Sinh Tồn Ký

Chương 67: Giữa trùng vây (8)




Trên đường lớn chạy ngược trở vào trung tâm Khu An Toàn 3, Lửng Mật điên cuồng nhấn ga biến chiếc xe thành mũi tên bạc vùn vụt lao đi với vận tốc 200 km/h. Ngay phía sau, chỉ cách bọn họ chừng chục mét có ba chiếc xe đang hú còi inh ỏi đuổi theo, liên tục phát loa kêu gọi dừng lại đầu hàng. 

Ngay khi nhận được thông tin chiếc xe của nhóm Trần Phi, các chốt trực gần đó vừa phát hiện bọn hắn lập tức bám đuổi quyết liệt. Bất quá Lửng Mật đang cho xe chạy với vận tốc kinh hoàng nên tạm thời chưa bị đuổi kịp. Nghĩ cũng may mắn, bọn hắn vớ được chiếc SUV có tốc độ không tồi.

Tiếng động cơ xe xen lẫn tiếng loa, tiếng còi hú ầm ĩ các dãy phố dài. Dân chúng kéo ra hai bên đường dõi theo cuộc truy đuổi, bàn tán xôn xao, phần lớn đều tò mò không biết xảy ra chuyện gì. Nhiều xe di chuyển trên đường trông thấy chiếc BMW màu bạc ào ào phóng tới cũng vội tấp vô lề nhường đường, sợ vạ lây.

Vài chốt gác nhận được tin tức, chưa kịp chắn đường thì Lửng Mật đã điên cuồng lao xe qua. Chúng vội leo lên xe truy theo sát nút nhưng không tên nào dám nổ súng vì trên xe đang có con tin, hơn nữa cấp trên yêu cầu phải bắt sống, không được giết chết mục tiêu. 

Qua một lát, có gần mười xe bám thành đoàn ngay sau chiếc SUV bạc. Đoàn xe phóng đi với vận tốc khủng khiếp, thoạt nhìn cứ như giải đua xe thể thức một thời trước đại dịch.

Trên xe, Trần Phi cầm bộ đàm của đại úy Lê Bình, điềm tĩnh nhìn ảnh chân dung cả bọn trong đó. Ảnh này bị chụp vào hôm bọn hắn xét nghiệm máu làm hồ sơ, không ngờ bây giờ lại biến thành thứ tố cáo thân phận cả nhóm.

- Đi đâu đây? - Lửng Mật quay đầu khẩn trương hét lên - Khắp nơi đều có ảnh chúng ta, biết trốn ở đâu? Quyết định nhanh lên, tôi sợ không cầm cự được lâu nữa!

Gã đầu vàng cầm lái mà trong lòng vô cùng lo lắng, phố đông đường hẹp, chốt chặn ngày một nhiều, dòng xe bám đuổi phía sau đã quá mười chiếc, nếu tiếp tục tình trạng này sớm muộn gì bọn họ cũng bị tóm. Gã không hề rành đường trong đây, chỉ sợ chạy vào đường cụt thì toi.

Nguyễn Huy hỏi Phi Hùng:

- Có nơi nào kín đáo trốn tạm được không?

Tên đội trưởng chán nản thở ra:

- Vô ích thôi. Đường sống duy nhất đã bị cắt đứt, càng vùng vẫy càng vô vọng, chẳng được gì đâu!

Trần Phi ném đại úy Lê Bình mặt tái nhợt, bị trói gô bằng dây thừng đang rên xiết vì vết thương nát bấy ở cánh tay sang bên, giọng lạnh băng:

- Có địa điểm nào trốn được mau nói, đừng nhiều lời vớ vẩn!

Phi Hùng trầm tư giây lát, bảo:

- Phía tây có một khu công nghiệp bỏ hoang không ai ở, hình như cũng chẳng có lính gác, trốn tạm có lẽ được.

- Đổi người lái! - Trần Phi ra lệnh.

Chiếc xe vẫn giữ nguyên tốc độ bạt mạng, lướt gió ù ù, Lửng Mật dịch sang bên nhường chỗ cho Phi Hùng. 

