Trời tờ mờ sáng, khu vực quảng trường vẫn còn sương mù trôi lãng đãng. Nguyễn Huy và Trần Phi thức dậy đi lấy kết quả xét nghiệm.
Đêm qua, khi trở về Nguyễn Huy thuật sơ lại tình hình cho Trần Phi. Hai người bàn cách giải quyết cái xác.
Đối với hành vi của gã, Trần Phi không có ý kiến. Thời đại này giết vài mạng người chẳng phải việc gì quá lớn, huống hồ trước đó hắn cũng đã muốn xử lý tên thiếu úy nếu có dịp gặp lại, coi như Nguyễn Huy thay mặt đòi công bằng cho Tiểu My.
Chuyện giết tên thiếu úy, bọn họ không kể với mấy người kia, càng ít người biết càng tốt. Vì vậy sáng nay chỉ mình Trần Phi đi cùng Nguyễn Huy.
Hắn không phải chờ đợi quá lâu. Lát sau, gã kính cận vui vẻ bước ra, trên tay cầm theo xấp hồ sơ, có cả chìa khóa căn hộ của ả mập. Ả tiễn gã đến tận cửa, sắc mặt mệt mỏi vô cùng, nhất là cặp mắt thâm quầng như gấu trúc, có lẽ mất ngủ suốt đêm qua.
Tiếp theo, bọn hắn đi tới nhà ả mập để thủ tiêu cái xác. Sáng sớm, nhiều người vẫn còn chìm trong giấc ngủ nên cả hai dễ dàng tiếp cận căn nhà mà không bị ai dòm ngó.
Sau khi mở khóa cửa vào trong, Trần Phi thu thi thể tên thiếu úy vào nhẫn. Lúc thường, chiếc nhẫn không thể cất giữ vật thể sống, nhưng nếu kẻ đó đã chết thì được. Chỉ có điều xác tên này khá cồng kềnh, không gian bên trong nhẫn đã chứa không ít nhu yếu phẩm, nhét thêm cái xác liền trở nên chật cứng. Cũng may chiếc nhẫn có tính năng giống như tủ lạnh, có thể bảo quản rất tốt nên trong thời gian ngắn không sợ cái xác phân hủy dây bẩn thức ăn. Sắp tới tìm chỗ nào kín đáo vứt bỏ là được.
Căn phòng hiện trường án mạng được ả mập lau rất sạch, còn xịt thêm nước hoa che đậy mùi máu. Hai người kiểm tra lại một lần, không thấy điểm nào sơ hở mới yên tâm đi ra. Trước khi rời khỏi, Nguyễn Huy không quên khóa cửa rồi vứt chìa khóa vào chậu kiểng gần đó như ả mập căn dặn. Ả vẫn chờ gã tuần sau quay trở lại đưa thuốc giải cho mình.
Khi bọn hắn trở về, mọi người đã ngủ dậy chờ sẵn. Cả bọn đi tới lớp cổng thứ hai sau quảng trường, trình giấy tờ cho đám lính gác. Lũ này vẫn còn ngái ngủ, vài tên ngáp ngắn ngáp dài. Chúng ngó sơ xấp giấy tờ rồi phẩy tay cho đi qua, không hỏi gì nhiều. Đã vào được đây thì mọi người đều bị binh lính ngoài kia thẩm tra kĩ và lấy sạch trang bị, nên chốt gác trong này khá lơ là. Tuy nhiên, lúc Trần Phi bảo chỉ đi qua, không có dự định ở lại Khu An Toàn, ánh mắt tên trưởng chốt trực nhìn hắn có vẻ kỳ lạ.
Sau lớp cổng sắt đen dày nặng trịch, khu đô thị sầm uất hiện ra.
