn lên tí nước nào khi thân hình dài mảnh của cậu ta cong xuyên qua làn nước. Cậu ta bơi một mạch đến phía bên kia bể bơi, đối diện chỗ chúng tôi đang đứng, có vẻ đã thay đổi tâm tính dưới nước.

"Được rồi," cậu ta nói. "tôi sẽ kể cho 2 người nghe mọi thứ tôi biết."