Kétttttt!!!

Tên đội trưởng đánh lái ôm cua gắt gao, xe bo tròn qua bồn binh rồi ào ào nhắm hướng tây chạy thẳng. Gã bảo:

- Toàn bộ chốt trực đã nắm đầy đủ thông tin chúng ta, bây giờ cần phải đổi xe và che giấu hình dạng may ra mới tạm tránh được truy nã!

Chuyện đó đương nhiên Trần Phi và Nguyễn Huy biết, nhưng trong tình cảnh đang bị cả đám rồng rắn truy đuổi thế này cũng bó tay vô phương. 

Nguyễn Huy bình tĩnh nói:

- Cứ chạy! Tới đâu tính tới đó, mày lo cắt đuôi mấy chiếc đằng sau đi!

Phi Hùng nhìn gương chiếu hậu, nghiến răng xoay mạnh vô lăng khiến chiếc xe đang chạy thẳng bất ngờ rẽ trái, xông vào con hẻm nhỏ chỉ vừa đủ thân xe lao qua. 

Rầm rầm!

Mọi người ngồi bên trong bị dằn xóc dữ dội song cố chịu đựng. Nhóm Tiểu My, Lửng Mật, Thiên Lôi lầm rầm đọc kinh không ngừng, vừa xin cho bọn hắn thoát thân, vừa cầu mong tên đội trưởng đừng quáng gà tông vào đâu kẻo cả bọn lập tức thăng thiên.

Mấy chiếc xe dẫn đầu đoàn truy đuổi bị hành động đột ngột của Phi Hùng làm bất ngờ không kịp ngoặt theo, vài chiếc lỡ đà trôi thẳng tới trước, một chiếc liều lĩnh đánh lái qua liền tông mạnh vào tòa nhà cao tầng tạo thành tiếng động kinh khiếp, đầu xe vỡ nát, đám lính trên xe kẻ chết kẻ trọng thương, ngáp ngáp ngắc ngoải.

Tuy nhiên vẫn có năm, sáu chiếc xe nhờ chạy cách xa phía sau nên dễ dàng quẹo vào hẻm tiếp tục bám đuổi.

- Á há há há! - Vẹt Công Tước đang gà gật nghe động thức giấc, mắt láo liên nhìn về sau, há mỏ cười vang - Chết mẹ mày đê, lũ ngu!!

Trần Phi sờ đầu nó. Xét ra lần này công lao của con vẹt không nhỏ, nhờ nó chửi loạn đả kích tinh thần tên trung úy ở cổng nên bọn hắn mới có cơ hội chạy thoát.

Lâu lắm mới được chủ nhân rờ rẫm, Vẹt Công Tước khoái chí lim dim mắt, cất tiếng xin xỏ:

- Papa, đói!

Trần Phi thầm thở dài, lấy ra 1 xu nhét vào cái mỏ nhọn đang há rộng như mồm cá ngão của con vẹt. 

Hôm trước để kích trứng nở, hắn đã tiêu hao gần sạch số xu tích cóp, mấy bữa nay giết quái nhặt được bao nhiêu đều tống cả vào mồm con quỷ tham ăn này. Cứ cách vài tiếng nó lại kêu đói bụng, khóc lóc đòi ăn. Lúc đầu Trần Phi tiếc rẻ không thèm cho, nghĩ nó vòi vĩnh, nào ngờ lát sau con vẹt té lăn ra bất tỉnh, sùi cả bọt mép, chân cẳng giật đùng đùng, hai mắt thì trợn ngược trắng dã cứ như sắp đi bán muối tới nơi. Hắn giật mình vội nhét 1 xu vào miệng nó, con vẹt mới chịu tỉnh lại nhưng lờ đờ vật vờ cả buổi. 

Từ đó tới nay, dù tiếc đứt ruột song Trần Phi không dám bỏ đói nó nữa, vì vậy mà hắn từ "đại gia tiền xu" trở thành nghèo mạt rệp, trong người lúc nào cũng chỉ có vài xu để dành sửa trang bị. 

