Sinh Viên Tồi Trường Bắc Đại

Chương 10: Hai túi đồ ăn vặt (2)




Chiều thứ hai, lớp “nghệ thuật nước Nga” học thảo luận. Phương pháp thảo luận cũng chẳng có gì khác ngoài phân chia mấy người một tổ, làm PPT, chọn một tổ trưởng làm thuyết trình. Không uổng công cùng nhau phấn đấu suốt mấy tháng, tất cả mọi người quyết định không để thầy giáo dạy quá giờ nữa, mấy tổ trưởng lên thuyết trình đều lời ít mà ý nhiều. Khi cách thời gian tan học mười phút, thầy giáo ở phía trên hoàn tất lời tổng kết, còn đặc biệt ân cần hỏi sinh viên: “Còn gì không hiểu không? Có cần bổ sung gì không?” Mọi người hiếm khi nào lại đoàn kết nhất trí yên lặng không lên tiếng, chờ thầy giáo tuyên bố tan học. Thầy giáo cũng không còn gì để nói nữa, sau khi thông báo cuối tuần sau phải nộp luận văn giữa kì, chúng tôi cũng chim bay thú tản.

Điều tôi mong ngóng cuối cùng cũng xảy ra, gặp Tiểu Tây ở cửa phòng học.

Tiếng chuông hết giờ vang lên, làn sóng sinh viên lục đục đi ra khỏi phòng học. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt mỗi người, rất sợ sẽ bỏ sót. Trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi ngực, tiếng những người khác tôi đều không nghe thấy. Ta van ngươi ngoan ngoãn một chút, ta biết sức sống của ngươi rất mạnh nhưng cũng không cần phải ở trong ngực chứng minh cho ta vậy đâu, còn tiếp tục như vậy ta sẽ thiếu dưỡng khí mất.

Có lẽ mùi của Tiểu Tây khác những người khác. Một đống người đi ra, tôi lại chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh. Đại khái là hôm nay anh có lớp thể dục nên mặc một bộ đồ thể thao nhạt màu, có vẻ rất nhanh nhẹn. Bên má có hai lúm đồng tiền.

Tôi làm bộ như không nhìn thấy anh, ngay trước mặt anh chậm rãi quay người xuống cầu thang.

“Lâm Lâm…”

Tôi thỏa mãn nghe được giọng nói của anh.

Tôi quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Tiểu Tây? Thật khéo…” Vô ích, có thể không khéo sao? Tôi đợi cũng đã nửa học kỳ rồi. Phật nói, kiếp trước phải ngoái đầu năm trăm lần mới đổi được một lần thoáng qua kiếp này. Vì Tiểu Tây, có lẽ kiếp trước tôi chẳng có việc gì khác để làm, cái cổ bị quay đến rụng ra, còn không đếm nổi số lần đã ngoái đầu nhìn lại nha. Không thấy bây giờ tôi vẫn còn phải ngoái đầu nhìn sao?

Tiểu Tây cười nói: “Đúng vậy, thật khéo nha. Đã lâu không gặp em. Thế nào? Đã quen chưa?”

Tôi e thẹn cúi đầu: “Vâng, quen rồi. Vốn muốn mùng một tháng mười về nhà nhưng vì còn nhiều bài tập nên không về được.”

“Mùng một tháng mười em không về nhà? Dư Khả cũng về mà. Sớm biết vậy anh đã gọi em đi Đại Liên. Mấy người đồng hương chúng ta tổ chức đi Đại Liên chơi dịp mùng một tháng mười. Đi, anh mua đặc sản cho em đấy.”

Trái tim tôi bắt đầu nhảy nhót. Tiểu Tây không đi biển cùng bạn gái, không cùng người ta ngắm thủy triều lên xuống, tôi không cần ngồi trong ký túc xá hát “nghe biển”. Muahahaha. Tay phải của tôi không tự chủ được làm một cái thủ thế thắng lợi sau lưng, giả bộ bình tĩnh nói: “Vậy sao? Anh đi Đại Liên sao? Đại Liên có đẹp không?”

Tiểu Tây gật đầu: “Anh có nói với Dư Khả chuyện đi Đại Liên, cậu ấy không nói với em hội đồng hương tổ chức sao? Cậu ấy không báo cho em à? Tên nhóc này, bản thân không đi lại còn kéo theo em nữa…”

Tên nhóc thối, phá hoại chuyện lớn như vậy của lão nương! Chờ ngươi quay lại trừng trị ngươi. Vẻ mặt tôi không thay đổi nói: “Có thể cậu ta quên. Sao anh không về nhà?”