Thực tế khu vực này trước kia là thành phố Vĩnh Tuân, một trong những thành phố lớn trực thuộc trung ương. Khi xảy ra đại dịch, đoàn quân dưới trướng tướng Phan Chinh lập tức hành quân đến đây diệt sạch thây ma rồi chiếm đóng làm căn cứ, thế nên không bị hư hại gì mấy. Mọi thứ đều còn rất hoàn hảo, thoạt nhìn không hề khác trước kia. Chỉ khác là đường phố vắng bóng người hơn, không gian lạnh lẽo và thiếu ánh đèn đường, cũng như đèn từ các tòa nhà chọc trời xung quanh.
Quân đội có không ít máy phát điện công suất lớn chạy bằng xăng dầu, nhưng hiện giờ nhiên liệu khan hiếm nên chỉ vài nơi trọng yếu được ưu tiên sử dụng, còn lại đều phải dùng nến. Dù vậy, thậm chí số lượng nến cũng rất ít, người dân không có mà dùng, như ả mập nhờ gia thế mới xin xỏ được một ít để dành xài dần.
Ngay khi vượt qua được hai lớp cổng, việc đầu tiên người dân tị nạn phải thực hiện là vào tòa nhà lớn bên trái để làm thủ tục nhập cư. Trong đó có bộ phận chuyên thụ lý giải quyết chỗ ở cho họ. Tùy theo hoàn cảnh, năng lực, số lượng người trong nhóm mà sẽ được phân bổ nơi ở phù hợp.
Trước kia, kẻ nào có tiền có quyền sẽ được ưu ái, nhưng thời thế giờ đã khác. Thực lực mới là yếu tố quyết định. Mấy tờ cáo thị dán trên tường đề rõ, cụ thể:
+ Những người có cấp độ từ 1 đến 5, nhận một căn nhà cấp bốn, mỗi ngày được cấp một bát cháo loãng và 200 ml nước sạch.
+ Từ cấp 6 đến cấp 10, nhận một căn biệt thự, mỗi ngày được cấp một tô cháo loãng và 400 ml nước sạch, ngoài ra sẽ xem xét cho gia nhập lực lượng quân đội.
+ Từ cấp 11 đến cấp 15 chính là lực lượng tinh anh nòng cốt, sẽ tuyển thẳng vào quân ngũ, thậm chí nếu nhân thân tốt còn trực tiếp thăng lên làm sĩ quan, nắm trong tay một toán lính dưới quyền. (Không thấy nhắc đến khẩu phần mỗi ngày, nhưng có lẽ cực kỳ ưu đãi).
Riêng về những người trên cấp 15, trong thông báo không thấy đề cập. Phần lớn mấy người này ít khi vào Khu An Toàn vì họ đủ khả năng sinh tồn bên ngoài, tự mình lãnh đạo thủ hạ, làm vua một cõi sướng hơn phải cúi đầu nhận lệnh từ kẻ khác.
Trên radio, quân đội tuyên bố bất kỳ người dân nào khi gia nhập Khu An Toàn đều có khẩu phần mỗi ngày, nhưng thực tế không phải vậy. Chỉ ai là người chơi mới được phát lương thực và nước uống, những kẻ chưa từng giết thây ma sẽ bị bỏ rơi bên ngoài tự sinh tự diệt, tuyệt đối cấm đặt chân vào.
Quân đội tuy có kho quân nhu khổng lồ nhưng về lâu về dài khó lòng đáp ứng được ngần ấy miệng ăn, thế nên muốn ăn bắt buộc phải làm. Mỗi ngày, dân tị nạn tùy vào cấp độ đều phải theo nhóm cố định ra bên ngoài làm nhiệm vụ, tiêu diệt thây ma, tìm kiếm thêm thức ăn nước uống. Mọi thứ tiến hành dưới sự giám sát chặt chẽ của binh lính nhằm đảm bảo không xảy ra tình trạng thất thoát, hàng hóa thu được phải nhập kho toàn bộ. Bất kỳ ai dám giấu diếm làm của riêng, dù chỉ là một viên kẹo, nếu bị phát hiện lập tức xử tử tại chỗ mà không cần phải trình báo. Tất nhiên có treo thưởng cho những người hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hoặc tìm kiếm được nhiều nhu yếu phẩm, nhưng cũng chẳng đáng là bao.
