Sinh Tồn Ký

Chương 34: Thiên Thần Hộ Mệnh




Trần Phi và Tiểu My xuống xe, đi vào làng.

Quanh những gian nhà tranh vách đất cũ nát, xác thối trải dài khắp nơi, máu thịt loang rộng, đếm sơ cũng trên ba chục mạng. Toàn bộ đều bị tiện ngang cổ, vết chém bằng phẳng rất ngọt, chứng tỏ người ra tay là cao thủ và dùng lợi khí cực sắc bén.

Trong đầu Trần Phi hiện ngay lên hình ảnh Lưu Kiệt Huy cùng thanh kiếm xanh biếc. Tuy tên kia đã kiệt quệ và bị thương nặng nhưng vài chục thây ma vẫn chưa đủ làm khó gã. Khoảng cách từ khách sạn đến đây không xa, có khả năng cửa ánh sáng chỉ có thể đưa gã tới một nơi bất kỳ trong phạm vi gần.

Hai người bước qua những thi thể gớm ghiếc, theo vết chân dính máu còn lưu lại mờ nhạt trên mặt đất tìm đến gian nhà Lưu Kiệt Huy đi vào khi trước. 

Bên trong trống không, đối phương đã biến mất dạng.

Trần Phi tới gần chiếc ghế đẩu nhỏ đặt sát vách. Trên ghế vẫn còn vệt máu loãng chảy dài, đọng thành vũng nhỏ màu nâu sẫm dưới đất, có lẽ tên kia chỉ vừa đi khỏi chưa lâu.

Trần Phi rời nhà, bước ra bên ngoài quan sát một vòng song không phát hiện thêm gì khác ngoài thân cây to dập nát đổ ngổn ngang, những dấu vết hằn rõ trên thân cây cho thấy nó bị một vật giống như gậy đập vào rất nhiều lần. Hắn nhìn thân cây nát bươm khá lâu, càng thêm củng số suy đoán của mình, ánh mắt chuyển lạnh.

Tiểu My cảm thấy không khí xung quanh đột ngột trở nên lạnh lẽo. Nàng rùng mình vài lượt, nghe Trần Phi lạnh nhạt nói:

- Ta đi nơi khác!

Hai người lên xe, vòng ra quốc lộ tiếp tục tìm kiếm, lát sau phát hiện một khu dân cư nằm gần đường bèn rẽ vào. Trong này có không ít thây ma, Trần Phi đưa Dao Mổ Chó và khẩu trang y tế cho Tiểu My, hỗ trợ nàng luyện cấp.

Ban đầu Tiểu My rất sợ hãi, nhưng sau khi được Trần Phi trấn an và giết chết vài thây ma, nàng dần lấy lại bình tĩnh, tự tin tăng cao, càng giết càng hăng hái. Cũng vì quá hăng mà mấy lần nàng suýt bị thây ma vồ trúng, may nhờ Trần Phi luôn theo sát bảo hộ mới an toàn tính mạng.

Mặt trời dần nhô cao, ánh nắng chói chang xua tan đêm đen hắc ám. 

Trải qua mấy giờ liên tục chém giết gian khổ và nhiều hung hiểm, Tiểu My rốt cuộc cũng lên cấp 5, thực lực cao hơn cả Bạch Yến và Gia Mỹ. Toàn bộ điểm tiềm năng nàng đều nghe theo Trần Phi tăng hết vào tinh thần, cộng thêm vài món trang bị rác nhặt được, hiện chỉ số tinh thần của nàng đã là 15, đủ sử dụng kỹ năng chữa trị Thiên Thần Hộ Mệnh ba lần.

Trần Phi đưa sách kỹ năng cho Tiểu My, nàng không nhiều lời lập tức học ngay. Cho dù không có lời hứa trước kia, Tiểu My cũng hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ chẳng làm hại mình.

Trần Phi tự tay tháo băng vải sau lưng ra, Tiểu My vừa trông thấy máu thịt bầy nhầy ám đen thì che miệng hốt hoảng. Lúc Bạch Yến băng bó cho hắn, nàng đứng xa không thấy rõ, giờ mới tận mắt chứng kiến. 

Chỉ thoáng nhìn qua tình trạng thương tích, Tiểu My hiểu gã thanh niên có vóc dáng hơi gầy này đang phải chịu đựng đau đớn cỡ nào, thế nhưng nãy giờ không hề nghe hắn kêu rên lấy một tiếng, còn thản nhiên giúp nàng giết quái. Đổi lại là nàng bị vậy có khi còn đi không nổi.

