Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 939: Lãnh Nhi không thành thành vợ chồng thì chính là tử địch (2)




Con gái của Tát Đán, còn nói muốn gả cho mình nữa, thân phận của nàng đã có thể so sánh với người kế thừa thần cách như Vũ Mâu rồi. Hơn nữa nàng cũng không phải truyền thừa lực lượng, mà là con gái Tát Đán chân chính! Con gái của ác ma và thân phận như vậy. Nàng vừa nói muốn mình thống trị thế giới là rất đơn giản, Tề Nhạc chỉ có thể nói bốn chữ: địa ngục hàng lâm.

- Vì sao các người tới nhân gian?

Âm thanh Tề Nhạc hơi khàn khàn.

Lãnh Nhi nói:

- Có gì mà không thể? Cho tới nay đây là nguyện vọng của cha tôi, mà thời khắc này xảy ra không lâu trong tương lai.

Ánh mắt chờ mong nhìn qua Tề Nhạc. Nàng tiếp tục nói:

- Hiện tại anh có cải biến quyết định không? Tôi nghĩ thực lực mà anh tự tin cũng không có khả năng chống lại địa ngục đâu. Không cần địa ngục, chỉ riêng thiên sứ thủ hộ của giáo đình còn làm khó anh rồi. Thiên sứ đã hàng lâm thế gian này cũng không phải như Khủng Bố Đại Ma Vương, chỉ hàng lâm lực lượng mà thôi, mà toàn bộ thực lực của hắn có được cũng chỉ tương đương với người mạnh nhất thế giới mà thôi.

Tề Nhạc lẳng lặng nhìn qua Lãnh Nhi, các loại suy nghĩ trong nội tâm rất hỗn loạn, hắn trầm mặc không duy trì trong thời gian quá dài.

- Thật đáng tiếc. Cho dù cô là thiên thần hay là con gái của Tát Đán những chuyện này là không thể nào. Lời tôi nói sẽ không thu hồi. Bất luận cô làm gì phương tây. Bất luận địa ngục hàng lâm cũng tốt. Cho dù thống trị phương tây cũng tốt, những chuyện này không liên quan tới tôi. Nhưng mà nếu các người uy hiếp phương đông như vậy xin mời bước qua thi thể của tôi.

Khí tức sắc bén trên người Tề Nhạc hiện ra ngoài, đây chính là lực lượng tới từ Hiên Viên kiếm. Năng lượng khổng lồ bị bao trùm trong phạm vi nhỏ, bao phủ thân thể mềm mại của Lãnh Nhi.

Lãnh Nhi nhìn qua Tề Nhạc, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn ngập thất vọng, nàng thậm chí không muốn tỏa ra khí tức chống cự lại Tề Nhạc, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Anh cho rằng như vậy là có thể giải quyết hết thảy sao? Lần này tôi đã đến thì có sứ mạng của mình. Tuy tôi yêu anh nhưng nếu như anh uy hiếp thế giới của tôi, như vậy tôi vẫn không do dự giết anh. Anh nên suy nghĩ thật kỹ đi. Tôi cho anh thêm thời gian một ngày, hy vọng anh có thể cải biến chủ ý, nếu không thì một ngày sau tôi sẽ đi tới núi Thiên Hương gần Kinh Thành chờ anh tới, nếu như anh không đến, như vậy Kinh Thành sẽ tan thành mây khói.

Đứng lên, Lãnh Nhi không uống một ngụm nào trong ly cà phê Lam Sơn trước mặt, nàng xoay người rời khỏi quán cà phê với bi thương tràn ngập, tâm thần của Tề Nhạc trầm xuống. Công chúa địa ngục là cường giả như thế nào? Chính mình thật có thể chiến thắng Lãnh Nhi sao? Tề Nhạc không biết hắn một chút cũng không biết. Nhưng đồng thời hắn cũng không có ý định lui bước, muốn đánh thì đánh thôi, ít nhất mình tuyệt đối không làm mất mặt phương đông. Giờ này khắc này Tề Nhạc có cảm giác lực lượng của mình quá nhỏ bé, thậm chí trong nội tâm nghĩ đến vì sao thần của phương đông không hàng lâm nhân gian? Trách nhiệm trên người của mình quá nặng. Đúng như Trát Cách Lỗ đại sư năm đó đã nói rõ, chính mình phải đối mặt không chỉ có phương đông, đồng thời cũng mang tới uy hiếp cho phương đông!

Vẫn ngồi ở quán cà phê như trước, cả buổi Tề Nhạc không có rời khỏi chỗ ngồi, chai bia trong tay không biết lúc nào đã cạn sạch. Hắn từ vị trí của mình đứng lên, hào quang trong mắt càng thêm kiên định, vô cùng kiên định. Với tư cách là người có được Hiên Viên kiếm, hắn tuyệt đối không e ngại cái gì cả, tới thì tới đi. Lãnh Nhi ah! Tôi sẽ cho cô nhìn thấy tất cả, tôi cũng muốn biết lực lượng chính thức của địa ngục là cái gì.

