Sinh Tồn Sân Thi Đấu

Chương 23: Điên cuồng! con người khiếp sợ!




“Một bầy cẩu tạp chủng! Mà muốn ăn gia gia sao.”

Gấu Trúc nhỏ gào thét xông về phía trước, ngay sau đó, hắn liền bị đám chó hoang đụng ngã xuống đất.

Hắn bắt đầu điên cuồng lăn lộn, ép chó đám chó hoang ra sức tru gào.

Sở Ca cũng hành động, bằng tốc độ của mình nhanh chóng tránh thoát từng con chó hoang, phóng về hướng Chó Sục.

Chó Sục vốn mang sát ý, đồng dạng cũng lao về phía Sở Ca.

Khắp nơi truyền đến tiếng gào thét của đám chó hoang, nhe răng, Sở Ca phóng qua đám chó, phiá trước chỉ còn lại chó Pit Bull và Hôi Lang.

Mắt thấy sắp đụng vào Chó Sục. Thân hình hắn lắc một cái, tránh khỏi móng vuốt của Chó Sục, thuận thế lăn vào bụi cỏ bên vạnh. Thân hình hắn kéo căng, thi triển năng lực biến sắc, hòa thành một màu cùng xung quanh.

Chó Sục quay đầu nhìn lại liền phát hiện không

thấy Sở Ca.

“Chuyện gì xảy ra? Là một năng lực sinh tồn khác? Hay là do hắn quá nhanh?”

Chó Sục nhíu mày, trong lòng có chút bất an.

Hắn lập tức xông lên, nhưng trong bụi cỏ không thấy thân ảnh của Sở Ca.

Không có khả năng!

Còn không chờ hắn suy nghĩ xong, Sở Ca lập tức nhảy ra từ bụi cây bên cạnh, bề ngoài hắn thuế biến màu sắc khiến cho hắn giống như xuất hiện từ hư không.

Hoảng loạn không kịp chuẩn bị!

Chó Sục bị Sở Ca đánh vào một bên mặt mà lui lại.

Nhưng cũng chỉ là lui lại mà thôi.

Sở Ca choáng váng, cảm giác cơ thể như va phải đá cẩm thạch, toàn thân đau đón.

Con chó này cũng quá cứng rắn đi!

Cho Sục đứng dậy, lần nữa đánh tới, Sở Ca lập tức nhảy vào trong bụi cây, lại biến sắc.

Lần này, chó Sục lại mất phương hướng.

Bốn phía đều có mùi của Sở Ca, hắn không thể dựa vào mùi vị để tìm kiếm.

Đột nhiên Sở Ca lại từ một hướng khác lao ra, tâm thần Chó Sục kéo căng, lập tức liền phát hiện, quay người một trảo đánh tới.

Ba!

Mặt Sở Ca bị móng Chó Sục đánh trúng, thiếu chút nữa ngất đi tại chỗ.

Hắn lăn trên mặt đất, chó Pit Bull thừa cơ nhào tới.

“Ngao ô______”

Theo một tiếng soi tru vang lên, Hôi Lang chạy nhanh đến, giữa không trung cắn một phát lên một bên gáy của Chó Sục, kéo hắn lăn xuống đồng cỏ, thuận tiện tiến vào trong bụi cây, mảnh rừng cây bắt đầu lay động kịch liệt.

Sở Ca lắc lư đầu, chậm rãi đứng dậy.

“Mẹ nó, cái tên này nghĩ mình là lão hổ sao?”

Hắn nhổ một ngụm máu, mắng.

Mặc dù tốc độ của hắn có nhanh nhưng cũng không phải là đối thủ của Chó Sục.

Hai người hoàn toàn không tồn tại cùng một cấp bậc.

Cái con chó này thật sự quá kinh khủng!

Trong bụi cây truyền đến âm thanh chiến đấu gầm gừ của Chó Sục và Hôi Lang, điều này khiến cho bóng đêm càng thêm vẻ kinh dị.

Cùng lúc đó, nhân viên an ninh trực ban của công viên Thanh Mai cũng đang theo dõi camera ở xung quanh đây.

“ Tất cả mọi người tập hợp, trong công viên có sói và chó hoang đánh nhau.”

Một người bảo an trung niên cầm bộ đàm thông báo, hắn đang ở nơi gần nhất, vừa rồi tiếng sói tru hắn nghe được rất rõ ràng.

Có sói!

Các nhân viên an ninh khác đang lộn xộn, vừa nghe xong tinh thần lại lập tức phấn chấn.

Bọn họ sống nửa đời người, ngoại trừ trong vườn thú còn chưa bao giờ nhìn thấy sói.

Trong nhất thời, các nhân viên an ninh dồn dập chạy đến khu vực chiến đấu của nhóm Sinh tồn Giả.

Sở Ca chui vào trong bụi cây, lại biến sắc, tìm cơ hội ra tay.

Không thể không nói, Chó Sục thật sự mạnh, đói mặt với một con Hôi Lang mà không hề rơi vào thế hạ phong.

Huyết tính của Hôi Lang bị kích phát, cùng Chó Sục đại chiến đẫm máu, hai vị Sinh tồn Giả nhanh chóng thương tích đầy mình, tiếng gào thét cũng chưa từng đứt đoạn, Sở Ca vô cùng lo sợ.

Thú dữ chiến đấu!

Trần ngập tính kích thích dã man nguên thủy!

Cách đó không xa, Gấu Trúc nhỏ bị đám chó hoang cắn đến kêu rên liên tục.

“Đám tụi mày là đồ chó con.”

“Cút! đừng cắn cái mông của ta!”