- Bạn sử dụng kỹ năng chữa trị giúp tôi! - Trần Phi xoay lưng về phía nàng.

Tiểu My sợ tới mức không dám nhìn vết thương trên lưng hắn thêm dù chỉ một giây, run giọng:

- Làm sao đây? 

- Áp nhẹ tay lên vết thương, trong đầu nghĩ tên kỹ năng là được!

Tiểu My làm theo, hai bàn tay khẽ chạm lưng Trần Phi, miệng lẩm nhẩm "Thiên Thần Hộ Mệnh", lập tức một quầng sáng trắng nhu hòa từ hai lòng bàn tay nàng tỏa ra chiếu vào lưng hắn. 

Trần Phi cảm giác sau lưng ấm áp, tiếp đó ngứa râm ran như kiến bò, da thịt nhầy nhụa nám đen vừa tiếp xúc ánh sáng thánh khiết kia liền ửng đỏ, tiếp đó lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Trần Phi bị bỏng khá nặng nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, chưa động đến gân cốt cho nên Tiểu My chỉ dùng kỹ năng một lần đã chữa khỏi hoàn toàn. Nàng thu tay về, mở to mắt nhìn lưng hắn, sắc mặt vô cùng kinh ngạc lẫn vui mừng:

- Kỳ diệu thật, giống như tôi có phép vậy!

Nói đoạn Tiểu My đắm đuối nhìn tay mình, nhìn đến say mê ngây ngẩn.

Thương thế khỏi hẳn khiến tâm trạng Trần Phi có chút sảng khoái, hắn bật cười:

- Rất khó tin à?

- Tin chứ, chỉ là tôi chưa kịp tiếp nhận thôi! - Tiểu My ngước lên tình cờ bắt gặp hắn đang tươi cười, nàng thoáng ngơ ngẩn, buột miệng - Khi bạn cười trông rất cuốn hút, sau này nên cười thường xuyên sẽ tốt hơn!

Trần Phi nghe thế thu nụ cười lại, chỉ nói:

- Về thôi!

...

Khi cả hai về đến nhà hàng, những người bị thương đều đã tỉnh lại, bao gồm Nguyễn Huy hôn mê mấy bữa nay.

Nguyễn Huy hồi tỉnh nhưng còn khá yếu, đang dùng chút cháo loãng để bảo đảm an toàn cho dạ dày sau vài ngày không làm việc.

Để nói về gã Nguyễn Huy này, chỉ có thể dùng hai từ: mọt sách.

Gã khá gầy, lúc trước tạm gọi là vừa người song vài hôm vừa rồi chỉ uống chút sữa cầm chừng nên bị sút mấy cân. Nước da gã trắng trẻo, sống mũi cao, mái tóc ngắn chẻ ba bảy khá dơ và bù xù nhưng không làm giảm bớt vẻ thư sinh cố hữu.

Trông thấy Trần Phi, Nguyễn Huy đặt ngay tô cháo xuống, vui vẻ nói:

- Cậu về rồi. Kính của tôi đâu?

Mắt gã nheo nheo, đúng là dấu hiệu thị lực không tốt.

Gã bạn thân đã tỉnh lại, tâm trạng Trần Phi khá cao hứng, đảo nhẹ tay lấy ra một cặp kính cận gọng đen đưa tới:

- May cho cậu là tôi cất giùm!

- Cảm ơn! Nãy giờ tôi chả nhìn thấy gì...

Nguyễn Huy đeo kính vào. Gương mặt gã cực hợp với kính, khi có và không có nó khác xa nhau một trời một vực, trông trí thức lịch lãm hơn trước nhiều lần.

Thanh Hương không nhịn được cứ len lén nhìn qua, âm thầm xếp hạng. Ở đây so độ điển trai thì Lương Nhật đứng đầu, kế đến là Mạnh Quân, Trần Phi, Mai Hùng. Bây giờ Nguyễn Huy xuất hiện có lẽ thứ tự phải xếp lại. Vị trí đầu là cuộc cạnh tranh của Lương Nhật và Nguyễn Huy, một nam tính mạnh mẽ, một trí thức thư sinh, hai nét đẹp hoàn toàn đối nghịch nhau.

