Sinh Tồn Ký

Chương 63: Giữa trùng vây (4)




Tắt bộ đàm, tên đại úy cảm tưởng như bầu trời vừa đổ sụp xuống đầu mình, giọng run run muốn khóc:

- Bên kia nói... mời ngài vào!

- Tốt! - Mạnh Quân lạnh nhạt cười vài tiếng, rơi vào tai tên đại úy cứ như tiếng quạ réo vong hồn - Thế, không biết ngài đại úy có định cho bọn tôi vào hay không?

- Cho chứ, đương nhiên là cho rồi! Xin ngài đừng khách sáo, chúng ta đều là người một nhà cả mà! - Gã kia gật đầu thật mạnh. Lúc này ai dám cản đường không cho Mạnh Quân vào trong, gã sẽ là người đầu tiên giết chết kẻ đó.

Mạnh Quân rút trường thương về, bỗng quay người đi ra xe:

- Tôi đổi ý rồi, không làm khó ngài đại úy nữa! 

Tên đại úy không kịp sờ sờ vết hằn do mũi thương gây ra trên cổ, vội hốt hoảng chạy theo:

- Vì sao? Bên Sở chỉ huy mời ngài vào gặp họ!

- Không thích! - Mạnh Quân thản nhiên leo lên xe, đóng sầm cửa lại - Thôi chào ngài đại úy, tôi sang khu khác vậy. Có dịp gặp tướng Phan Chinh tôi sẽ trình bày sau, chắc ông ấy sẽ hiểu cho tôi và ngài. Ngài làm tròn chức trách lo gì bị ông ấy trách phạt, có khi còn trọng thưởng cho lên lon!

Trái tim tên đại úy thòng xuống tận đít, khi nãy giọng đàn ông trong bộ đàm không phải tướng Phan Chinh, mà là ngài đại tá Khắc Cường - cánh tay phải đắc lực của ông ta, thường ngày hét ra lửa. Ngay khi gã báo cáo thân phận tên thiếu tá kia thì đại tá Khắc Cường lập tức ra mặt, giọng điệu nghiêm trọng lệnh cho gã hộ tống tên thiếu tá tới Sở chỉ huy ngay, đồng thời phải đảm bảo an toàn tuyệt đối, không được xảy ra sơ suất. 

Đãi ngộ cỡ này chứng tỏ lai lịch tên thiếu tá rất lớn, nếu bây giờ để đối phương rời đi chẳng may xảy ra chuyện gì thì có giết hết cả nhà gã cũng không gánh nổi tội. Thà tên kia đánh đập gã cho hả giận, trọng thương cũng được, còn hơn làm trò đàn bà giận dỗi thế này.

Tên đại úy mặt như đưa đám dẫn theo đám thủ hạ rồng rắn chạy nhanh tới, gã đột ngột quỳ xuống khiến đám lính kinh hoảng quỳ theo:

- Xin ngài thiếu tá vào trong, vừa rồi bọn tôi lỗ mãng mong ngài tha thứ! Người ở trên không chấp nhất kẻ bên dưới ngu si đần độn!

Nói xong, gã quay qua đám kia trừng mắt muốn tóe lửa, cứ như toàn bộ việc này đều do chúng gây ra:

- Còn không mau lặp lại! Khốn kiếp!

Đám lính ngơ ngác nhìn nhau đầy khó hiểu, nhưng quân lệnh như núi không dám trái, bèn đồng thanh hô vang:

- Xin ngài thiếu tá vào trong, bọn tôi lỗ mãng mong ngài tha thứ! Người ở trên không chấp nhất kẻ bên dưới ngu si đần độn!

Mạnh Quân không quay xe đi mà dửng dưng ngồi ngó đám lính diễn trò vui. Tên đại úy biết y sẽ không bỏ đi, chỉ muốn hành hạ mình một phen để báo thù. Gã âm thầm nghiến răng, trong lòng vô cùng tức giận song ngoài mặt không dám biểu lộ gì, bất chợt tự động vả vào mặt mình liên tục, làm vẻ đáng thương nói:

- Thiếu tá bớt giận, tôi xin nhận lỗi!

Đám lính quỳ phía sau thấy thế đành cắn răng làm theo thượng cấp, cũng tự tát vào mặt mình liên hồi.

Chát! Chát! Chát!