Có một điều rất lạ, Trần Phi để ý con vẹt này không cần đánh quái mà chỉ cần ăn xu là lên cấp. Hiện tại nó cấp 3 rồi nhưng vóc dáng vẫn như trước, chỉ có màu lông hình như đậm hơn một chút và ngày càng "ngáo đá".

Trần Phi có cảm giác chỉ cần cung cấp đủ số lượng xu thì Vẹt Công Tước sẽ lên cấp không ngừng, đáng tiếc là tiền xu hệ thống không dễ kiếm, tạm thời cung cấp đủ cho nó ăn qua ngày đã khiến hắn vô cùng vất vả rồi. Dù vậy mỗi lần nghĩ tới, Trần Phi vẫn có chút mong đợi, không biết khi lên cấp độ cao liệu con vẹt có phát triển thêm về hình dáng, thể chất hay xuất hiện kỹ năng nào đặc biệt hay không? 

Trước mắt hắn chưa thấy gì, ở cấp 3 nó vẫn chỉ biết ăn và ngủ, thức thì chửi bới luôn miệng. Đối tượng được con vẹt đem ra luyện tập tất nhiên là Nguyễn Huy, đôi bên khá cân tài cân sức, đến nay vẫn chưa phân thắng bại. 

- Dừng ngay, không thôi bọn tao nổ súng!

Đoàn xe quân đội truy đuổi không tha, một chiếc bán tải ầm ầm phóng lên rốt cuộc bắt kịp bọn hắn. Đám lính chỉa súng qua, rống lên đe dọa.

Nguyễn Huy tóm cổ đại úy Lê Bình đang xụi lơ đè mặt vào kính xe, cười khẩy khiêu khích:

- Bắn đi, tao xem lũ chúng mày báo cáo cấp trên thế nào, hề hề!

- Đ* mẹ...

Bọn lính chửi rủa ỏm tỏi nhưng không dám khai hỏa, sợ gánh tội nặng. Tên tài xế đột ngột xoay vô lăng, hông chiếc bán tải húc thẳng vào chiếc SUV.

Rầm!

Va chạm nảy lửa, chiếc SUV chao sang phải suýt tông lên lề khiến mọi người đập mạnh vào thành xe. Tên nhóc Thiên Lôi tức giận la lớn:

- Chơi nó!

Phi Hùng nhấn ga, cho xe lạng trở ra tông mạnh vào chiếc bán tải. Bên kia không chịu kém lì lợm kè sát theo, hai chiếc xe miết chặt vào nhau tóe lửa, những tiếng ầm ầm rin rít chói tai nổi dậy không ngừng.

Xoảng!

Trần Phi bỗng dùng tay đập vỡ kính xe, cầm khẩu súng máy chỉa thẳng vào chiếc bán tải bắn một tràng đạn.

Tạch tạch tạch tạch tạch!

Lũ binh lính trên chiếc bán tải quên mất một điều, bọn chúng cố kị con tin không dám bắn, nhưng nhóm Trần Phi thì chẳng có gì để e dè. 

Khoảng cách quá gần, Trần Phi lại ra tay quá bất ngờ khiến chúng không kịp phản ứng, hàng loạt đầu đạn điên cuồng xả sang giết chết mấy tên, bao gồm tên tài xế.

Kéttttttttt!!!

Đầu gã tài xế vỡ toang be bét máu đập xuống vô lăng, chân vô tình hãm phanh. 

Đoàn xe đang bám sát ngay sau đâm thẳng vào, những tiếng nổ lớn nối nhau liên tiếp. Vài chiếc tràn xăng bốc cháy đùng đùng, mấy toán lính vội vã bỏ xe nhảy ra ngoài, tức tối ngó theo chiếc SUV móp méo ngày một xa dần.

Thế nhưng vẫn còn ba chiếc xe may mắn thoát nạn, tuy nhiên chỉ dám lì lợm bám đuổi xa xa, không ngu dại tới gần. 

Tâm trạng bọn lính cực kỳ giận dữ, rõ ràng cấp trên làm khó chúng, đối phương có súng mà lại kêu bắt sống, không được giết chết thì bắt kiểu gì? Trước mắt chỉ có thể tiếp tục bám theo, đồng thời liên tục gọi về Sở chỉ huy hạch tội bọn Trần Phi, xin lệnh tiêu diệt.