Vì lẽ đó, Khu An Toàn Số 3 không dành cho những kẻ vô dụng nhát gan, vốn là gánh nặng trong mắt quân đội.
Hiện tại, dân ngụ cư đã thức dậy. Bọn họ gồm đủ mọi thành phần nam nữ, già trẻ, mỗi người đều cầm một cái bát trên tay, xếp thành hàng dài trước những khu nhà hàng ăn uống, chờ đợi đến lượt mình được cấp phát lương thực. Mỗi ngày, quân đội chỉ phát cháo trong khoảng thời gian từ 6 đến 8h sáng, ai chậm chân phải chịu đói khát chờ đến hôm sau.
Nhìn cảnh tượng mọi người phờ phạc chen chúc chờ nhận từng bát cháo loãng chẳng đủ no trong một buổi chứ đừng nói cả ngày, Trần Phi chợt nhớ đến những câu chuyện qua lời kể của cha mẹ hắn về thời chiến tranh trước kia. Có lẽ khi đó bọn họ cũng chịu khổ như bây giờ.
Cả nhóm chen lấn đi xuyên qua mấy đám đông ồn ào. Diện tích Khu An Toàn quá rộng, từ đây muốn ra đến cửa phía Nam còn hơn 90 km, bọn họ đi bộ chẳng biết đời nào mới tới. Ai cũng thấy uể oải nhưng đành chấp nhận. Trước đó, Nguyễn Huy yêu cầu ả mập kiếm cho cả nhóm một chiếc xe để tiện di chuyển, nhưng ả bảo trong thành phố không ai được lái xe ngoại trừ quân đội, đây là biệt đãi dành riêng cho quân nhân. Nếu bọn họ lái xe sẽ dẫn đến sự chú ý của chúng, rất dễ gặp nguy hiểm. Thảo nào từ lúc vào đây đến giờ không thấy ai chạy xe, chỉ thỉnh thoảng mới có ô tô chở binh lính đi ngang qua.
Sau chuyện lúc tối, ả mập hận Nguyễn Huy thấu xương, chỉ cầu mong gã chết đi, nhưng lại sợ gã xảy ra việc gì sẽ chẳng ai đưa thuốc giải độc cho mình, mới cắn răng khuyên nhủ. Nghe vậy, gã kính cận đành bỏ ý định.
Hiện trong nhóm trình độ Thiên Lôi kém nhất nhưng đã cấp 9. Tiểu My và Lửng Mật cấp 10. Nguyễn Huy cấp 11, Trần Phi cấp 18. Mấy hôm nay, hắn tách nhóm luyện cấp riêng, nhờ vậy cấp độ tăng nhanh. Với sức bọn họ nếu chạy hết tốc độ, tính luôn cả thời gian nghỉ ngơi hồi phục thì chỉ mất vài giờ là ra đến cửa Nam. Song vẫn là lý do cũ, sợ gây chú ý nên cả bọn phải đi bình thường như những người khác. Làm gì cũng phải đề phòng bị dò xét, đây là đặc điểm của mấy Khu An Toàn.
Lửng Mật là người đầu tiên lên tiếng càu nhàu, tên này rất thiếu kiên nhẫn:
- Cứ đi như rùa bò thế này biết bao giờ mới ra khỏi đây? Bà già nó, ở trong cái khu chết tiệt này thật khó chịu!
Giọng gã hơi lớn khiến không ít người hai bên đường nghe thấy nhìn qua. Tên nhóc Thiên Lôi suỵt khẽ:
- Nhỏ thôi!
- Sợ quái gì chứ! Chú mày nhát quá đấy, lúc nào cũng sợ này sợ nọ! - Gã đầu vàng càng lớn tiếng hơn.
Nguyễn Huy khoác tay lên vai Lửng Mật, cười bí hiểm:
- Bình tĩnh! Tôi kể cậu nghe chuyện này bảo đảm sẽ hạ hỏa ngay!