Những tiếng thô giòn vang dậy, thu hút ánh mắt của vài nhóm người mới tới còn dừng cách cổng xa xa không dám chạy lại. Tất cả đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, vì sao cả đám lính và tên sĩ quan quỳ gối trước chiếc ô tô kia, lại còn tự tát vào mặt mình lia lịa.

Gia Mỹ ngồi trong xe cạnh Mạnh Quân, khẽ nói:

- Đủ rồi anh, làm quá không hay! 

Mạnh Quân hừ lạnh:

- Cần phải cho chúng một bài học để về sau tự biết thân biết phận mà bớt láo xược, có một số người cho dù chúng cố gắng phấn đấu cả đời cũng không thể đứng ngang hàng!

Y lạnh nhạt ngó tên đại úy vẫn đang tự tát vào mặt thật mạnh, mặt mũi đã sưng húp, khóe miệng chảy máu. Nói vậy nhưng nội tâm y thầm khen ngợi tên này biết co biết duỗi, khi cần thiết sẵn sàng nhẫn tâm hành hạ bản thân để thoát nạn. Loại người này rất nguy hiểm, dã tâm cực lớn. 

Nếu đã kết thù, Mạnh Quân rất muốn nhân cơ hội này giết tên đại úy, tránh lưu hậu hoạn về sau. Nhưng đáng tiếc đây là địa bàn của tướng Phan Chinh, ông ta cho y chút mặt mũi, y không thể ra tay được. Đành vậy, dù sao ít ngày tới y cũng rời khỏi đây, chắc gì đã gặp lại tên này, suy nghĩ nhiều quá có khi rách việc.

Cảm thấy đã đủ, Mạnh Quân trầm giọng:

- Được rồi. Mau đưa tôi vào trong!

Tên đại úy cùng đám thủ hạ mặt như cái mền rách mừng rỡ đứng dậy, chùi chùi máu mồm máu mũi, lắp bắp nói lời cảm tạ. Gã không biết mới rồi mình suýt toi mạng, nếu không phải tên thiếu tá nửa đường đổi ý thì giờ có khi gã đã biến thành cái xác lạnh lẽo.

Tên đại úy giao nhiệm vụ canh gác lại cho đám lính, sau đó dẫn theo vài tên nhảy lên chiếc xe quân đội chạy trước dẫn đường:

- Mời ngài theo tôi, cấp trên lệnh cho bọn tôi hộ tống ngài an toàn đến Sở chỉ huy!

Mạnh Quân nổ máy xe chạy theo, sau lưng y có thêm một chiếc xe khác đoạn hậu, phòng ngừa bất trắc. Mấy chiếc xe nối đuôi chạy nhanh vào khu vực quảng trường, không cần xét nghiệm máu mà lao thẳng đến lớp cổng thứ hai. 

Tên đại úy nhảy xuống nói mấy câu với bọn sĩ quan ở đây, chúng lấm lét nhìn về chiếc xe của nhóm Mạnh Quân, sau đó mau chóng mở toang cổng cho đoàn xe đi qua. 

Đoàn xe bật còi hú om sòm, lao vùn vụt trong Khu An Toàn, đi đến đâu gây náo động đến đó, thu hút rất nhiều sự chú ý của quân lính lẫn dân chúng. Từ lúc Khu An Toàn Số 3 thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên tiếp đón người tới với tiêu chuẩn thượng khách thế này, ai nấy đều tò mò đứng hai bên đường nhìn ngó, liên hồi chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

- Thích không? - Mạnh Quân cười với Gia Mỹ.

- Cũng được! 

Gia Mỹ tình tứ nhìn y, miệng nàng nói thế thôi nhưng sắc mặt thì đầy tự hào. Xưa nay yêu nhau, nàng được biết gia thế Mạnh Quân rất khủng, nhưng nàng không quá để tâm đến việc đó, chỉ cảm thấy hợp thì tiến tới, còn những chuyện khác không quan trọng. Hơn nữa Mạnh Quân cũng khá kín tiếng, ít khi chủ động nhắc về gia đình trước mặt nàng, cho nên sự việc hôm nay khiến nàng khá bất ngờ, trong lòng cảm thấy rất vui.

Mạnh Quân đưa tay vuốt mái tóc Gia Mỹ có phần xơ rối vì bôn ba, giọng chua xót:

- Mấy hôm nay khổ cực cho em quá! Ráng lên, chờ khi về tới thủ đô, anh sẽ bù đắp gấp trăm lần cho em!

