Sinh Tồn Ký

Chương 52: Thu hoạch




Tốc độ ra đòn của Trần Phi hiện tại có thể dùng ánh chớp để hình dung, thanh Katana xé gió rợn người, vẽ một lằn sáng rạch xuống đỉnh đầu Lưu Kiệt Huy.

Gã đứng chôn chân tại chỗ, chỉ thấy trước mắt hoa lên thì lưỡi Katana tỏa hàn khí ràn rụa đã tới đích.

Chát!

Cứ tưởng phen này Lưu Kiệt Huy sẽ bị xẻ đôi người mất mạng, nào ngờ lưỡi kiếm vừa chạm đầu gã liền va phải một màn sáng nhộn nhạo, dội ngược trở về.

Trần Phi giật mình nhìn lại, không biết từ khi nào trên đầu Lưu Kiệt Huy đã xuất hiện một cái mũ tròn tròn như mũ cối màu xám xịt. Sau khi đỡ giúp gã một nhát chém chí mạng, cái mũ bị tét thành hai mảnh rơi xuống.

Món bảo bối này lúc thường Lưu Kiệt Huy luôn đội trên đầu, có sức phòng ngự rất mạnh, do gã để chế độ ẩn nên không ai nhìn thấy. Trong thời khắc sinh tử nó đã cứu mạng gã, dù vậy lực công kích của thanh Katana trong tay Trần Phi sau khi hắn tiến vào trạng thái Điên Loạn cực mạnh, vậy nên dù tạm thời thoát chết nhưng Lưu Kiệt Huy vẫn bị chếnh choáng, đầu nhức kinh khủng. 

Gã nén đau hất mạnh tay, một đốm lửa xanh lập lòe bay vèo đến Trần Phi. Đây là kỹ năng Lửa Ma Trơi, tuy nhỏ nhưng uy lực của nó không thể xem thường, nhất là sức nóng có thể nung chảy cả kim loại, chỉ cần chạm trúng người Trần Phi thì nó sẽ lập tức hóa lớn nuốt chửng toàn thân hắn, đốt cháy thành tro bụi.

Vèo!

Trần Phi không dại chạm vào đốm lửa nhỏ lập lòe kia, thân hình như cơn gió lách tránh, tiện thể tung một cước thẳng vào phần bụng Lưu Kiệt Huy.

Bốp!

Tốc độ và sức mạnh Trần Phi tăng cao, Lưu Kiệt Huy ở thời điểm sung sức nhất cũng không thể là đối thủ, huống chi hiện giờ đầu gã đang đau nhức như búa bổ. Gã lãnh trọn một đá vào người, hệt con diều đứt dây bay thẳng ra xa, rơi phịch xuống tế đàn. 

Lúc này, trên tế đàn hoàn toàn không còn thây ma. Bọn chúng đã đổ dồn xuống dưới và đang chìm trong cơn cuồng loạn giữa biển lửa. 

Vụt!

Hai mắt Trần Phi đỏ ngầu tức tốc lao đến tế đàn, quyết tận dụng thời cơ kết liễu Lưu Kiệt Huy. Đối phương rất nguy hiểm, không thể lưu lại.

Đúng lúc này, cỗ quan tài đen nãy giờ vẫn nằm im lim trên tế đàn đột nhiên rung lên bần bật. Khói đen từ khắp nơi thình lình kéo tới tràn vào động, cuồn cuộn chui vào trong quan tài.

Đồng thời, tiếng khóc nỉ non ai oán khiến lòng người bi ai như từ cõi âm ty vọng lên, văng vẳng truyền vào trong động. 

Vừa nghe thanh âm này, toàn thân Trần Phi nổi gai. Lửa giận đang che mờ thần trí Trần Phi, thôi thúc hắn bằng mọi giá phải giết chết Lưu Kiệt Huy, song hắn vẫn còn đôi chút sáng suốt không để cho hiệu ứng điên loạn điều khiển bản thân.