Thời điểm này mà còn rảnh rỗi để ý trai đẹp, cũng phải nể nàng ta.

- Ổn chứ? - Trần Phi hỏi.

Nguyễn Huy đẩy nhẹ gọng kính, đây là thói quen của những người đeo kính, nhưng khi gã thực hiện hành động này lại có nét rất riêng, toát ra sức hút mãnh liệt. Gã mỉm cười:

- Sau khi ăn xong tô cháo do người yêu cậu nấu thì rất ổn!

Trần Phi ngớ người, thấy Bạch Yến đỏ rần mặt mới hiểu ra, hừ nhẹ:

- Vừa tỉnh đã nói nhảm! Tôi và cô ấy chỉ là bạn thôi!

- Ồ, thế à?!

Gã kia cười khì, trông bộ dạng đương nhiên không tin.

Trần Phi lười giải thích, quay qua bảo Tiểu My:

- Bạn chữa thương giúp bọn họ!

Tiểu My khẽ gật, định chữa cho Thanh Hương vì dù sao cùng là phận nữ thông hiểu nhau. Trần Phi đánh mắt về phía Mạnh Quân:

- Trị cho anh ta trước, cần ưu tiên người có thực lực! Sau này cứ thế mà làm!

- Vâng.

Tiểu My rất ngoan ngoãn đi đến gần Mạnh Quân. Y vui vẻ kéo áo, lộ phần mạn sườn thâm tím ra:

- Cảm phiền em giúp anh chữa lành mấy cái xương gãy nhé!

Tiểu My hơi áp hai bàn tay lên vết thương, thi triển kỹ năng Thiên Thần Hộ Mệnh. Vẫn như lần trước nàng giúp Trần Phi, một quầng sáng trắng nhu hòa hiện ra bao quanh vết thương rồi cứ thế duy trì.

Vẻ mặt Mạnh Quân hiện lên sự dễ chịu thoải mái, vết thương ngứa râm ran, dần bớt đau nhức rất nhiều.

Quầng sáng kéo dài khá lâu, tầm 30 giây mới kết thúc, hẳn là do thương tích Mạnh Quân nặng hơn Trần Phi. Có điểm khiến Trần Phi khá ngạc nhiên là lưng y chỉ bị bỏng nhẹ chứ không nặng giống như hắn, có lẽ được kỹ năng đặc dị nào đó của thanh trường thương bảo vệ.

Chờ Tiểu My thu tay về, Gia Mỹ hỏi ngay:

- Anh sao rồi? Khỏi chưa?

Mạnh Quân khẽ vươn vai, mặt hơi nhăn vì đau:

- Đỡ nhiều rồi nhưng vẫn chưa lành hẳn.

Tiểu My nhìn Trần Phi, sắc mặt nàng hơi nhợt nhạt do sử dụng kỹ năng tiêu hao tinh thần. Hắn hỏi:

- Có thể dùng một lần nữa không? Tôi không ép!

- Chắc là được. - Tiểu My mím môi, gật mạnh đầu. Thời loạn thế, nàng biết muốn sống tốt thì cần phải thể hiện được bản thân có ích.

Tiểu My áp tay lên người Mạnh Quân, lần thứ hai dùng Thiên Thần Hộ Mệnh.

Mọi người nín thở quan sát, vẻ mặt đầy mong chờ. Kỹ năng này thật sự quá mức kỳ diệu, ảnh hưởng trực tiếp đến an toàn của họ trong tương lai cho nên ai cũng mong có kết quả tốt đẹp.

Ít lâu sau, Tiểu My rụt tay về, thân hình loạng choạng muốn ngã. Trần Phi vội đưa tay đỡ, quan sát sắc mặt nàng ta trắng bệch đầy mệt mỏi liền lấy ra một hộp sữa.

- Bạn mau uống đi! Thấy trong người thế nào?

- Tôi... - Mồ hôi tuôn ướt đẫm vầng trán Tiểu My, vài sợi tóc dính chặt vào, nàng gắng gượng lắm mới có thể thều thào - Đầu tôi nhức lắm, trước mắt tối sầm, buồn nôn nữa...

- Bạn mau uống sữa rồi nghỉ ngơi!

Trần Phi đỡ Tiểu My nằm xuống chiếc ghế sô pha dài, cầm hộp sữa nhét ống hút vào miệng nàng. Tiểu My cố uống hết, sau đó gác tay lên trán nhắm mắt li bì.