“ Mẹ nó, mày cắn cái chỗ nào đó, bọn mày là linh cẩu sao?”

“Lão đại! Cứu ta!”

Gấu Trúc nhỏ hết cách chỉ có thể mạnh miệng.

Rất nhanh phải kêu cứu.

Sở Ca thấy Chó Sục và Hôi Lang đánh nhau quá mức hung mãnh, hắn có cách chen vào, chỉ có thể chạy tới trợ giúp Gấu Trúc nhỏ.

Hắn dựa vào năng lực biến sắc, hòa nhập vào bụi cỏ, nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện được hắn ở gần.

Với đám chó hoang đang đói khát thì làm sao có thể tỉnh táo để quan sát, Sở Ca bổ nhào vào từng con chó lang thang, Gấu Trúc nhỏ nhờ vậy mà được cứu.

Lúc này Gấu Trúc nhỏ đã máu me đầy người, bùn khô trên người cũng tróc ra hơn phân nửa, nhìn qua hết sức thê thảm, nhất là cái mông của hắn, bị cắn rách một mảng thịt lớn, nhìn thấy mà giật mình.

“Bọn chó con này…”

Gấu Trúc nhỏ phẫn nộ đứng dậy, thanh âm mang theo chút nức nở. (edit tới đoạn này cười ko ngậm được mồm, đúng là cười trên nỗi đau của con gấu.)

Chó hoang xung quanh lại chuẩn bị nhào lên.

“Hắc!”

Lúc này, truyền đến một tiếng quát, chỉ thấy 6 tên nhân viên an ninh cầm đèn pin và gậy sắt chạy tới.

Bọn hắn hét lớn, vung gậy sắt, muốn xua đuổi đám chó hoang.

Nhưng chó hoàng tụ tập càng lúc càng nhiều, số lượng đã vượt qua ba mươi con.

“Trong công viên chúng ta khi nào lại có nhiều chó hoang như vậy?”

“Cũng thật sự là quá dọa người rồi?”

“Mau gọi trợ giúp, chỉ chúng ta là không được rồi.”

“ Trợ giúp cái gì, trực tiếp báo động luôn, nơi này còn có sói!”

“Má ơi, về sau ta không đi tuần tra một mình đâu.”

Các nhân viên an ninh bị số lượng chó hoang hù dọa, rất nhanh, bọn họ nhanh chóng chú ý đến cuộc chiến trong bụi cây, từng tiếng gầm gừ kinh khủng biểu thị trong đó đang diễn ra một cuộc ác đấu.

Chỉ nghe thấy âm thanh cũng khiến cho bọn họ tê hết cả đầu, không dám tới gần.

Có người lấy điện thoại ra quay lại cảnh lúc này.

Sở Ca phân phó Gấu Trúc nhỏ: “Đi! Đi trợ giúp Hôi Lang.”

Chỉ cần giét chết Chó Sục, đám chó hoang sẽ tan rã.

Nói xong, hắn liền đi lên trước.

Gấu Trúc nhỏ run rẩy theo sau.

Một bảo an dụi dụi mắt, hắn liền kêu lên: “Kia có phải là gấu mèo không?”

Gấu mèo!

Năm tên an ninh khác đang bị chấn kinh, nghe thấy liền quay đầu.

Mặc dù Gấu Trúc nhỏ đầy người máu me, nhưng bùn trên người đã tróc ra, có thể nhìn ra được hắn là gấu mèo.

“Quốc….quốc bảo…”

Nhân viên an ninh trung niên lắp bắp nói, nếu như quốc bảo chết ở đây, vậy thì bọn hắn gặp phiền phức lớn rồi.

Kết quả là bọn họ lớn gan xông lên, muốn xua tan bầy chó.

Lúc này, Hôi Lang và Chó Sục từ bụi cây lao ra, bọn hắn quay cuồng lăn vài vòng trên cỏ mới đứng lên.

Tất cả mọi người nhìn lại, đều hít vào một hơi.

Hôi Lang và chó Pit Bull thương tích chằng chịt, vài chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng ởn.

Cuộc chiến đấu thảm liệt này thật sự quá dọa người.

Sở Ca chú ý tới phần miệng của Chó Sục bị cắn mắt một phần, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, nhưng ánh mắt của nó vẫn hết sức điên cuồn, tràn ngập sát ý.

Bỗng nhiên Chó Sục quay người, đánh về phía hắn.

Khoảng cách giữa hai bên vốn không xa, Chó Sục lại bộc phát năng lực kinh khủng, Sở Ca muốn tránh né cuối cùng lại ngã nhào ra đất.

“Hống, hống, hống____”

Chó Pit Bull bắt đầu điên cuồng cắn xe Sở Ca, máu thịt văng tung tóe.

“Lão đại!”

Gấu Trúc nhỏ hét lớn, theo phản xạ liền xông tới, đem Chó Sục đụng bay ra ngoài.

Mọi chuyện phát sinh quá nhanh.

Mắt phải của Sở Ca mở ra không được, mặt cùng cổ hết sức đau rát, hắn cảm giác mặt mình đã bị cắn nát, đau muốn ngất đi.

Giờ khắc này, Sở Ca chân chính được cảm giác tử vong đang đến gần.

Hắn vừa muốn đứng lên, Chó Sục lại nhào tới, đánh bay Gấu Trúc nhỏ bên cạnh, ngay sau đó, hắn liền nghe thấy một hồi âm thanh cắn xé điên cuồng, thô bạo.

Trong bóng đêm, âm thanh cắn xé này giống như tiếng ác ma cười lớn.