Chân Trần Phi vừa đáp xuống bề mặt tế đàn, toan chạy đến giải quyết Lưu Kiệt Huy đang cố gượng bò dậy, bỗng quyết đoán vứt bỏ ý định, khẩn trương phóng một chùm tơ nhện lên trần động rồi dụng lực tung người lên cao, chưa đầy một giây đã theo lỗ hổng giếng trời trên đó bay ra.

Ngay khi thoát khỏi trần động, phát hiện mình đang đứng trên sườn núi, Trần Phi không chút chậm trễ lao xuyên qua những bụi cây rậm rạp và các nấm mộ. Từ lúc hắn phát động kỹ năng Điên Loạn đến giờ đã mất gần 5 giây, chỉ còn hơn 3 giây ngắn ngủi nữa thôi hắn sẽ rời khỏi trạng thái này và bị thoát lực chẳng thể làm gì được. Trước lúc đó, hắn phải đến nơi an toàn.

Thời gian quá ngắn, không đủ để Trần Phi xuống núi. Sau khi chạy cách chỗ hang động chừng chục mét, Trần Phi vung Katana chém nát mấy khối đá lớn trên vách đá, khoét thành một cái hang nhỏ trong lòng núi chỉ vừa đủ chứa thân hình hắn rồi gấp rút chui vào, tiếp đó dùng sức kéo một khối đá lớn che kín miệng hang.

Làm hết những việc này, thời gian 8 giây cũng vừa trôi qua. Trần Phi khó khăn nửa nằm nửa ngồi trong hang, miệng thở hổn hển, cảm giác toàn bộ sức lực như thủy triều đang nhanh chóng rời bỏ cơ thể. Trong chốc lát, cơn mệt mỏi ập đến, toàn thân hắn đau nhức tê dại, ngay cả nhấc tay cũng không thể. Mắt mũi Trần Phi tối sầm lại, chìm vào mê man.

...

Trong hang động, Lưu Kiệt Huy chật vật đứng dậy, tức giận ngó lên chỗ Trần Phi vừa lao ra ngoài mất dạng. Toàn thân gã đầy những lỗ đạn đổ máu đỏ loét, xương cốt gãy cả chục cái, hậu quả của việc lãnh trọn cú đá nặng ngàn cân từ đối thủ, có thể nói là tổn thương nặng nề. 

Lúc này, khói đen từ bốn phương tám hướng vẫn không ngừng bay đến cỗ quan tài đen. Nó rung lên ngày càng mạnh, phát ra những âm thanh lộp cộp khiến ai nghe thấy cũng phải kinh hãi. Lại thêm tiếng khóc nỉ non quái đản từ bên ngoài truyền vào mỗi lúc một rõ dần. 

Lũ thây ma bên dưới tế đàn đã phát hiện ra Lưu Kiệt Huy, đang chen lấn kêu gào nhào tới, xông lên tế đàn. 

Tuy không rõ vì sao Trần Phi đột ngột tha cho mình và gấp rút chạy đi, nhưng Lưu Kiệt Huy lờ mờ đoán việc đó hẳn có liên quan đến động tĩnh của cỗ quan tài và tiếng khóc ghê rợn kia. Gã biết phải nhanh rời khỏi cái hang chết tiệt này nếu không muốn toi mạng. Thế nhưng với bản tính đa nghi, Lưu Kiệt Huy không dám chạy theo lối trần động ngay vì sợ Trần Phi sẽ có ý định giống gã khi trước là lưu lại phục kích.

Qua mấy giây, cỗ quan tài càng thêm rung lắc điên cuồng, tiếng khóc nỉ non dai dẳng đến sát bên tai Lưu Kiệt Huy và lũ thây ma đã chạy lên trên tế đàn. Gã mới tung người, thi triển kỹ năng của đôi giày dưới chân đưa thân hình bay lên cao, lao vút khỏi trần động.

Bộp!

Do quá kiệt quệ, Lưu Kiệt Huy không thể nào tiếp đất bình thường. Gã ngã lăn lông lốc xuống triền núi, đến khi may mắn va mạnh vào một tảng đá lớn mới dừng lại được.