Tiểu Tây bất đắc dĩ cười: “Dịp mùng một tháng mười bệnh viện còn bận rộn hơn cả ngày thường. Theo tính tình thúi hoắc của bố anh, khi bệnh viện bận rộn chỉ hận không thể ở luôn trong đấy. Mẹ anh là y tá, trong bệnh viện có thể chăm sóc ông ấy. Anh về cũng chỉ có vắng vẻ ảm đạm, chỉ tổ thêm phiền. Aizz, cha già tuổi tác đã cao, thân thể càng ngày càng kém, tính tình cũng càng ngày càng ngang bướng. Chờ khi ông ấy rảnh rỗi anh lại về khuyên nhủ.”

Anh vừa nói như vậy, tôi bỗng dưng cũng muốn gặp bố mẹ tôi.

Tiểu Thấy thấy vẻ mặt thương cảm của tôi, vỗ vỗ vai tôi: “Đi thôi, anh còn mời em ăn chút đặc sản Đại Liên. Nhìn vẻ mặt em thật u buồn.”

Tôi cực kỳ hiên ngang bước vào ký túc xá của Tiểu Tây. Có ai đó đã nói, có thể bước chân vào ký túc xá nam sinh chứng tỏ bạn chí ít cũng có một mối duyên khác thường. Nếu vừa vào đã quan sát xung quanh, vậy cũng không chứng minh bạn là người ngây thơ mà ngược lại nói rõ bạn là một người vô duyên. Chu Lỵ đã ra vào ký túc xá nam sinh vô số lần, thu về một số đĩa CD. Tôi đoán chừng những thứ ấy cũng không dễ dàng có thể lấy ra như vậy.

Đây là lần thứ hai tôi tới ký túc xá nam. Lần đầu tiên tôi còn tỉnh tỉnh mê mê. Hiện tại tôi đã kiên định về tình cảm với Tiểu Tây không gì sánh được, theo như tiểu thuyết thường viết, lúc này tôi chính là một tiểu sắc lang đang vẫy đuôi, nhìn thấy cái gì cũng đều thèm muốn.

Ví dụ như tôi nhìn cái ghế của Tiêu Tây sẽ bị kích động muốn ngồi xuống; nhìn thấy sách của Tiểu Tây cũng bị kích động muốn sờ sờ bìa sách;  nhìn giường của Tiểu Tây cũng bị kích động muốn… Tội lỗi, tội lỗi a. Ở lâu cùng Chu Lỵ và Văn Đào, đại khái là con tim đã không còn thuần khiết nữa.

Tiểu Tây lấy ra một đống đồ ăn từ cái túi nhựa bên cạnh bàn, mực sợi a, sò biển a, rong biển a, cơ bản đều là hải sản khô. Tôi cười nhận lấy, trong lòng đang lên kế hoạch sẽ nói gì. Sao có thể lấy được đồ ăn rồi chuồn được?

Tôi dè dặt nói: “Cảm ơn anh, lát nữa em phải mời cơm anh. Để anh mua quà về, em thật vô ý.”

Tiểu Tây gãi gãi đầu: “Không có gì, không có gì, em không phải bạn của Dư Khả sao? Hơn nữa chúng ta cũng là đồng hương. Hôm khác bảo cậy ấy đưa em tới hội đồng hương quen biết những người khác. Lần này trấn nhỏ của chúng ta chỉ có hai người các em, mấy khóa trên nhiều hơn nhiều. Chờ qua kỳ thi giữa kì, đồng hương ở Bắc Đại đều tụ hội lại.”

Tôi tuy có điểm bất mãn với định nghĩa thân phận tôi với Phương Dư Khả, nhưng xét thấy anh nhiệt tình mời tôi tham gia hội đồng hương như vậy, tôi vẫn vui sướng hài lòng. Tôi vội vàng đồng ý: “Được, lần tới nhất định phải gọi em. Lần này bị Phương Dư Khả làm lỡ. Đúng rồi, chẳng phải Phương Dư Khả nói mùng một tháng mười không về nhà sao?”

“Ừ, trong nhà xảy ra chuyện. Bà nội cậu ấy ngã xuống cầu thang, may lúc đó giúp việc nhà bọn họ ở ngay dưới lầu, lập tức đưa tới bệnh viện, chính tay bố anh phẫu thuật. Không có chuyện gì lớn, nhưng cũng làm cả nhà sợ hãi. Có lẽ nếu không phải ngày nghỉ mùng một tháng mười, Phương Dư Khả cũng trực tiếp không xin nghỉ để trở về.”

“Không ngờ là cậu ta còn hiếu thuận như vậy.”