Sau khi loại bỏ không ít cái đuôi, Phi Hùng chủ động cho xe tách khỏi đại lộ, luồn lách qua những con hẻm nhỏ đan xen chằng chịt như mê cung để tránh các chốt canh. 

Phi Hùng nắm rất rõ địa bàn, mỗi khi vừa đánh vòng qua một chốt canh, gã liền cho xe rẽ ra đại lộ tiếp tục phóng hết tốc lực, lúc gần đến chốt kế thì lại quẹo vào hẻm hoặc các con đường nhỏ vắng vẻ. Cứ vậy, mọi người dần dần chạy ra mé tây Khu An Toàn mà số lượng xe bám đuổi vẫn chỉ có ba chiếc, các chốt canh hoàn toàn bị loại bỏ. Mặc kệ bọn lính í ới liên tục gọi bộ đàm truyền tin cho nhau nhưng Phi Hùng cứ chạy lung tung khiến chúng mất phương hướng, không biết chặn bắt ở đâu. 

Bộ đàm của Phi Hùng đột nhiên rung lên, có người gọi đến. Tên đội trưởng đang tập trung lái xe, hơi liếc mắt nhìn thấy bốn chữ đại tá Khắc Cường trên màn hình thì giật mình, mặt tái đi. Gã định không nhận cuộc gọi nhưng nghĩ thế nào vẫn bấm nghe:

- Tôi đây, thưa ngài! - Phi Hùng rụt rè nói. Dù quyết tách khỏi quân đội nhưng nhiều năm làm việc dưới quyền đại tá Khắc Cường, thói quen kính sợ ông ta đã ăn sâu trong tiềm thức gã, không thể thay đổi hay xóa bỏ trong một sớm một chiều.

- Đưa bộ đàm cho tên thủ lĩnh, tôi có chuyện cần thương thảo! - Đúng là đại tá Khắc Cường bên kia đầu dây, giọng ông điềm đạm.

Phi Hùng vội vâng dạ rồi chuyển bộ đàm cho Trần Phi, thì thào thật khẽ:

- Ngài đại tá Khắc Cường bảo có chuyện cần nói.

- Là lão già khi nãy mày gọi về xin gia hạn thêm chút thời gian đã rắp tâm bày trò bẫy chúng ta đấy à? - Nguyễn Huy cười lạnh. 

Sau sự việc cả bọn suýt bị tóm gọn ở cổng Nam, dù không nói ra nhưng mọi người đều hiểu cấp trên của Phi Hùng - cụ thể là ngài đại tá đáng kính kia rõ ràng đã biết tên này phản bội nhưng vẫn vờ vịt như không biết gì, tương kế tựu kế cho người đón lỏng bọn hắn. Lão cáo già thật thâm độc!

Phi Hùng không đáp mà nói:

- Nghe đi, biết đâu sẽ có lợi!

Trần Phi cầm bộ đàm, mở loa cho tất cả cùng nghe. Một giọng có âm điệu dày và đầy quyền uy vang lên:

- Xin chào, tôi là đại tá Khắc Cường.

- Nói đi! - Trần Phi lãnh đạm.

- Ồ, tôi đang vinh hạnh trò chuyện với ai đây, Minh Lý hay Biên Cương? Mà tôi nghĩ các cậu đều sử dụng tên giả trong hồ sơ nhỉ? - Ngài đại tá cười vui vẻ.

Minh Lý và Biên Cương lần lượt là tên giả được Trần Phi, Nguyễn Huy khai báo khi còn ở trong khu y tế. Hắn không hứng thú nói:

- Cứ vào thẳng chính đề, đừng dài dòng mất thời gian!

- Hà hà, người trẻ tuổi lúc nào cũng nôn nóng! - Giọng ngài đại tá rất ung dung - Thế này nhé, giao thủ phạm giết thiếu úy Minh Hải ra, tôi bảo đảm an toàn cho những người còn lại trong nhóm, đồng thời thu nhận các cậu vào làm việc dưới trướng.