Toàn thân Lưu Kiệt Huy ngập trong cảm giác đau đớn, ngoại thương lẫn nội thương biến gã thành một người máu, chẳng còn trông rõ nhân dạng. Gã mắng thầm, cứ ngỡ mấy hôm trước vô tình lọt vào phó bản lấy được không ít thứ tốt, lần này gặp lại sẽ trả được thù, nào ngờ tình cảnh còn tệ hại hơn. Lần nào chạm mặt Trần Phi, gã cũng thê thảm. Sau này nếu có cơ hội nhất định phải giết chết thằng khốn đó một cách thật tàn khốc, có vậy mới rửa được mối hận trong lòng gã.

Cũng may chuyến này thu hoạch không tệ, ngoài quả trứng tối màu, Lưu Kiệt Huy còn gom được không ít trang bị lẫn sách kỹ năng. Mong là chúng sẽ không khiến gã thất vọng, ít ra phải bù được mấy món trang bị đã bị thằng khốn nạn kia phá hủy.

Âm thanh ầm ì từ chỗ hang động liên tục vang lên, mơ hồ có tiếng kẻ nào đó gào thét đầy giận dữ. Cả ngọn núi rung chuyển mạnh giống như chuẩn bị vươn vai sống dậy.

Lưu Kiệt Huy thở dốc vài hơi rồi nặng nề đứng lên chọn đại một hướng, nhanh chóng rời đi. 

...

Khi Trần Phi hồi tỉnh, mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng.

Hắn khẽ nhổm người, suýt nữa buột miệng kêu rên, bởi vì toàn thân hắn cực kỳ đau nhức, các thớ thịt như sắp xé rách khỏi cơ thể. Đây là hậu quả kỹ năng Điên Loạn để lại, ngoài ra còn do những vết thương bị đạn bắn. May mà sinh mệnh Trần Phi hiện tại ở cấp độ 15 rất ngoan cường, trừ khi bị tổn thương phần đầu hoặc nội tạng nghiêm trọng, thì những vết thương trên người mất nhiều máu chỉ khiến hắn hoa mắt chóng mặt, suy yếu một chút, khó thể mất mạng. Cũng phải nói thêm, nhờ cái áo giáp mặc bên trong tăng phòng ngự đỡ đạn giúp hắn khá nhiều, nhờ vậy chưa ảnh hưởng đến nội tạng.

Trần Phi thử nhấc tay lên, cảm giác đau nhức liền truyền tới nhưng hắn không quá bận tâm. Chỉ cần tay chân hắn có thể cử động, thể lực hồi lại phần nào thì coi như nguy hiểm đã qua.

Trần Phi không vội rời khỏi cái hang chật hẹp, mà đưa mắt nhìn ra ngoài quan sát tình hình.

Hiện tại đã 4 giờ chiều, tính ra hắn thiếp đi khá lâu. Ngoài trời khá âm u, ánh sáng mờ nhạt. 

Mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, không một tiếng động.

Trần Phi lắng tai nghe ngóng một hồi, không phát hiện điểm nào khả nghi mới gượng nhổm dậy, đẩy khối đá lớn sang một bên. Bị trọng thương khiến sức hắn yếu đi nhiều, tảng đá chắn miệng hang trước đó được Trần Phi kéo vào trong trạng thái thể chất tăng vọt nên lúc này phải rất khó khăn mới xô ra được.

Mặt hắn tái nhợt, cầm Katana bước ra ngoài. 

Sườn núi vắng lặng, không một bóng người hay thây ma, phía hang động xa xa cũng không nghe động tĩnh. Chẳng biết trong lúc hắn hôn mê, ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Trần Phi ngẫm nghĩ giây lát. Tạm thời có lẽ đám Nguyễn Huy đã đi xa khỏi đây, hắn không cần gấp trở về, trước mắt kiểm tra thử xem tình hình thế nào.

Hắn đi tới chỗ trần động khi trước, nhẹ nhàng ghé mắt nhìn xuống bên dưới.