Tiểu Tây nói không cần nghĩ ngợi: “Đúng vậy. Cậu ấy là một tay bà nội nuôi lớn. Anh và Dư Khả từng ở cùng trong một nhà trẻ. Khi bọn anh còn nhỏ, gia đình Như Đình chuyển đến. Cô bé này lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh Dư Khả. Khi đó bà nội muốn đính ước cho hai người. Sau đó, mỗi lần Dư Khả đều tức giận lườm Như Đình, còn len lén uy hiếp cô bé, thả sâu vào bát Như Đình, làm cô bé sợ đến mức khóc suýt rách cả họng. Bà nội lúc đó rất nóng tính, kéo Dư Khả tới nhà bọn họ nhận lỗi. Thằng bé Dư Khả này rất bướng bỉnh, sống chết không chịu nhận lỗi.”

Không ngờ Phương Dư Khả và Như Đình đã đến trình độ đính ước, xem ra Chu Lỵ khó mà phá thành nha. Tôi cười muốn cổ vũ Tiểu Tây nói thêm một chút. Tôi thích nghe giọng nói của anh, thích nhìn vẻ mặt anh khi nhớ lại chuyện lúc bé. Đôi mắt anh luôn luôn tỏa sáng, khi đôi mi dài chớp chớp tôi có thể nhìn thấy một loại cảm giác ấm áp tràn ra.

Tiểu Tây thấy tôi không ăn đồ ăn vạt, định gọt cho tôi một quả táo. Vỏ táo bong ra từng vòng. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên rất thầm lặng yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng vỏ táo rơi xuống.

Tôi tìm một chuyện để nói: “Con gái quả thật dễ bị những chuyện thế này dọa sợ, còn để lại bóng ma cả đời nữa. Chẳng trách bà nội nổi nóng như vậy.” Thật ra khi còn bé tôi thường thả sâu róm vào bát người khác, sao khi ấy không gặp người nhà của kẻ đáng thương nào đấy bị tôi để lại bóng ma nhỉ? Aizz, gây nghiệp chướng.

Tiểu Tây tiếp tục gọt vỏ táo: “Thật ra ông nội nhà họ Phương, chính là hiệu trưởng Phương, trong thời kỳ cách mạng văn học đã nhận ơn nhà Như Đình, nếu không có lẽ đã bị âm dương cách trở với bà nội. Bà nội nghĩ đã thiếu nợ người ta cả đời vì vậy còn coi trọng Như Đình hơn cả cháu ruột, thà để Dư Khả chịu chút uất ức cũng không để Như Đình bị tổn thương. Nhưng chuyện này cũng chỉ là chuyện trẻ con nghịch ngợm, người lớn cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua, cần gì quá nghiêm khắc?”

Trời ạ, người ta không chỉ là thanh mai trúc mà mà còn có ân oán mấy đời. Chuyện này có thể quay thành phim tình cảm truyền hình năm mươi tập, phát sóng trên giờ hoàng kim của CCTV, nhất định mấy bà nội trợ giống mẹ già của tôi sẽ vừa thích mê vừa khóc lóc. Lần này Chu Lỵ hoàn toàn không có cửa rồi. Dù con bé có qua được một cửa của Phương Dư Khả cũng sẽ không qua được cửa của bà nội cậu ta nha.

Tôi thở dài một hơi nói: “Không ngờ Phương Dư Khả là người có chuyện cũ như vậy nha!”

Tiểu Tây cười: “Kết luận của em rất có ý tứ, nhưng mỗi người đều có chuyện cũ của họ. Chỉ là chuyện lớn hay chuyện nhỏ thôi.”

Tôi cũng cười vui vẻ: “Nhưng ba người thật lợi hại, ba người có thể cùng đỗ Bắc Đại.”

Tiểu Tây nói: “Thật ra từ nhỏ bố anh muốn anh học ở Học viện y học Bắc Kinh. Năm 2000, vừa vặn Bắc Đại và Học viện lại sáp nhập, mục tiêu của anh cũng đổi thành học viện y học Bắc Đại. Thật ra Dư Khả cũng không thể gọi là thi vào, thấy anh vào Bắc Đại nên cũng vào cùng cho vui. Như Đình thì khác. Con bé này y hệt hồi còn nhỏ, luôn luôn coi Dư Khả là lý tưởng, vì vậy cũng vào Bắc Đại luôn.”

Tôi căm giận một trận trong lòng. Thi đỗ Bắc Đại như đi chơi, muốn vào là vào. Nói Như Đình kia mạnh bao nhiêu thì chính là mạnh bấy nhiêu nha. Nhỡ may không đỗ, có phải cô ta dự định học lại một năm để thuận tiện theo Phương Dư Khả đi học hay không?