Mở ra kiên định bộ pháp, Tề Nhạc rời khỏi quán cà phê và đi vào một góc tối. Nếu đại chiến sắp diễn ra thì hắn cũng phải lợi dụng khoảng thời gian này để tu luyện.

Trở lại biệt thự Long Vực, Tề Nhạc thậm chí còn không đi từ cửa chính vào, hắn trực tiếp bay qua cửa sổ để vào phòng. Hắn thông qua tinh thần lực nói cho Tuyết Nữ nghe mình muốn bế quan tu luyện, trước tối ngày mai không được ai quấy rầy hắn.

Thời điểm Tề Nhạc vừa mới bắt đầu tu luyện thì biệt thự Long Vực đã có hai vị khách tới thăm. Chu thúc dẫn bọn họ vào đại sảnh của biệt thự, hắn cũng không biết Tề Nhạc đã trở về, trực tiếp nói là khách tới thăm Tuyết Nữ.

Đến không phải người khác chính là Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp. Hiệu suất của bọn họ luôn rất cao, đi tới trung tâm kiểm nghiệm và đưa máu của Tề Nhạc đi kiểm tra DNA, thông qua phương pháp kiểm tra đỉnh cao nhất và so sánh DNA của Tề Nhạc với Tề Thiên Lỗi. Cuối cùng kết quả chỉ có một. Tuy máu của Tề Nhạc không giống với máu của người thường nhưng mà có được DNA giống như đúc với Tề Thiên Lỗi, chuyện này đương nhiên chứng thực huyết thống của bọn họ.

- Tuyết Nữ tiểu thư.

Tề Thiên Lỗi có chút không thể chờ đợi được đi tới nghênh tiếp Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ nhìn thấy bọn họ cũng sinh ra kinh ngạc.

- Kết quả ra sao? Mời hai vị ngồi.

Ứng Tiểu Điệp vội vàng đi tơi trước người Tuyết Nữ, nói:

- Không, chúng tôi không ngồi. Tề Nhạc đâu rồi? Gọi nó xuống gặp chúng tôi, kết quả đã có rồi. Sự thật chứng minh, nó chính là con của chúng tôi, đứa con đáng thương của mẹ.

Nói tới đây Ứng Tiểu Điệp đã khóc không thành tiếng.

Hai mươi năm trước khi sự nghiệp của bọn họ có khởi sắc thật lớn thì vợ chồng hai người tề tâm hợp lực với nhau, công ty đã có hình thức ban đầu của tập đoàn Kim Cốc. Cũng vào lúc này bọn họ có con với nhau, thời điểm hưng phấn nhất vì vừa sinh ra đứa con thì lại mất đi. Cho tới nay Tề Thiên Lỗi cùng Ứng Tiểu Điệp vì tìm kiếm Tề Nhạc mà bỏ qua không biết bao nhiêu công sức, tuy không thu hoạch được gì nhưng bọn họ thậm chí còn ra nước ngoài tìm kiếm, quá trình tìm kiếm này mất đúng năm năm.

Tuy trong nội tâm của bọn họ không muốn buông tha, nhưng kết quả lại rất tàn khốc, bọn họ không có tin tức của con mình, vào hôm nay bọn họ càng không ôm hy vọng gì nữa, đột nhiên đứa con xuất hiện trước mặt của bọn họ và sống sờ sờ đó. Bọn họ lại hoài nghi làm đứa con của mình ủy khuất, giờ này khắc này tâm tình hai vợ chồng cực kỳ hưng phấn và phức tạp, bọn họ đã không chờ đợi được mà đi tìm Tề Nhạc, muốn nói tin tức tốt này cho hắn biết và cũng hy vọng có thể vào này tìm cách đền bù tổn thất của hắn, không có thân tình trong hai mươi năm và dùng phương pháp nào đó đền bù tổn thất của hắn.

Tuyết Nữ nghe Ứng Tiểu Điệp nói vậy liền vui mừng reo lên.

- Thực sao? Vậy thì quá tốt. Tề Nhạc nhất định sẽ rất cao hứng đây, quá tốt, Tề Nhạc có cha và mẹ rồi.

Nàng mang hưng phấn nhảy dựng lên, Tề Nhạc có cha mẹ thì hắn không còn là cô nhi nữa! Cảm giác mất đi cha mẹ nàng quá rõ ràng, nhất là Tề Nhạc là cô nhi từ nhỏ không tình thân, thời điểm gặp được cha mẹ đẻ thì sẽ cao hứng lắm.