Nói đoạn gã thì thầm to nhỏ kể lại sự việc đêm qua, tất nhiên là giấu biến đi chuyện hôn hít ả mập. Đây là nỗi nhục lớn nhất trong mười tám năm Nguyễn Huy có mặt trên cõi đời, gã tuyệt đối không chia sẻ với ai, kể cả Trần Phi.
Tên nhóc Thiên Lôi thấy thế bèn chạy đến hóng ké.
Nghe xong, mặt mày bọn gã xám ngoét. Lửng Mật run giọng:
- Cậu giết thằng thiếu úy gác cổng ta gặp sáng qua hả? Không đùa chứ?
- Đùa gì mà đùa, xác nó vẫn còn nằm trong nhẫn Trần Phi! Bảo cậu ta cho xem! - Nguyễn Huy vênh váo hất mặt qua Trần Phi.
Hai gã kia vội ngó sang, bắt gặp Trần Phi lừ mắt:
- Các cậu biết rồi thì giữ mồm giữ miệng!
- Vâng vâng.
- Á há há há! Lũ chết nhát như thỏ đế! - Vẹt Công Tước rống họng châm biếm, sau đó tiếp tục gục gặt trên vai Trần Phi. Con vẹt này có thể ngủ cả ngày, mọi lúc mọi nơi, tuy vậy vừa rồi cũng cố ngóc mỏ lên hóng chuyện xong mới chịu.
Kể từ đó, gã đầu vàng không hề hé miệng lầm bầm than thở dù chỉ nửa câu, chẳng may bọn lính mò đến kiểm tra rồi phát hiện xác đồng bọn nằm trong chiếc nhẫn Trần Phi đeo trên tay thì bỏ mẹ. Gã lầm rầm khấn vái mong sao mau chóng đi khỏi, ngoài kia còn an toàn chán so với chốn quỷ quái này.
Càng đi sâu vào trong Khu An Toàn càng thưa người, phần lớn là binh lính, người bình thường rất ít. Chúng có mặt khắp nơi, cứ vài trăm mét lại có một chốt trấn giữ.
Từ khi dân chúng trở thành người chơi, thực lực vượt xa trước kia, khiến đám binh lính nhận lệnh cấp trên phải luôn đề cao cảnh giới nhằm tránh xảy ra bạo động. Khi phát hiện có dấu hiệu tụ tập, lập tức vài nhóm lính chạy đến dùng vũ lực trấn áp ngay. Trong tình trạng thiếu thốn lương thực hiện nay, nếu không cẩn thận có khi phía quân đội sẽ bị chính những người dân ngày thường luôn cam chịu này tấn công, cướp sạch kho quân nhu.
Vừa phải chống trả thây ma, vừa đề phòng dân ngụ cư bên trong biểu tình nổi dậy, phe quân đội chịu không ít áp lực. Bất quá, đây là lựa chọn của bọn họ, chẳng hề bị ai ép buộc.
Trong vấn đề này, Trần Phi có lý giải riêng. Thứ nhất, quân đội đang thiếu thốn vũ khí nên muốn lấy trang bị từ dân chạy nạn để tăng cường sức mạnh. Thứ hai, những người tị nạn sau đó sẽ trở thành tay sai cho quân đội, đánh thây ma, kiếm lương thực, làm tất cả mọi việc nguy hiểm... Từ đó quân đội có thể bảo toàn lực lượng mà vẫn đảm bảo được nguồn cung.
Tính ra, sau khi gia nhập Khu An Toàn, người dân chẳng được lợi ích gì, vẫn phải ngày ngày căng sức đánh giết thây ma, song những thứ kiếm được đều bị quân đội tịch thu, sau đó ban phát lại cực kỳ nhỏ giọt. Thậm chí khi xảy ra tình trạng khẩn cấp, khả năng những người này bị đẩy ra trận làm bao cát trước tiên là rất lớn.