Sóng mắt Gia Mỹ long lanh, nàng mỉm cười, cảm động gật đầu:

- Không sao. Em chịu được hết, chỉ cần có anh ở bên cạnh là đủ!

Ở ghế sau xe còn có hai cô gái, cả hai đều rất trẻ, trong đó cô gái ngồi bên phải xinh đẹp nổi bật hơn hẳn. Nàng mặc bộ đồ thể thao ôm trọn cơ thể để lộ vóc dáng cao, hơi gầy nhưng rất đầy đặn quyến rũ, làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc đen dài nhè nhẹ tung bay theo những cơn gió từ ngoài xe liên tục thổi vào. 

Bộ dạng cô gái khá mỏi mệt, cặp mắt nhung đen láy lặng lẽ nhìn đôi tình nhân đang diễn cảnh tình tứ trước mặt mình, chiếc miệng nhỏ nhắn khẽ mím, nét mặt đượm buồn. Rồi như không chịu được cảnh tượng này, nàng hơi cúi mặt xuống, mở danh sách bạn lên kéo thật nhanh, sau cùng dừng lại ở một cái tên từ lâu đã khắc sâu vào tâm khảm nàng.

Tên hắn vẫn sáng, có nghĩa là hắn vẫn an toàn. Từ lúc chia tay đến giờ đã gần một tuần, mỗi ngày nàng đều kiểm tra tên hắn không dưới mười lần chỉ để xác định xem hắn còn sống hay không. Trong lòng nàng luôn tự hỏi hắn đang ở đâu, làm gì, với ai? Liệu hắn có nghĩ đến nàng không? 

Lần này cũng vậy, thâm tâm nàng cũng đang tự hỏi điều đó. Khóe môi nàng chợt cong lên, nở nụ cười chế giễu bản thân, đầu lắc nhẹ như phủ nhận. Hẳn là không rồi, nếu trong lòng hắn có nàng thì đã không lạnh lùng vứt bỏ nàng.

Những lời hắn nói lúc đó như những vết dao khắc sâu vào tim nàng, khiến nó rỉ máu và mãi mãi không thể chữa lành.

Trái tim thiếu nữ kiêu kỳ lần đầu biết rung động, biết nhớ thương, trải qua nhiều đêm trăn trở chợt biến thành thù hận!

Tại sao hắn có thể nhẫn tâm đối xử với nàng như thế? Nàng có chỗ nào thua Tiểu My, hay chỉ vì nàng không chịu vứt bỏ lòng tự trọng để chạy theo hắn, nên nàng phải chấp nhận? 

Nàng đã tự hỏi bản thân vô số lần, nếu được lựa chọn lại một lần nữa, nàng có chạy theo hắn không? Vứt bỏ tất cả sĩ diện mà chạy theo hắn!

Câu trả lời là không. Lòng kiêu hãnh, sự tự tôn trong nàng quá lớn, nàng không thể, khi mà người ta đã từ chối đón nhận nàng! 

Nàng không thể làm điều đó, cũng như nàng không thể quên được hắn!

Kể từ hôm đó, nàng thu mình lại, lười giao tiếp với những người xung quanh, vật vờ như lũ thây ma vô hồn.

Mỗi ngày trôi qua, nỗi hận trong nàng càng lớn thêm. Những suy nghĩ luôn đầy ắp trong đầu nàng, dày vò day dứt nàng đến sắp phát điên. 

Nàng muốn gặp lại hắn, chỉ để hỏi hắn một câu mà khi đó nàng không đủ bình tĩnh để hỏi:

- Tôi... có điểm nào không xứng? Tôi đã luôn cố gắng mà!!!

Nàng hơi ngửa lòng bàn tay thon dài lên, một khối cầu lửa đỏ rực trôi nổi trên đó, vừa đẹp vừa đáng sợ. Theo tay nàng cử động, nó liên tục xoay vòng tròn, chao liệng nhè nhẹ, cuốn xung quanh dòng khí lưu nóng bức. 

Bàn tay nàng khẽ bóp, khối cầu lửa liền tan biến, chỉ còn lại một đụn khói đen dày bốc lên. 

Đây là món quà cuối cùng nàng nhận từ hắn. Nếu có dịp, nàng muốn được trả lại!

...

Sở chỉ huy Khu An Toàn 3.

