Sinh Tồn Trong Tận Thế

Chương 161: Chuẩn Bị Tấn Công






Có nhiều thành phần kém hiểu biết sẽ cho rằng các thế lực lớn sẽ lợi dụng các thế lực nhỏ làm bia đỡ đạn, nên sẽ không có chuyện chăm lo đến các thế lực nhỏ, rồi làm mấy chò rác rưởi như đẩy những thế lực nhỏ lên trước, còn bản thân thì ở phía sau hưởng lợi.
Dạng suy nghĩ này là của mấy đứa không được ăn học, học ở trên ghế nhà trường đã lười nhác rồi, ra ngoài đời cũng không chịu học thêm, nên tư duy chỉ quanh quẩn ở cái nhà vệ sinh, mãi không khá hơn được.
Nên nhớ một điều rằng, con người sinh ra ở hoàn cảnh khác nhau, nhưng không có nghĩa bản thân mình thông minh, còn lại những người khác đều là thằng ngu cả.

Xã hội thời kỳ loạn thế, chỉ có những người thông minh giả ngu, còn mấy thằng ngu thật lúc này đã xanh mồ xanh mã rồi.
Nên không có chuyện lợi dụng người ta mà người ta lại không biết, đây là vấn đề liên quan đến tính mạng, nếu một người thì có lẽ sẽ mù quáng về tình cảm, nhưng hàng ngàn người sẽ không có chuyện đó.
Con người có một đặc điểm rất nổi bật đó là ‘khả năng xây dựng rất kém, nhưng khả năng phá hoại thì không có giới hạn’, bảo một người đi xây một ngôi nhà thì khó, nhưng bảo anh ta đốt nhà thì chuyện đơn giản.
Nên các thế lực lớn luôn dùng cả ‘ân’ và ‘uy’ để cân bằng, xoa dịu mối quan hệ với các thế lực nhỏ hơn, tránh dồn bọn họ tới bước đường cùng, khiến bọn họ nổi giận mà phản kháng.
Cũng vì điểm này nên mới sinh ra những nhà ngoại giao kiệt xuất.

Với một mối quan hệ lợi ích, không thể một bên nhận hết lợi ích, còn bên kia phải chịu thiệt được.

Quan hệ như vậy thì đâu có bền vững.
Nên đã có quan hệ thì hai bên phải có lợi, thế lực lớn được lợi ích lớn, thế lực nhỏ được lợi ích nhỏ.

Từ đó hình thành nên vây cánh nhờ sợi dây lợi ích, tiếp đó mới khiến cho tình hình khu vực ổn định.
Khu vực ổn định, phát triển thì mới có thể để cho những thế lực khác kiêng kỵ không dám đánh chủ ý.


Nếu kẻ cầm quyền nào chỉ có tư duy vụ lợi cá nhân thì cái tổ chức đó nhanh chóng tan rã, cho dù trước đó nó có được người tiền nhiệm xây dựng vững chắc tới mấy cũng sẽ tan rã.

Trong khi chờ đợi những người đến từ các thế lực nhỏ ăn sáng xong, Thiên Anh cùng với cự đầu hai thế lực lớn, và một số thế lực nhỏ đang họp bàn chiến thuật.
Thực ra tư liệu tác chiến đã được bác Tấn gửi cho những thành viên cấp cao từ mấy hôm trước, mọi người cũng đã thuộc lòng cả rồi.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi đã họp bàn chiến thuật xong với nhau, mọi người tranh thủ uống trà, nói chuyện cùng nhau.

Tuy ở trong này có rất nhiều người lớn tuổi, hơn nữa đều là những người trải đời, nhưng mà cuộc nói chuyện cũng không vì thế mà mất đi phần tự nhiên.
Tuy tuổi tác khác nhau, tính cách khác nhau, nhưng bọn họ đều có một điểm chung.

Tất cả những người ở trong phòng đều là những người phải gánh vác trách nhiệm lớn, không chỉ lo cho bản thân, mà còn lo cho những người khác.
Đây chính là thứ khiến cho bọn họ gần nhau hơn, nói chuyện một cách tự nhiên.

Nhưng mà nó chỉ tự nhiên khi bác Tấn chưa giới thiệu Thiên Anh mà thôi.
Sau khi bác Tấn giới thiệu Thiên Anh, mọi người biết hắn là Con Quỷ Phương Bắc thì không còn ai nói chuyện tự nhiên nữa.

Có một số người lớn tuổi nhìn thấy hắn đang đứng thì cũng không dám ngồi ghế nữa, mà đứng dậy nhường ghế cho hắn.
Thiên Anh thấy cảnh này thì có phần dở khóc dở cười, nhưng rồi hắn vẫn ngồi xuống.