Trong động tối mò không có ai, cả biển thây ma hoàn toàn biến mất chẳng còn một mống, chỉ còn lại vô số quần áo, mũ, giày dép... nằm vương vãi khắp nơi. Tình trạng giống như cả lũ cùng bị hiến tế.

Tế đàn đã vỡ nát thành vô số mảnh đá vụn, cũng không hề thấy bóng dáng Lưu Kiệt Huy, lệu gã đã may mắn trốn thoát hay trở thành mồi trong miệng thây ma? Trước đó Trần Phi gấp rút trốn chạy, không kịp nhìn qua. 

Điều đáng ngại nhất là cỗ quan tài đen lẫn thi thể đeo mặt nạ quỷ nằm bên trong đều biệt tích. Rất có thể kẻ đó đã sống lại giống như Geisha, sau khi hút sạch máu thịt toàn bộ thây ma dưới kia.

Nghĩ đến chuyện này, Trần Phi lắc đầu, chẳng biết hệ thống muốn gì khi liên tục bày ra đủ trò giả thần giả quỷ hù dọa hắn. Nhưng hắn có lo nghĩ nhiều cũng vô ích, tạm thời tới đâu tính tới đó, cùng lắm không đánh lại thì chạy.

Trần Phi bật danh sách bạn bè lên, kiểm tra vị trí mọi người, nhận ra bọn họ đang ở cách đây chừng 10 km về phía Bắc. Tên cả bốn người vẫn sáng, đồng nghĩa không ai xảy ra chuyện. 

Tiện thể, hắn lướt mắt xuống dưới, nhìn qua cái tên Bạch Yến. Nàng đang cách hắn khá xa, khoảng hơn 200 km, dường như các nàng vẫn còn ở trong thành phố Tân Minh, chưa chịu rời đi. Không biết Mạnh Quân bên đó tính toán điều gì?

Trần Phi hơi hiếu kỳ song không nghĩ thêm. Tính tình Bạch Yến tốt nhưng hắn không muốn bị phiền phức trói buộc, sau khi tách ra thì số phận cả hai đã chẳng còn liên quan đến nhau. Trước đó Trần Phi không ít lần chiếu cố Bạch Yến, giúp nàng lên cấp 6, thậm chí còn đưa bản kỹ năng Cầu Lửa, vậy đã quá đủ. Hắn không mong nàng gặp chuyện, nhưng nếu việc đó xảy ra cũng không phải lỗi của hắn.

Trần Phi đứng lên, hắn không có ý định nhảy xuống dưới hang động xem xét. Trạng thái hắn hiện giờ không ổn nên chỉ kiểm tra sơ qua để nắm tình hình. Ngọn núi này trong mắt Trần Phi vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn, không tiện ở lâu.

...

Nhờ hệ thống định vị, không quá khó để Trần Phi tìm được nhóm Nguyễn Huy. Khi hắn quay lại thì bọn họ đang trú tạm trong một căn nhà cấp bốn, chiếc Land Rover đỗ trước sân.

Trông thấy Trần Phi đi vào, mọi người lập tức chạy ra. Việc đầu tiên hắn làm là bảo Tiểu My trị thương giúp mình.

Không cần Trần Phi nói, Tiểu My đang có ý đó. Nhìn bộ quần áo trên người hắn dính đầy máu, bộ dạng chật vật tơi tả khiến nội tâm nàng không khỏi xót xa, mắt hơi đỏ lên, vội vàng áp hai bàn tay vào vết thương, sử dụng kỹ năng Thiên Thần Hộ Mệnh.

Kỹ năng này tuy trị thương rất hiệu quả nhưng yếu điểm là chỉ có tác dụng trong một vùng giới hạn, không thể bao quát cả người Trần Phi. Tiểu My phải dùng đến ba lần mới trị lành cho hắn. 

Hiện tại Tiểu My đã cấp 7, toàn bộ điểm tiềm năng đều tăng hết vào chỉ số tinh thần, cộng thêm một ít trang bị Trần Phi đưa cho nên có thể dùng kỹ năng ba lần liên tục mà không rơi vào tình trạng nguy hiểm như trước kia. Tuy vậy thần sắc nàng vẫn khá mệt mỏi, phải ngồi xuống nghỉ ngơi.