Trong một nhà thi đấu rộng rãi nằm phía sau.

Những tiếng gầm rú náo động liên hồi nổi dậy, trên sân nhà thi đấu đóng kín cửa, xác thây ma nằm rải rác khắp nơi. Lúc này, độ 30 con còn sống cao to lực lưỡng đang vây quanh một người đàn ông trung niên, chúng liên tục gầm rú nhe nanh múa vuốt nhưng sâu trong mắt lại bộc lộ sự kiêng kị, không con nào dám xông vào.

Người đàn ông không cao, chỉ tầm mét bảy, gương mặt hằn sâu nét khắc khổ nhưng nghiêm nghị, khiến người đối diện không dám buông lời bông đùa. Ông ta mặc một cái quần quân đội đã sờn cũ, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp rắn chắc, tay cầm một thanh kiếm tỏa ánh sáng đỏ rực ra xung quanh cả mét.

Đứng giữa bầy thây ma tiến hóa khổng lồ, trông ông ta cực nhỏ bé nhưng bộ dạng vô cùng ung dung nhàn nhã, không chút lo lắng. 

Sau một hồi kêu gào hù dọa, vài con liều mạng nhảy tới tấn công. 

Người đàn ông bình tĩnh hơi nhích bước chân, ông ta không di chuyển nhiều nhưng dễ dàng tránh được mấy cú vồ của bọn tiến hóa. Thân hình người đàn ông luôn vừa vặn tránh thoát vuốt của chúng chỉ trong khoảng cách rất nhỏ, cực kỳ sít sao, giống như hoàn toàn nắm chắc mọi thứ trong tay. 

Xoẹt!

Lưỡi kiếm đỏ rực vung nhẹ, ba tia chớp đỏ thình lình xuất hiện quấn quanh cổ ba con tiến hóa ở những hướng khác nhau. Đầu chúng nặng nề rời cổ rớt xuống, máu phún thành vòi.

Chứng kiến đồng loại chết thêm ba con, đám thây ma còn lại khiếp sợ thối lui, muốn chạy trốn khỏi nhà thi đấu nhưng toàn bộ cửa đã đóng kín, chẳng có đường thoát thân.

- Thật nhàm chán!

Người đàn ông lắc đầu, trên gương mặt khắc khổ thoáng qua vẻ ngán ngẩm, tay phải nhẹ cất lên.

Một chùm sáng từ bàn tay ông ta chụp xuống thây ma gần nhất rồi lan thật nhanh qua những con kia, thoáng chốc mấy chục con đã bị xâu cứng thành một chuỗi ánh sáng khổng lồ. Chúng tỏ ra vô cùng đau đớn khổ sở, luôn miệng rít gào vùng vẫy song không cách nào thoát khỏi vòng sáng.

Bụp!

Sau vài giây ngắn ngủi, mấy chục con tiến hóa bị vây hãm trong chuỗi ánh sáng đột ngột bốc cháy từ chân lên đầu rồi nổ nhẹ, trong nháy mắt chỉ còn lại những đám tro tàn đen sì lả tả rơi xuống.

Một ít trang bị và vài quyển kỹ năng hiện ra, trôi nổi trên không trung. Người đàn ông giơ một tay tới trước, tức thì xuất hiện một luồng hấp lực cực mạnh cuốn toàn bộ những thứ đó tới chỗ ông ta. 

Người đàn ông lướt mắt qua mấy thứ này, lắc đầu:

- Không có gì giá trị, cho cậu!

- Cảm ơn, thưa ngài!

Trong nhà thi đấu rất vắng vẻ, chỉ có người đàn ông và một gã quân nhân tầm ba mươi tuổi, cấp bậc thiếu tá. Tên này gương mặt rất bình thường, vóc dáng cũng bình thường, nếu đứng giữa đám đông chắc chắn không ai thèm ngó tới. 

Mặt gã cực lạnh, từ đầu vẫn luôn yên lặng theo dõi người đàn ông đánh giết thây ma song không hề biểu lộ thái độ, hoàn toàn vô biểu cảm, giống như hành tinh này có bị hủy diệt thì gã cũng chẳng bận tâm. Lúc này nghe ông ta nói vậy, gã không hề tỏ ra vui mừng, chỉ hơi cúi người đáp tạ, sau đó đứng thẳng lưng lên, thậm chí không thèm liếc mớ vật phẩm kia thêm lần nào, như chẳng đáng để vào mắt.