Phải tự mình đặt chân vào trong Khu An Toàn mới có thể nghe ngóng, đúc kết được những chuyện trên. Còn ở ngoài kia, dân chúng hoàn toàn bị lời lẽ tha thiết trên radio mê hoặc cho nên cứ lũ lượt kéo đến đây nạp mạng. Về phần vì sao mọi người không chịu rời đi thì rất dễ hiểu, sau khi vào đây, bọn họ bị cướp sạch trang bị lẫn những vật dụng thiết yếu, đồng thời luôn bị giám sát cực chặt chẽ. Mỗi lúc được lệnh điều động ra ngoài làm nhiệm vụ luôn có binh lính kè kè theo bên cạnh bọn họ, có chạy đằng trời, vì thế đành ngậm đắng nuốt cay chấp nhận, không dám phản kháng.
Phát giác dòng chảy ngầm khiến trong lòng Trần Phi nảy sinh nghi ngờ. Dân tị nạn trong đây không được tiếp xúc với bên ngoài, vậy còn bọn hắn ngay từ đầu đã trình bày chỉ đi ngang qua, chẳng lẽ bên quân đội không sợ bọn hắn đem sự việc này truyền ra ngoài? Khi đó liệu còn ai dám tìm đến đây?
Nếu là hắn, nhất định sẽ giết hoặc bắt giam, nhẹ nhất là cưỡng ép ở lại gia nhập lực lượng bao cát, tuyệt đối không cho rời đi để tránh bị tung tin bất lợi.
Cùng với suy nghĩ đó, Trần Phi phát hiện có một nhóm người đang âm thầm đi theo bọn hắn.
Sự việc diễn ra đã hơn mười phút. Bọn chúng rất cẩn thận, giữ khoảng cách khá xa nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm nhận được những luồng sát khí tập trung lên người mình.
Dù vậy, Trần Phi không hề quay đầu nhìn lại, cũng không nói với ai trong nhóm để tránh bọn họ hoảng sợ để lộ chuyện. Hắn vẫn bước đi bình thường, khi ngang qua mấy tòa nhà có cửa kính liền ngó vào nhìn ra sau.
Nhóm nọ gần chục tên, chín nam một nữ, ăn mặc như dân chúng bình thường nhưng nhìn cách đi đứng rất có tác phong, đầu tóc cắt gọn gàng. Hắn đoán chúng đều là binh lính giả dạng.
Nguyễn Huy cũng nhận ra. Gã làm như vô tình đi sát Trần Phi, nói khẽ:
- Hình như có người đi theo ta.
- Ừ.
- Không lẽ chuyện kia đã bị lộ? - Ý gã nhắc đến tên thiếu úy.
Trần Phi thấp giọng:
- Nếu là chuyện đó, bọn chúng đã công khai giết ta giữa đường, cần gì lén lút! Khả năng chúng sợ bị truyền tin tức bất lợi nên mới định xuống tay bịt miệng!
- Có lý! - Nguyễn Huy gật gù - Có lẽ ở cổng quá đông người không tiện ra tay, chờ chúng ta đi vào chỗ vắng nhỉ?
- Ừ, ít ra chúng sẽ không gây lớn chuyện ở đây, chắc phải một lát nữa.
Khu vực này tuy thưa thớt nhưng vẫn còn lác đác dân chúng tới lui. Những kẻ được ở gần khu trung tâm phần lớn đều có năng lực, cho nên bọn lính càng thêm thận trọng.
Lông mày Trần Phi cau tít, vô cùng khó nghĩ. Bỗng dưng bị cuốn vào mớ rắc rối này, trước mắt hắn vẫn chưa biết giải quyết thế nào. Từ đây ra tới cổng Nam còn rất xa, tầm 80 km, nếu phía quân đội quyết tâm giết bọn hắn thì rất khó thoát, vì cứ cách vài trăm mét lại có một chốt đóng quân giám sát. Kể cả khi bọn hắn giải quyết đám đang lén lút bám đuôi, chắc chắn không lâu sau đó sẽ có một đám khác đông hơn, mạnh hơn tìm tới. Quân đội chưa bao giờ thiếu người.