Bên kia, Mạnh Quân chưa hoàn toàn hồi phục nhưng đã có thể thoải mái đi lại, cử động bình thường trong sự vui mừng của mọi người. Y áy náy nhìn qua chỗ Trần Phi:

- Cô ấy không sao chứ?

- Hơi mệt thôi, nghỉ ngơi chốc lát sẽ sớm khôi phục. 

- Kỹ năng này thật tuyệt! Ngày mai cô ấy sẽ trị giúp tôi phải không? - Mai Hùng xuýt xoa, hai tay ôm đầu vẫn còn rướm máu qua lớp băng trắng.

Trần Phi lạnh nhạt:

- Chữa hay không tùy thuộc vào cô ấy.

- Ôi không...

Mai Hùng từng sỉ nhục Tiểu My thậm tệ, đương nhiên không tin nàng sẽ chịu giúp gã. Tất nhiên nếu Trần Phi lên tiếng thì lại khác, bất quá hắn không thích ép uổng nàng. Hơn nữa Trần Phi cũng chẳng ưa gì tên này.

Trời đã sáng tỏ. Trải qua một đêm dài mệt mỏi, tất cả đều đói khát.

Toàn bộ vật tư Trần Phi cất trong khách sạn đã bị thiêu rụi, kể cả thực phẩm, nước uống. Quả thực người tính không bằng trời tính, nếu lúc trước hắn không cẩn thận bắt bọn Mai Hùng đem hàng hóa cất vào khách sạn, có lẽ hiện giờ vẫn còn. 

Mạnh Quân hào phóng lấy lương thực đưa cho Gia Mỹ và Bạch Yến nấu nướng, hiện chỉ còn hai nàng khỏe mạnh.

Trong lúc rảnh rỗi, Nguyễn Huy kéo Trần Phi ra một góc dò hỏi tình hình. Gã hôn mê ngay lúc đại dịch quét qua nên đến giờ vẫn mù mờ.

Chờ khi rõ ràng, Nguyễn Huy khó tin nói:

- Minh Thành thực sự biến thành quái vật à?

- Chính mắt tôi trông thấy. - Trần Phi gật đầu.

- Khốn thật! Không có cách nào cứu cậu ấy sao?

- Có.

- Cách gì?

- Giết chết để cậu ta sớm đầu thai.

- Đệt, cậu giết chóc nhiều quá ảnh hưởng tâm tính rồi đấy. Mở miệng ra là chém chém giết giết...

Câu chuyện vừa rôm rả đôi chút đã chùng xuống, không khí có phần nặng nề. Nghĩ đến Minh Thành bỗng dưng biến thành thây ma, cả hai người đều thấy rất khó chịu song không làm gì được. Thời đại này, họ phải học cách chấp nhận.

Nguyễn Huy đột ngột đứng lên:

- Đi thôi!

- Đi đâu? - Trần Phi khó hiểu.

- Đi luyện cấp chứ đi đâu nữa?! Bây giờ cậu trở thành cao thủ rồi, phải có trách nhiệm giúp tôi nâng cao trình độ chứ! - Gã kia cười nhăn nhở.

Nghe Nguyễn Huy nói, Trần Phi mới giật mình nhớ ra tên bạn thân trước kia cũng là chuyên gia cày game, chỉ có điều gã và hắn chơi hai trò khác nhau nên không giao lưu nhiều.

Trần Phi sảng khoái đáp ứng:

- Chuyện nhỏ, chúng ta ăn cơm rồi đi!

Lát sau, bữa ăn được dọn lên, lương thực không còn nhiều nên so với tối qua thì kém cả về chất và lượng. Dù thế, mọi người vẫn ăn ngon lành, hơi thiếu hụt một chút nhưng coi như tạm ổn. Trong tình cảnh đói khát hiện giờ, có cái để nhét vào bụng đã rất đáng mừng rồi, chẳng ai dám phàn nàn đòi hỏi.

Trải qua một đêm kinh biến, dường như khoảng cách giữa mọi người được kéo gần hơn. Kể cả Mai Hùng lúc trước hay nói nhảm gây chuyện giờ cũng bớt hẳn, ăn biết nhìn trước ngó sau, không còn tranh giành.