Chợt có tiếng động khẽ, một con tiến hóa không hiểu bằng cách nào thoát chết, có lẽ nãy giờ nó ẩn nấp đâu đó. Nó đang cào mạnh vào cửa, cuống cuồng tìm đường thoát.

- Ồ! - Người đàn ông đưa mắt nhìn con kia, trên mặt lộ vẻ thú vị.

Gã thiếu tá lạnh nhạt nhìn theo, thân hình gã chợt biến mất cứ như tan trong không khí, đến khi hiện ra đã tới ngay sau lưng con kia cách chỗ gã đứng khi trước mấy chục mét. Trên tay gã không có vũ khí, chỉ đeo một cái bao tay màu đen, cánh tay vung lên với tốc độ mắt thường không thể nhìn rõ.

Xoẹt!

Cánh tay tên thiếu tá buông thõng ở vị trí cũ, dường như chưa hề cử động, nửa giây sau, cái đầu thây ma kia mới lung lay rớt xuống. Thân hình gã lần nữa chớp lên biến mất, sau đó hiện ra bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt bình thản, có cảm giác chuyện vừa xảy ra chẳng liên quan tới gã.

Trong mắt người đàn ông ẩn hiện tia tán thưởng:

- Bạch Khởi, cậu lại tiến bộ!

Tên thiếu tá Bạch Khởi không vì được khen mà kiêu ngạo, bình đạm cúi đầu:

- Ngài quá lời! Thuộc hạ vẫn còn rất kém!

- Đợt quái lần này khiến ta không hài lòng, chúng quá yếu! - Người đàn ông bỗng đổi nét mặt.

Đầu Bạch Khởi cúi sâu hơn:

- Lần tới bọn thuộc hạ sẽ cố bắt một con tiến hóa bậc 2 đem về. Chúng rất mạnh, hôm trước thuộc hạ suýt bắt được nhưng rốt cuộc lại sơ suất bị thương để sổng!

- Ừm. - Người đàn ông gật đầu - Ta bận nhiều việc, không thể tự mình ra ngoài luyện cấp, khiến cậu vất vả rồi!

Tên thiếu tá đặt bàn tay phải lên ngực, thành kính nói:

- Được ra sức vì ngài là may mắn của thuộc hạ!

Người đàn ông hài lòng vỗ vai Bạch Khởi một cái động viên.

Ông ta chính là trung tướng Phan Chinh, kẻ nắm toàn quyền kiểm soát Khu An Toàn Số 3. 

Vốn dĩ trước khi đại dịch, tướng Phan Chinh phát hiện mình bị ung thư gan giai đoạn cuối, cơ thể già lão ở độ tuổi bảy mươi gần đất xa trời đã suy kiệt không thể chống chọi nổi căn bệnh quái ác, đành viết đơn xin từ chức, chuẩn bị về quê nằm chờ chết. Đột nhiên đại dịch đổ xuống, sau khi giết vài thây ma và được gia nhập hệ thống kỳ lạ, ông ta phát hiện cơ thể có chuyển biến, bỗng dưng xuất hiện một luồng năng lượng mạnh mẽ gột rửa toàn thân, đẩy lùi căn bệnh. 

Thấy được chút ánh sáng hy vọng le lói hiện ra cuối đường hầm đen tối, Tướng Phan Chinh điên cuồng luyện cấp. Trời không phụ lòng người, sau khi đạt cấp 10, căn bệnh ung thư hoàn toàn biến mất, đồng thời thể chất ông ta ngày càng mạnh khỏe trẻ trung, đầu óc minh mẫn như thời bốn mươi. Điều này quả thật quá đỗi thần kỳ, tướng Phan Chinh cứ ngỡ mình nằm mơ, nhưng không, đây chính là sự thật. Có lẽ ông trời đã thương tình, mở ra cho ông một cơ hội.

Đến hiện tại, ở đẳng cấp cao hiếm người sánh được, thậm chí tóc ông ta cũng từ bạc chuyển thành màu muối tiêu, dường như đang cải lão hoàn đồng. Tướng Phan Chinh đoán trong thời gian tới khi cấp độ tăng thêm, cơ thể ông sẽ trở về thời kỳ hai mươi sung sức nhất. Đến lúc đó, tuổi tác chỉ còn là những con số trên giấy, thậm chí ông tin mình có thể trẻ mãi không già.