Lệ Vi thấy mọi người có phần sợ hãi khi biết danh tính của Thiên Anh, thì cô nàng liền nói đỡ cho hắn vài câu.
Cô nàng nói hắn từng giết vài trăm người cũng là do bị ép buộc, hay là mấy ngày trước hắn cho san phẳng có một khu vực cùng là có người tới gây sự.
Nhưng mà càng giải thích lại càng đen.

Vốn những người đang ngồi ở đây, đa phần đều cho rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng nay được chính miệng Lệ Vi xác nhận, bọn họ biết đó không phải là tin đồn mà là sự thật.
Ngay lập tức sự sợ hãi liền thể hiện rõ trên mặt mỗi người, dù đã rất cố gắng che giấu nhưng vẫn không cách nào che giấu đi được.

Đến cả bọn người Thanh Trúc trước đó tỏ ra rất gần gũi với Thiên Anh, giờ cũng có chút sợ sợ nhìn hắn.
Đối với Thiên Anh thì giết vài trăm người cũng không phải chuyện gì đó quá mức kinh khủng, nhưng đó là do hắn sống trong thế giới khác với người thường.

Còn những người ở đây vốn thuộc về thế giới người thường, nghe thời sự thấy có một tên sát nhân hàng loạt thì cũng thấy ghê ghê rồi.

Nhưng mà mấy tên sát nhân hàng loạt đưa ở trên tivi cũng chỉ giết bốn năm người mà thôi, nhiều thì chục người.

Chưa có tên nào giết vài chục người cùng lúc, chứ đừng nói là vài trăm người.

Nên khi biết Thiên Anh giết vài trăm người, tuy là tự vệ chính đáng nhưng vẫn để bọn họ khiếp đảm.

Chín giờ sáng.
Lúc này sương mù dày đặc cũng đã tan đi, mặt trời lên cao nắng ấm chiếu rọi khắp nơi.

Đã vậy còn có gió thổi nhè nhẹ.— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy thời cơ đã tới, lúc này bác Tấn bắt đầu chỉ đạo người dưới di chuyển về phía kho vũ khí của quân đội.

Nhận được lệnh từ bác Tấn, các thế lực lớn nhỏ lập tức khởi hành lên đường.
Khi hành quân bọn họ đi theo hàng lối có trước có sau, có người bọc hậu, có người bảo vệ cánh, đi ở phía trước còn có lính trinh sát.

Ẩn ở bên trong bóng tối còn có các tay bắn tỉa.
Số lượng quân đội tham chiến lần này lên tới năm trăm người, đó là chưa tính các thế lực nhỏ, nếu tính cả các thế lực nhỏ số lượng lên tới hơn bảy trăm.
Toàn bộ binh lính đều được trang bị vũ khí, áo bảo hộ, mặt nạ phòng độc.

Bên cạnh đó còn có vài chục chiếc xe thiết giáp, ba chiếc xe tăng, pháo cũng có hai khẩu, có điều là pháo cối chứ không phải đại bác.
Ngay vào thời điểm mọi người khởi hành thì Lệ Vi đột nhiên xuất hiện, cô nàng gọi Thiên Anh qua một bên nói chuyện riêng.
Thiên Anh nhìn thấy bộ dạng cô nàng thần thần bí bí thì rất hiếu kỳ, nhìn Lệ Vi xinh đẹp động lòng người hắn hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Nếu không phải là việc quan trọng thì tôi xin phép quay trở về vị trí của mình.”

Lệ Vi lườm Thiên Anh một cái, sau đó nói:
“Anh có thể đừng có cứng nhắc vậy không?”
Thiên Anh lắc đầu nói:
“Đây là trách nhiệm của tôi, mọi người đều đặt niềm tin ở tôi, tôi không thể vì một chút không đâu mà từ bỏ trách nhiệm của mình được.”
Lệ Vi nghe được lời này thì hết biết nên nói gì, nàng thở dài nói:
— QUẢNG CÁO —
“Sao anh cứng nhắc y hệt bác Tấn thế, ài! Được rồi, tôi sẽ không làm phiền anh quá lâu đâu, chẳng qua là có người muốn gặp anh nên tôi làm cầu nối mà thôi.”
Thiên Anh có điểm ngạc nhiên, hắn hỏi:
“Ai muốn gặp tôi? Sao không gặp từ trước mà để tới giờ lên đường rồi mới gặp?”
Lệ Vi thở dài nói:
“Tại bọn họ sợ anh mà.

Thôi đi theo tôi một chút, năm phút thôi, tôi chỉ xin anh đúng năm phút thôi có được không?”
Thiên Anh suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu nói:
“Được!”
Tiếp đó hắn đi theo Lệ Vi đi gặp mấy nhân vật nghe có vẻ thần bí..