Ông ta đột ngột đưa ra lời đề nghị như vậy khiến mọi người trong xe rất bất ngờ, đưa mắt nhìn nhau, tim chợt đập mạnh.

Trong bối cảnh mọi người đang chạy đông chạy tây như chó nhà có tang, không còn đường thoát, bây giờ chỉ cần bỏ ra một mạng để đổi lấy an toàn cho cả nhóm, mặt khác còn được ngài đại tá bảo hộ gia nhập lực lượng quân đội. Thời điểm này, ai cũng biết cái mác quân đội cực kỳ hấp dẫn, nó có công dụng chẳng khác nào kim bài miễn tử, vừa bảo đảm tính mạng vừa bảo đảm no đủ lương thực và cuộc sống về sau.

Có thể nói, đây là lời đề nghị không thể chối từ, trừ khi là kẻ cực kỳ ngu xuẩn mới không đồng ý.

Trần Phi im lặng. Ngài đại tá nói thêm:

- Cả đại úy Phi Hùng nữa, tôi tha thứ cho cậu ta vì rơi vào hoàn cảnh không còn sự lựa chọn!

Nghe nhắc đến tên, Phi Hùng giật mình loạng choạng tay lái suýt đâm sầm vào cột điện bên đường, may mà kịp đánh xe ra ngoài. Mắt gã hơi đỏ, liếc nhìn qua gương chờ phản ứng của Trần Phi. 

Đại tá Khắc Cường lâu nay chưa hề biết nói đùa, ông ta bảo tha cho gã thì chắc chắn tha. Vốn dĩ Phi Hùng chạy theo nhóm Trần Phi chỉ là hành động theo bản năng sinh tồn thúc giục, khao khát bám víu chút hy vọng sống còn mong manh. Kỳ thực hơn ai hết, gã quá hiểu sự đáng sợ của quân đội, mọi người còn sống đến giờ chủ yếu do bên quân đội vẫn còn coi thường, chưa thèm ra tay quyết liệt. 

Trong hoàn cảnh này, không hề nghi ngờ gì những lời ngài đại tá vừa nói chính là cành ô liu đầy nhân văn chìa ra, ban phát ánh sáng bình minh cho gã.

Chiếc SUV BMW XM6 phóng nhanh qua những ngã đường, trong xe là sự im lặng đến nghẹt thở. Mấy người Tiểu My không hẹn mà cùng nhìn Nguyễn Huy bằng ánh mắt ngỡ ngàng.

Nguyễn Huy vừa thừa nhận chính mình giết chết thiếu úy Minh Hải, đồng thời cho biết kẻ mà đại tá Khắc Cường đòi giao ra là gã. 

Đúng vậy, bọn họ không hề nghe lầm. 

Phi Hùng chẳng biết nói gì, lắc đầu, thầm nghĩ gã này đúng là điếc không sợ súng, ngay cả con trai của trung tá Minh Long cũng dám làm thịt.

Thần sắc Nguyễn Huy thản nhiên, dửng dưng đến lạnh người. Trong đầu gã đang chiếu chậm lại cảnh tượng mình giết chết tên thiếu úy, nội tâm không hề sợ hãi hay hối hận, chỉ có hả hê và chút tiếc nuối. Gã tiếc vì nếu gã giấu cái xác kĩ hơn, kín hơn, có lẽ cả nhóm không đến mức chạy trốn khắp nơi như bây giờ. Chậc, thật là... ước gì gã có thể làm lại. 

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngài đại tá vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không hề thúc giục. 

Nguyễn Huy tặc lưỡi một cái, chợt thốt:

- Đồng ý đi!

Nghe gã bảo vậy, vẻ mặt mọi người đầy mâu thuẫn, nửa muốn Trần Phi làm theo, nửa không nỡ. Trải qua sinh tử cùng nhau nhiều ngày, giữa bọn họ đã hình thành chút thâm tình khó nói rõ. Thế nhưng cũng không ai lên tiếng phản đối, vì tất cả đều hiểu nếu không giao Nguyễn Huy ra, mọi người sẽ chết.