Nguyễn Huy tới gần vỗ vai Trần Phi, tếu táo:

- Khỏe chưa? Có thể kể mọi người nghe cậu gặp phải chuyện gì mà rách nát như xơ mướp thế không hả?

Trần Phi đã hồi phục, dù thể lực vẫn chưa ở tình trạng tốt nhất nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thêm chốc lát sẽ ổn. Hắn chẳng giấu, ngắn gọn thuật lại chuyện xảy ra trong hang động, lược bỏ một số tình tiết thừa.

Mọi người chăm chú lắng tai nghe, đến đoạn hắn giả làm thây ma chạm trán Lưu Kiệt Huy trong hang, ai cũng hồi hộp thay. Trần Phi không hề đề cao bản thân, cũng không kể cặn kẽ nhưng bọn họ ngấm ngầm hiểu đó phải là trận ác chiến cực kỳ khốc liệt và hung hiểm, mới biến hắn thành ra bộ dạng như vừa nãy. 

Nghe xong, Nguyễn Huy đẩy nhẹ gọng kính, sắc mặt trầm ngâm:

- Cái gã Lưu Kiệt Huy đó như cậu nói thì rất trâu chó đấy, không nhân cơ hội giết gã luôn thật đáng tiếc!

Trần Phi lắc đầu:

- Tình cảnh lúc ấy quá hỗn loạn, tôi không đủ thời gian!

Hắn không thể nói rõ vì tránh lộ kỹ năng Điên Loạn. Kỹ năng là quân bài tẩy của toàn bộ người chơi, chẳng ai muốn kẻ khác biết để đề phòng. Chính nhờ yếu tố bất ngờ mà Trần Phi suýt chẻ đôi Lưu Kiệt Huy, nếu gã không có cái mũ kia có lẽ hắn đã thành công.

Lưu Kiệt Huy cũng thế, nhờ cái mũ trên đầu giúp gã thoát chết. Bằng như để Trần Phi biết trước, hắn đổi mục tiêu chém một nhát ngang cổ có khi giờ này Lưu Kiệt Huy chỉ còn là cái xác không hồn.

Nhớ đến chuyện cũ, thần sắc Trần Phi biến lạnh. Mỗi lần gặp lại, trình độ hắn tăng lên thì Lưu Kiệt Huy cũng vậy, luôn khiến hắn ăn không ít đau khổ, thương tích đầy người mới chiếm được chút lợi thế. Hơn ai hết, Trần Phi đương nhiên không muốn lưu mầm họa này, nhưng hắn có tâm mà vô lực. Chẳng biết gã kia lấy đâu ra lắm đồ chơi đến vậy, thậm chí còn nhiều hơn cả hắn.

Trần Phi đưa Tiểu My một ít thực phẩm, đợi nàng nghỉ mệt sẽ nấu nướng, hắn cần phải ăn mới nhanh hồi sức.

Gã đầu vàng Lửng Mật và tên nhóc Thiên Lôi quan tâm hỏi thăm Trần Phi vài câu, sau đó không dám ở lại làm phiền, kéo nhau ra ngoài đường tán dóc tiện thể kiếm ít thây ma quanh đó tranh thủ cày cấp.

Nguyễn Huy khều Trần Phi:

- Này, lấy ra đi!

- Sao? 

- Sao trăng gì nữa? - Gã cười gian - Giết được không ít thây ma tiến hóa và chuẩn tiến hóa, đừng nói với tôi là cậu không nhặt được thứ gì tốt nhé!

Trần Phi hết biết nói sao, đúng là không có chuyện gì qua được mắt tên này. Hắn lục tìm trong không gian chiếc nhẫn, lôi ra một mớ các loại vật phẩm lỉnh kỉnh.

Trông thấy đồ vật chất thành một đống nhỏ, hai mắt Nguyễn Huy sau cặp kính sáng rực, tham lam thò tay chụp lấy nhưng kỳ lạ là gã không thể chạm vào được, bên tai vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.