Đi cùng sức khỏe đột ngột chuyển biến tích cực, những tham vọng thời trai trẻ theo thời gian bị tuổi già vùi lấp cũng manh nha xuất hiện trở lại trong đầu tướng Phan Chinh. Đây đúng là thời cơ hiếm có mà trời cao ưu ái dành cho ông. Sức mạnh thể chất, trí lực, thời gian, quân đội hùng mạnh dưới quyền, mọi thứ đều hoàn hảo để ông tiến hành một cuộc cải cách, thâu tóm quyền lực về một mối. 

Để làm được việc này, ông cần những tên thuộc hạ đắc lực hỗ trợ, tên thiếu tá Bạch Khởi là một trong mấy kẻ đó, được ông hết sức tài bồi. Cho đến bây giờ, gã chưa từng khiến ông phải thất vọng, làm việc vô cùng đầu óc và linh hoạt, chưa khi nào tỏ ra kiêu ngạo lơ là. Điểm mạnh nhất ở Bạch Khởi là sự vô cảm và tàn nhẫn, trong mắt gã chỉ có mệnh lệnh của tướng Phan Chinh, phải thực thi bằng mọi giá, bất kỳ ai ngáng đường gã đều thẳng tay loại bỏ, không hề để tình cảm xen vào.

Bỗng có người đẩy mạnh cửa nhà thi đấu, hối hả chạy vào.

Bạch Khởi bước tới chắn ngang đường tên sĩ quan, lạnh nhạt hỏi:

- Có chuyện gì? Trong lúc trung tướng tập luyện tuyệt đối cấm làm phiền, quên rồi sao?

Một luồng khí lạnh bao trùm cơ thể tên sĩ quan. Được chọn ra canh gác ở nơi trọng yếu thế này, gã cũng đã cấp 12, không phải hạng xoàng nhưng vẫn có cảm giác tên thiếu tá chỉ cần vung tay là mình nằm xuống. Gã ấp úng:

- Thuộc cấp không dám, nhưng ngài đại tá Khắc Cường lệnh cho thuộc cấp khẩn trương đến đây báo tin!

- Chuyện gì? - Nghe nhắc đến đại tá Khắc Cường, tướng Phan Chinh quay đầu nhìn qua.

Bị ông ta nhìn gắt gao, trên người tên sĩ quan tiếp tục có thêm một lớp khí khác đè mạnh lên khiến gã khó thở cực độ, cơ thể không kiềm được run rẩy một trận, gấp rút nói:

- Ngài dặn thuộc cấp báo với trung tướng, dặn đi dặn lại phải lặp nguyên văn là "có thiếu tá Mạnh Quân nhà họ Nguyễn tìm đến xin được gặp!".

- Mạnh Quân nhà họ Nguyễn ư... - Tướng Phan Chinh lẩm bẩm, cau mày suy nghĩ một thoáng, chợt nét mặt giãn ra như đã nhớ, tùy tiện phẩy tay - Về bảo Khắc Cường chuẩn bị tiệc rượu linh đình, lát nữa ta đến!

Tên sĩ quan vâng dạ rồi nhanh chóng chạy đi, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tướng Phan Chinh điềm đạm đón lấy cái áo từ tay Bạch Khởi, tròng vào:

- Không nghĩ thằng nhóc này bỗng dưng tìm đến ta, hẳn là có việc cần nhờ vả!

Bạch Khởi có chút hiếu kỳ:

- Thưa ngài, chỉ là thiếu tá mà xin gặp ngài hình như hơi thiếu lễ độ!

Tướng Phan Chinh cười xòa:

- Đúng là hơi thiếu lễ độ, nhưng lão già sau lưng gã sẽ bù đắp lại!

- Lão già...

- Nhà họ Nguyễn, cậu không liên tưởng đến ai sao? 

Bạch Khởi trầm mặt, lát sau ngẩng lên nói:

- Chẳng lẽ là kẻ ở thủ đô?

- Đúng là lão già đó! Hết thắc mắc rồi chứ? Đi, cậu cũng nên gặp thằng nhóc này, vốn gã được quy hoạch sẵn vị trí thái tử nhưng đại dịch thây ma đã khiến mọi tính toán của lão già đảo lộn cả, hà hà!

Tướng Phan Chinh vỗ vai Bạch Khởi, cười một tràng dài vui vẻ đoạn đi ra cửa.