Trần Phi nhìn Nguyễn Huy, thấy gã mỉm cười. Hắn không tỏ thái độ gì, chỉ nói ngắn gọn vào bộ đàm:

- Dựa vào gì để tin ông?

- Hà hà, dựa vào gì ư? - Đại tá Khắc Cường cười hai tiếng, bỗng đổi giọng nghiêm nghị - Đại tá quân đội không biết nói đùa, kể cả đối với kẻ thù! Các cậu không đáng để tôi phá bỏ nguyên tắc của mình! 

Trần Phi nói:

- Nguyên tắc của ông chẳng có ý nghĩa với tôi. Tốt nhất hãy chứng minh bằng hành động!

- Được thôi. - Ngài đại tá đáp - Cứ nói yêu cầu của cậu!

Khóe môi Trần Phi điểm nụ cười nhẹ mà đại tá Khắc Cường không thể nghe hay nhìn thấy:

- Nửa tiếng nữa bọn tôi sẽ tự mình đến Sở chỉ huy gặp ông, từ giờ đến lúc đó, tôi không muốn bất kỳ ai bám theo. 

- Ồ, tự đến nhưng lại không cho ai theo dõi? Nghe cứ kỳ lạ thế nào ấy nhỉ?! - Ngài đại tá bật cười vẻ nghi ngờ song vẫn dễ dãi đồng ý - Bây giờ là 9 giờ, hy vọng 9 giờ 30 các cậu sẽ tới. Đừng quá lâu nhé, kẻo bàn tiệc tôi chuẩn bị sẵn cho các cậu nguội lạnh mất ngon! 

Nói xong, không đợi Trần Phi đáp, ông ta tắt máy.

Trần Phi vừa đặt bộ đàm xuống, Lửng Mật là người đầu tiên bất nhẫn lên tiếng:

- Thỏa hiệp thật ư?

Trần Phi không đáp, mà bảo Phi Hùng đang khấp khởi hy vọng:

- Tranh thủ thời gian tiếp tục chạy tới khu công nghiệp!

- Hả? - Tên đội trưởng giật mình. Không lẽ hắn định gạt ngài đại tá?

- Tao bảo chạy tới khu công nghiệp! - Gã thanh niên tóc đen lòa xòa bay trong gió gằn từng tiếng.

- Điên rồi! Ông ta nổi điên lên sẽ nghiền tất cả ra bã! - Đại úy Lê Bình nửa tỉnh nửa mê cố thều thào khuyên nhủ, bằng không lũ điên này sẽ kéo gã cùng xuống mồ mất - Các người chưa biết đại tá Khắc Cường đáng sợ thế nào, tốt nhất là làm theo lời đề nghị! Nếu không, ông ta sẽ...

Phập!

Lưỡi Katana bất thần lia ngang chém rớt đầu tên đại úy, máu nhuộm ướt ghế. 

Thanh âm Trần Phi lạnh băng vang vọng trong xe:

- Kẻ nào còn nhiều lời cứ lấy đó làm gương! Tao rất thiếu kiên nhẫn!

Phi Hùng hít một hơi đầy lồng ngực, vội nhấn ga điều khiển xe chạy hết tốc độ. Chết trong tay ngài đại tá dù sao gã cũng sống thêm được một lúc nữa, còn hơn chọc giận tên này sẽ đi chầu ông bà ngay. 

Gã đầu vàng bất chợt cười lên một tràng dài, giọng run rẩy hưng phấn:

- Hay lắm! Cùng lắm thì chết thôi, có mẹ gì mà sợ hãi! Quân đội là cái thá gì chứ, tới đây tao giết hết!

Sự phấn khích của Lửng Mật lan sang những người còn lại, không khí trong xe trở nên khác hẳn khi nãy. 

Nguyễn Huy không vì vậy mà xúc động, lắc đầu cười khổ:

- Lần này cậu hành động cảm tính quá rồi, Phi à!

- Còn lảm nhảm cẩn thận tôi giết cậu luôn đấy! - Trần Phi đạm nhiên nói.