Tiểu Tây lại không chú ý tới vẻ mặt tôi, đưa cho tôi quả táo đã gọt xong: “Khi còn bé Dư Khả không thường ở cùng một chỗ với bố mẹ, vì vậy cũng không thích nói chuyện với người khác, tính cách tương đối quái gở. Khi mười tuổi anh chuyển đi, sau đó Dư Khả cũng dọn nhà. Cả nhà Như Đình cũng chuyển tới Bắc Kinh. Nay tụ họp lại một nơi thỉnh thoảng còn có thể nói chút chuyện hồi bé. Có thời gian mấy người cùng quay lại thăm nhà trẻ.”

Thật ra tôi có chút lúng túng, cuối cùng cũng không thể nói: “Đúng vậy, cùng nhau quay về.” Đó là những năm tháng đẹp chỉ thuộc về bọn họ, những ký ức đẹp chỉ thuộc về bọn họ. Trong ký ức ấy không có tôi tồn tại. Tôi có chút buồn rầu, bởi vì trong sự ấm áp toát ra từ ánh mắt Tiểu Tây không có cái bóng của tôi. Lúc đó tôi chỉ là một đường thẳng song song, tôi cũng bắt sâu nhỏ, cũng chơi trò trận giả với Tiểu Thiện Thiện cách vách, thỉnh thoảng đóng giả cô dâu đi qua từng nhà. Nhưng trong ký ức của tôi cũng không có anh.

Tôi nhàn nhạt nói: “Có kỷ niệm thật là tốt.”

Tiểu Tây cười nói: “Đúng vậy, có kỷ niệm thật không tệ.”

Đúng vậy, bạn chơi cùng hồi bé nay lại học chung một trường đại học thật không dễ dàng!

“A!” Tôi bỗng nhiên nghĩ đến: Tiểu Tây hồi tưởng cuộc sống thơ ấu như vậy, có phải anh thích Như Đình hay không? Trên TV không phải đều diễn A thích B, B thích C, nhưng A, B, C đều là bạn tốt sao? MTV “Tôi không làm đại ca đã nhiều năm” cũng diễn như vậy. Chẳng lẽ Tiểu Tây…

Tiểu Tây rõ ràng bị tôi hù sợ, ngạc nhiên hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi ấp úng nói: “Như Đình quả nhiên rất xinh đẹp, rất nhiều người thích cũng là bình thường. Tiếc là cô ấy đã có người mình thích. Thích một người trong lòng đã có người khác quả thật khổ sở, chỉ có thể dùng hồi ức an ủi chính mình…”

Tiểu Tây ngẩn người, sau đó nhịn cười đến đỏ mặt: “Lâm Lâm, sức tưởng tượng của em thật phong phú. Anh chỉ coi Như Đình là em gái. Em xem quá nhiều phim truyền hình rồi…”

Tôi ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, đành phải từng miếng gặm táo. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy may măn chuyện tình rắc rối nhất không xảy ra. Khi tôi nuốt trôi một miếng táo cuối cùng, tôi không để ý đến hình tượng thục nữ lau miệng hỏi Tiểu Tây: “Tiểu Tây, sau này chúng ta cùng ăn trưa rồi lên lớp đi. Chúng ta đều cùng một thời gian và địa điểm học.”

Tiểu Tây có chút bất ngờ. Dù sao đi ăn cùng nhau là hình thức đầu tiên của những cặp tình nhân.

Tôi sợ Tiểu Tây từ chối, vội vã bổ sung: “Em ăn một mình buồn chán quá, hơn nữa buổi chiều hay lười biếng bùng học. Em đang tìm một người giám sát, mỗi tuần mời anh ăn cơm coi như phí giám hộ. Anh không muốn mới học kì đầu tiên em đã trượt chứ?” Trò cười, ngay cả lớp máy tính không điểm danh tôi cũng không bùng, sao có thể không cần đầu điểm chiếm 30% toàn khóa nha? Nhưng nếu bắt tôi chọn giữa là con ngoan trò giỏi tuân thủ kỷ luật và lừa Tiểu Tây mỗi tuần phải ăn cơm cùng tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ không chút do dự chọn vế sau. Con ngoan trò giỏi cũng chỉ là vỏ ngoài, là giả vờ, sớm muộn Tiểu Tây cũng nhìn thấy cái đuôi của tôi. Tôi tiến hành theo chất lượng để Tiểu Tây thích ứng. Vương Tiệp nói một câu rất đúng, tôi chính là nước lạnh. Nước lạnh đang chậm rãi luộc gà, hắc hắc, chết thế nào cũng không biết.

Trong tích tắc thấy Tiểu Tây gật đầu, tôi giống như nhìn thấy gà từ từ tắc thở… Tôi quay sang, nở nụ cười đã thực hiện được gian kế.