Vương Triều Vân đúng là nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngồi trước màn hình máy tính xem phim kinh dị. Con người này nói dễ nghe là người phụ nữ đảm đang chăm lo cho gia đình, nhưng thật sự thì là ăn không ngồi rồi, nhận tiền tiêu hằng ngày của chồng, không cần phải vất vả lao động chân tay như các bà vợ khác, càng không cần phải giữ ý tứ, chuyên chú công việc nhà. Bởi vì ở nhà Tống Hàn thuê người giúp việc bán thời gian. Cuộc sống khỏi cần phải lo nghĩ gì nhiều, sống vô cùng nhàn hạ, sung sướng.Quả thực nhàn hạ quá cũng khiến con người trở nên lảm nhảm, làm những chuyện vô nghĩa, không lợi ích. Ví dụ là Vương Triều Vân đây, cô hằng ngày nếu không xem phim kinh dị thì cũng lên các trang mạng, diễn đàn tham gia quản trị để nói đến, bàn cãi đến những vấn đề rất không ý nghĩa. Các chuyện tưởng chừng như vô cùng bình thường, đôi khi còn là những điều hiển nhiên nhưng không hiểu sao khi sự việc được người nào đó mang lên các Website này thì ngay lập tức những người khác, ý là những con người nhàn rỗi a, nhảy vào bàn luận một cách hào hứng nhiệt tình, nhanh chóng được mọi người hưởng ứng. Từng sự việc một bị phanh phui, phóng đại quá mức, làm náo loạn cả trang. Thật sự là rất dở hơi.
Vương Triều Vân cũng nằm trong số những người dở hơi đó. Nhiều lần Tống Hàn trông thấy sự việc này xảy ra, anh vô ý nói cô quá nhàn rỗi, lại còn nói cô không đầm thắm, dịu dàng vì những trang mạng này không hẳn là nơi dành cho người tử tế. Lúc đó hai mắt cô đỏ lên, giận dữ phóng tầm nhìn về phía anh, ánh mắt dán chặt vào người anh, giận đến hóa điên hóa khùng, chỉ hận không thể nghiền nát anh. Tống Hàn bị nhìn nhiều lần như vậy, tự giác cảm thấy lạnh sống lưng, hơi rợn người nên sau này cũng không dám đả động gì đến cô nữa, mặc cô muốn làm gì thì làm. Chỉ cần một ánh mắt hơi kì lạ của cô thôi thì cũng đủ làm cho người ta kinh sợ, thật là có uy lực mạnh mẽ đến đáng ngờ.
Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, Vương Triều Vân ngoái đầu lại nhìn, vừa vặn thấy Tống Hàn đứng trước cửa nhìn cô, ra chiều đánh giá:
""Lại xem những thứ thiếu lành mạnh."" Giọng nói nghe đến chín phần mười là trách móc. Cô lạnh nhạt đáp trả.
""Tôi thấy nó hoàn toàn lành mạnh.""
""Lành mạnh ở chỗ nào?""
""Không phải anh có ý kiến?"" Vương Triều Vân buồn bực, nhìn thẳng vào mắt anh, lại là cái ánh mắt rợn người đó.
""Dĩ nhiên là không."" Nói xong Tống Hàn nhanh chân bước về phòng mình đóng sầm cửa lại như muốn dằn mặt ai đó thật không biết điều. Vương Triều Vân thở hắt ra hơi, tiếp tục nhìn vào màn hình, hứng thú bỗng vơi đi không ít. Mỗi lần tranh cãi anh đều dùng biện pháp này để tránh mặt cô, thật không muốn dây dưa nhiều với người phụ nữ này. Những lần như thế cô rất khó chịu, bực bội. Sao lại phải tránh cô chứ, cô thấy mình cũng không đến nỗi quá đáng, đằng này anh lại là người gây sự trước, ai bảo anh cứ luôn soi mói cô.
Không vui, Vương Triều Vân cũng chạy về phòng, âm thanh lúc đóng cửa còn vang vọng hơn hành động vừa rồi của Tống Hàn, là cô cố ý, muốn anh biết mình cũng không thua kém một phần nào.
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Một lát sau, sau khi mọi việc đã lắng xuống, tâm tình dường như cũng khá hơn. Tống Hàn chạy sang đứng trước phòng Vương Triều Vân, khẽ gõ cửa hai tiếng.
Vương Triều Vân vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm, tóc còn chưa lau khô nước nhỏ từng giọt để lại vệt dài trên áo. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước đến.
""Là anh à?""
Bên ngoài bỗng lặng im như tờ không có hồi âm. Cô mạnh tay mở tung cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên là anh.
Tống Hàn nhìn người cô, chỉ mặc mỗi chiếc váy trắng dài còn chưa đến gối, tay lấy khăn khẽ lau lau tóc còn ướt nhem nước. Anh bất giác có chút không nói nên lời, cứ như vậy nhìn cô ngây người. (thấy cái này là ngu người a!)