Dùng bữa xong cũng gần 10h sáng, Nguyễn Huy liền bắt Trần Phi dẫn đi luyện cấp. Vài kẻ xin theo nhưng đều bị từ chối, Trần Phi không đủ khả năng cùng lúc giúp đỡ nhiều người. Hắn chỉ đưa theo duy nhất mình Tiểu My vì nàng có năng lực chữa trị đồng thời biết lái xe. Kể ra hơi xấu hổ, Trần Phi và Nguyễn Huy mù tịt khoản này. 

Chiếc Land Rover phóng nhanh tựa làn khói trên quốc lộ hoang vắng. Thực tế khi đại dịch ập tới, số người chết đi cao gấp nhiều lần kẻ bị lây nhiễm, thành ra không phải nơi nào có cư dân cũng có nhiều thây ma. Ở các làng quê vắng vẻ, số lượng càng giảm đi nhiều, không ít nơi chỉ có vài con, chẳng đủ Nguyễn Huy nhét kẽ răng. Ba người phải đi xa hơn để tìm thây ma, quãng đường lên đến mấy chục cây số. 

Tiểu My đang lái xe bỗng quay đầu nói:

- Tôi vừa trông thấy mốc lộ giới, chúng ta sắp đi vào địa phận thị trấn Thanh Minh rồi. 

Sau khi nghỉ ngơi và dùng bữa, tình trạng nàng đã tốt lên nhiều dù sắc mặt còn hơi nhợt nhạt.

- Ngon rồi, hôm nay không lên cấp 10 tôi quyết không về! - Nguyễn Huy vô cùng hào hứng.

- Bớt đùa đi! Giúp cậu lên cấp 5 đã là cả vấn đề đấy!

Trần Phi không nói ngoa, để lên được cấp 5 tính ra cần phải giết khoảng 90 thây ma, con số không hề nhỏ. Nếu là hắn thì công việc này rất nhẹ nhàng, nhưng đối với người chơi mới như Nguyễn Huy cần phải vừa đánh vừa nghỉ chờ hồi thể lực, chưa kể đến rất nhiều nguy hiểm, sơ sẩy một chút bị chúng chạm phải coi như xong đời. Bắt buộc Trần Phi lúc nào cũng phải theo sát bên cạnh bảo vệ, không để Nguyễn Huy xảy ra chuyện. So với việc Trần Phi tự giết chúng, trách nhiệm bảo vệ này nặng hơn nhiều, thần kinh hắn luôn trong tình trạng căng thẳng do quá mức đề cao cảnh giới.

Tiểu My là người hiểu hơn ai hết sự vất vả của hắn, nàng nói:

- Trần Phi nói thật đó, lúc sáng giúp tôi bạn ấy rất khổ cực!

- Biết rồi, biết rồi. - Nguyễn Huy cười gian - Tôi đùa chút thôi, bạn không cần lo lắng cho cậu ta mà cuống lên như vậy!

- Ơ... Tôi đâu có... - Tiểu My ấp úng.

- Lại nữa rồi, tôi đùa đấy! - Gã kia càng cười lớn hơn khiến mặt Tiểu My đỏ bừng như tôm luộc, tay lái loạng choạng làm chiếc xe chao đi.

- Ấy ấy, cẩn thận chứ nữ tài xế! Tôi vừa mới tỉnh lại, không muốn tiếp tục hôn mê nằm một chỗ nữa đâu đấy!

Nguyễn Huy càng trêu chọc càng khiến nàng ta không yên, chiếc xe lồng lên như thú hoang, lạng lách đánh võng đủ kiểu.

- Cậu thôi đi! - Trần Phi ngán ngẩm.

Nguyễn Huy tính tình khá tốt, chỉ có mỗi tật đùa cực dai gây khó chịu cho người khác. Còn nhớ trước kia có lần gã chọc Minh Thành nổi khùng xách gậy rượt chạy khắp khoa, người ngoài nhìn vào cứ tưởng sắp xảy ra án mạng đến nơi.

Đúng lúc này, Tiểu My đột ngột hãm phanh. Chiếc xe đang lao nhanh bị phanh gấp, trượt dài trên mặt đường nhựa, suýt lao sang bên đâm luôn xuống ruộng. 

Trần Phi và Nguyễn Huy ngồi sau không đề phòng, theo quán tính chúi mạnh tới trước. Gã kia vừa hoàn hồn liền gào ầm lên:

- Chuyện gì vậy? Định ám sát tôi hả?