Trần Phi buồn cười:

- Trừ khi cậu công kích khiến tôi đánh rơi vật phẩm, hoặc tôi rời xa một phạm vi nhất định, bằng không phải được tôi đồng ý giao dịch mới có thể chạm vào!

- Vậy cậu mau kiểm "hàng" đi, món nào không dùng thì vứt qua đây! - Nguyễn Huy nôn nóng.

Trần Phi cầm từng vật phẩm lên xem xét, ngoài mấy chục xu tiền tệ hệ thống, còn có không ít trang bị và sách kỹ năng. Thế nhưng không được như Trần Phi kỳ vọng, các trang bị chủ yếu là mũ, áo, quần, giày... thuộc tính không tốt lắm, kể cả vũ khí ổn nhất cũng chỉ là Đao Trảm Ma, hắn đã sở hữu rồi. Chẳng món đồ nào có thuộc tính tốt như dây chuyền Điên Loạn hoặc ngọn trường thương mà hắn và Mạnh Quân lấy được trong quân khu lúc trước.

Khi đó bọn hắn chỉ giết chết một thây ma tiến hóa song thu hoạch cực lớn, không như bây giờ Trần Phi một mình tiêu diệt hẳn bốn con nhưng các vật phẩm nhặt được lại kém rất xa. Hắn đoán có thể do lúc đó vượt cấp giết thây ma tiến hóa nên hệ thống trọng thưởng. Còn bây giờ cấp độ hắn đã tăng cao so với chúng, vì thế phần thưởng giảm đi nhiều cũng hợp lý. Ngẫm tới lui, Trần Phi cảm thấy chỉ có thể giải thích bằng cách này.

Dù vậy, Trần Phi vẫn còn khuyết nhiều vị trí chưa có trang bị như thắt lưng, mũ, quần... kể cả mấy món hắn đã có trước đó nhưng thuộc tính kém hơn các món mới nhặt cũng được Trần Phi thay đổi triệt để. Trong nháy mắt, chỉ số hắn tăng thêm kha khá, thực lực gia tăng. 

Sau khi thay một loạt trang bị, vẻ ngoài Trần Phi trở nên lạ lẫm. Vì đồ đạc của hệ thống đều thiết kế rất hầm hố, thế nên nhìn hắn lúc này chẳng khác nào các nhân vật trong game khiến Nguyễn Huy trố mắt trầm trồ mãi.

Bản tính Trần Phi không thích phô trương, thời điểm này càng bắt mắt càng dễ trở thành mục tiêu cho kẻ khác, hơn nữa lộ hết ra ngoài như vậy sẽ đánh mất yếu tố bất ngờ. May sao hệ thống có tính năng ẩn hiển thị trang bị, hắn bèn chọn, vẻ ngoài trở lại bình thường như trước, tất nhiên các thuộc tính trang bị vẫn được giữ nguyên.

Những trang bị thừa ra, Trần Phi ưu tiên để Nguyễn Huy chọn trước, tiếp đó đến lượt mấy người Tiểu My, Lửng Mật, Thiên Lôi chia nhau. Lát sau, thuộc tính mọi người tăng lên một mảng lớn, tâm trạng ai nấy đều hào hứng phấn khích, cảm thấy đi theo Trần Phi quả nhiên là lựa chọn đúng đắn. 

Trần Phi yêu cầu bọn họ ẩn trang bị, vẫn là lý do cũ, tránh thu hút kẻ địch. Mọi người luyến tiếc làm theo. Sau khi Tiểu My mang những trang bị mới vào, vẻ ngoài nàng thay đổi cực lớn, đặc biệt là cái áo giáp đỏ rực ôm khít thân hình khiến nàng trông vừa dịu dàng quyến rũ vừa cực kỳ cá tính, yêu thích không rời, dù vậy cũng đành ẩn nó đi.

Trần Phi moi trong đống vật phẩm ra một cây trượng, nãy giờ nó bị đè phía dưới nên hắn bỏ sót. Vừa liếc qua thuộc tính cây trượng, vẻ mặt hắn giãn ra, mỉm cười đưa cho Tiểu My.