""Anh có chuyện gì muốn nói, trừ việc muốn tôi làm cơm ra!"" Vương Triều Vân cười lạnh nhìn Tống Hàn, đánh giá anh từng chút một. Hệt như cái bộ dáng anh thường nhìn cô.
Người anh thoáng run lên, sao cô lại biết được điều anh muốn nói, quả thực từ chiều khi đi làm về anh đã cảm thấy đói bụng rồi, lại còn cải nhau với cô, đến giờ này không nhịn được nữa mới đến phòng cô gõ cửa. Vậy mà cô còn chưa để kịp nói thì đã mở miệng trước chặn ngay từ câu đầu tiên. Ông trời thật là biết trêu người.
Tống Hàn khẽ ho một tiếng.
""Ừm... Không.""
""Vậy có chuyện gì?""
""À...""
""Không phải chứ? Anh muốn rồi sao?""
""Không hề.""
""Thật vậy sao? Vậy là chuyện khác?""
""Ừm... Cũng không phải.""
""Tôi thật không có kiên nhẫn đứng đây nghe anh nói những chuyện không đâu.""
""Em nghĩ đây là những chuyện không đâu?""
""Đúng."" Vương Triều Vân giương mắt nhìn con người cao lớn trước mặt, ánh mắt kiên quyết.
" Được rồi, tôi muốn nói với em...""
""Nói.""
""Tôi đói rồi, em có thể...?"" Tống Hàn nhỏ giọng nói.
""Haha... Tôi biết ngay mà."" Cô không kiêng nể gì, bật cười trước mặt anh, nụ cười ẩn chứa sự châm chọc không hề nhẹ ""Anh thật là biết cách cầu xin đó, Tống Hàn!""
Nghe cô gọi tên mình, anh cảm thấy lành lạnh sống lưng, nhất là khi cô gằn hai chữ cuối, ngữ khí vô cùng khó chịu. Anh còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe thấy tiếng cô.
""Anh đói thì tự gọi đồ ăn đi. Tôi không phải loại phụ nữ giỏi giang biết nấu nướng.""
Nói xong, cô dứt khoát đóng cửa lại, xoay người đi vào trong.
Tống Hàn giật mạnh khóe môi, sắc mặt trầm xuống trông thấy,không biết nên xem hành động này là gì. Anh tự hỏi mình kết hôn với cô để làm gì? Để cô ở nhà hưởng thụ còn mình đi làm vất vả sao? Về nhà ngay cả nấu ăn vẫn không làm được, dọn dẹp nhà cửa cũng không muốn đụng đến một ngón tay. Ở nhà ban ngày đã có người giúp việc, buổi tối chính cô đã đuổi họ về nhà còn nói không thích người lạ ở nhà vào ban đêm. Tất cả đều nghe theo ý cô, nhưng mọi chuyện lại trở nên rối tinh rối mù, đến giờ phút này cô cũng không chịu hạ mình làm một bữa cơm gia đình cho anh.
Thật sự rất bức bối, hình như cô sống quá tự phụ.
Tống Hàn thở dài thườn thượt, chán nản trở về phòng gọi người mang đồ ăn đến.
---------------------------------------------------------------------------
Trong khi đó Vương Triều Vân nằm lăn lộn trên chiếc giường có đệm mềm mại,êm ái. Miệng không ngừng oán hận anh sao lại luôn tìm đến cô khi cần những chuyện này, không phải là làm cơm thì cũng chỉ là nghĩa vụ vợ chồng, còn có thể nào khác hơn không. Có một ngày nào đó anh sẽ đến với lí do khác không?
Vương Triều Vân bỗng tự trả lời cho câu hỏi của mình.
Sẽ không.
Bởi vì Tống Hàn sẽ không bao giờ làm những việc Vương Triều Vân mong muốn, cho dù là trong quá khứ hay tương lai, vĩnh viễn chỉ có một sự thật đó, sự thật vẫn luôn là thật sự và con người thì luôn tin tưởng vào nó. Mọi chuyện sẽ chỉ có thể dừng lại tại đây. Mãi mãi không có hồi kết.
Lo suy nghĩ miên man, cô dần tiến vào giấc ngủ, hi vọng sẽ giấc mộng đẹp, nơi nào đó mà chỉ tồn tại cô và con người đó. Dù là con người trong tưởng tượng, trong sự suy vọng, ảo tưởng nhưng lại mang đến cho cô những cảm giác bất tận, những xúc cảm êm đẹp, rung động tưởng chừng như không khoảng cách.
Luôn có một sự thật đã, đang và hiện vẫn tồn tại: Cô yêu con người đó. Thật sự là rất yêu.
""Không phải ai cũng hoàn toàn tốt.""
-