Tình trạng cả nhóm hiện giờ chẳng khác nào cá nằm trong rọ, mặc cho kẻ khác mổ xẻ. Chỉ hy vọng hắn và Nguyễn Huy đoán sai, bằng không hậu quả rất khó lường.
Di chuyển thêm vài cây số, dù Trần Phi cố tình dẫn cả nhóm rẽ phải rẽ trái mấy bận nhưng đám người phía sau vẫn chung đường, luôn giữ một khoảng cách không xa không gần. Hắn biết mình đã đoán đúng.
Đến nước này, Trần Phi đành phải nói cho mọi người biết, cùng nhau bàn tính kế hoạch.
Tiểu My, Lửng Mật và Thiên Lôi nghe xong thở dài rầu rĩ, chẳng hiểu vì sao xui xẻo cứ liên tục tìm đến.
Nguyễn Huy vẫn rất bình thản, bỗng cười bảo:
- Mấy người than thở thì giải quyết được gì? Tôi có một cách, liều mạng làm theo biết đâu sẽ thành công thoát khỏi đây!
Gã nói vài câu vào tai Trần Phi.
- Xem ra chỉ còn cách đó. - Hắn lạnh giọng - Tất cả chuẩn bị chiến đấu!
Mọi người gật đầu, nếu đã không thể tránh khỏi, vậy chỉ còn cách chiến một trận. Từ lúc đại dịch đến giờ, bọn họ trải qua không ít gian nguy, thây ma còn không sợ thì sợ gì lũ chó săn cắn càn.
Để đám lính chọn chiến trường chi bằng bọn hắn tự chọn trước giành lấy ưu thế. Khi đi ngang một khu chung cư vắng vẻ, cả nhóm theo lệnh Trần Phi bất ngờ rẽ vào rồi chạy thẳng lên mấy tầng trên.
Đám người đi theo xa xa phía sau thấy vậy vội chạy tới nhưng nhóm Trần Phi đã biến mất trong khu chung cư. Ả duy nhất trong bọn cất giọng lảnh lót:
- Hình như chúng phát hiện rồi. Sao đây, đội trưởng?
Đội trưởng là tên có thể hình cao to trên dưới mét tám, làn da rám nắng rắn chắc, cơ bắp vạm vỡ. Thần sắc tên này rất trầm ổn, điềm tĩnh nói:
- Theo tin từ trên đưa xuống thì kẻ mạnh nhất trong bọn chúng chỉ mới cấp 4, nhưng xem tình hình có lẽ không đúng. Tốc độ và sự nhạy bén để có thể nhận ra bị chúng ta theo dõi, tôi đoán bọn này mạnh nhất cũng xấp xỉ cấp 10.
Khu vực xung quanh chung cư hoàn toàn trống trải, bọn chúng không lo lũ chuột kia chạy trốn nên thản nhiên đứng ngoài quan sát, bàn đối sách.
- Mạnh vậy à? Có lẽ đội trưởng đánh giá bọn chúng hơi cao rồi! Tôi nghĩ cùng lắm cấp 6, 7 thôi. - Một tên nói.
- Ừ, tôi cũng thấy thế.
Những người còn lại đồng ý.
Tên đội trưởng trầm ngâm giây lát, bảo:
- Hy vọng tôi nhầm lẫn! Vẫn như mọi lần, toàn đội chú ý phòng bị, đừng khinh địch! Chúng có năm tên, cứ chia ra hai chọi một! Nên nhớ hạn chế sử dụng súng dễ dẫn đến chú ý không cần thiết, rõ chưa?
- Rõ!
Những kẻ kia đồng loạt đáp, tiếp đó đón lấy vũ khí được tên đội trưởng lấy ra từ chiếc nhẫn đeo trên tay. Gã lạnh nhạt ra lệnh:
- Lên!
Chỉ chờ có vậy, cả nhóm chục người hừng hực khí thế xông vào chung cư. Công việc này, chúng đã làm quá nhiều lần rồi.