Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 850: Sau vòi rồng là tuyết lỡ (3)




Mọi người giãy dụa từ trong tuyết đứng lên, lúc này hai mắt nhìn nhau. Hồ Quang chửi bới một tiếng.

- Chó má, chẳng lẽ mới tập huấn ngày đầu tiên thì toàn quân bị diệt rồi sao. Hôm nay có quá nhiều chuyện kỳ lạ a, mới có vòi rồng thì gặp tuyết lỡ, không biết có phải nhân phẩm chúng ta quá kém hay không.

Yến Tiểu Ất lúc này vẫn không quên đấu võ mồm với Hồ Quang.

- Không phải nhân phẩm chúng ta quá kém mà là nhân phẩm của anh quá kém, kết quả liên lụy mọi người.

Hồ Quang vừa muốn phát tác Quản Bình lại mở miệng.

- Được rồi, không nên nói những chuyện này nữa, chúng ta nhanh chóng cứu người khác đi, có thể cứu ra bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu. Không biết Tề Nhạc có phát hiện tình huống bên này hay không, nếu như có hắn ở đây thì có lẽ còn có thể cứu nhiều người a.

Hiện tại hắn chỉ hy vọng Tề Nhạc nghe được âm thanh tuyết lỡ mà qua cứu bọn họ, như vậy ít nhất cũng cứu được nhiều người một chút, tuyết lỡ là thiên tai của tự nhiên, cũng không biết những đồng đội bọn họ bị cuốn đi nơi nào rồi.

Đúng lúc này hai đạo thân ảnh từ trên đỉnh núi bay xuống dưới, mọi người nhìn qua, người này là Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt. Không kịp chào hỏi với mọi người thì hai nữ lập tức bắt đầu hành động. Tuyết Nữ phiêu phù ở giữa không trung, tay phải không ngừng chỉ qua mặt tuyết, Như Nguyệt tăng cường long vân lực khắp toàn thân, Tuyết Nữ chỉ nơi nào thì nàng sẽ đi qua nơi đó kéo một cái, mỗi lần như vậy đều cứu ra một người.

Thì ra thời điểm làm tuyết lở Tề Nhạc đã nói cho các nàng biết, các nàng cũng muốn bắt đầu tập huấn vào ngày hôm nay nhưng Tề Nhạc không cho, Tuyết Nữ phụ trách chỉ điểm cứu người, mà Như Nguyệt thì phụ trách cứu người và trị liệu. Cho nên hai nữ mới chạy tới đây nhanh chóng như vậy.

Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần thấy các nàng bắt tay hành động thì vội vàng đem những người Như Nguyệt cứu lên tập trung cùng một chỗ. Người của bốn đại gia tộc trước nay chưa từng chịu khổ như bây giờ, dù sao bị tuyết vùi thời gian không dài cho nên đại đa số người vẫn còn thanh tỉnh, nhưng bây giờ không có năng lực hành động mà chỉ có kinh hãi. Tình huống như thế này mà bọn họ không sụp đổ là không tồi rồi. Thanh tỉnh thì run rẩy nhưng không còn khí lực chống cự cái lạnh.

Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt động tác rất nhanh, không lâu sau tổng cộng một trăm hai mươi người không thiếu một ai được cứu ra trong tuyết. Những người trẻ tuổi này tố chất không tệ, cũng chịu qua một ít huấn luyện rồi cho nên Quản Bình hô lên một tiếng thì tất cả mọi người cũng tìm lấy một ít gốc cây cứng rắn nên bị vùi không xa, chỉ có mấy người không may bị tuyết lở cuốn đi xa nên thời điểm cứu ra cũng mang theo vài vết thương trên người.

Tuyết Nữ cùng Như Nguyệt đồng thời bắt đầu trị liệu, năng lượng của các nàng thập phần sung túc, phương pháp cứu người của hai người khác nhau, Tuyết Nữ thì nương theo lực lượng của mình hút khí lạnh trong người các người trẻ tuổi ra ngoài, mà Như Nguyệt thì dùng long vân lực bài xuất khí lạnh ra ngoài. Khá tốt là năng lượng hai nữ rất mạnh mẽ, tuy lúc này rất bận rộn nhưng vẫn có thể chiếu cố từng người. Những người này tuy mất đi năng lực hành động nhưng ít ra cũng bảo trụ tính mạng của mình.

Thời điểm Như Nguyệt hoàn thành trị liệu người cuối cùng thì thở ra một hơi, nói:

- Tốt, hoàn thành.

Nàng là chiến sĩ cầm tinh mạnh nhất trừ Tề Nhạc ra, tuy trị liệu không ít người nhưng vân lực tiêu hao cũng có hạn. Như Nguyệt nhìn qua chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác nói:

- Tề Nhạc nói các vị mang theo đồng đội của mình đi xuống núi, tập huấn hôm nay tạm thời hoàn thành.

Chúng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đưa mắt nhìn nhau, phải biết rằng sau khi bị tuyết lở tẩy lễ qua thì ngọn núi này có thể nói là nửa bước khó đi, tuyết đọng dày đặc khiến bước chân bị lún xuống, đừng nói là dẫn người, sau khi tiêu hao nhiều vân lực của bản thân thì cho dù là mình có đi xuống được hay không cũng thành vấn đề, Từ Đông, Quản Bình mấy người còn đỡ một ít. Sắc mặt Mạc Đạm Đạm, Quan Tĩnh nghe thấy lời Như Nguyệt nói thì biến thành khó coi.

Mạc Đạm Đạm phản ứng đầu tiên, làm mặt lơ tiến lên trước mặt của Như Nguyệt, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu nói:

- Chị Như Nguyệt, chị nhìn em làm gì còn khí lực chứ, chị nhất định là không nỡ bỏ mặc Đạm Đạm a, giúp đỡ em được chứ? Em biết rõ với lực lượng của chị thì rất dễ dàng mang theo em rời đi.

Quan Tĩnh lòng đầy căm phẫn nói:

- Mạc Đạm Đạm, cô đừng không biết xấu hổ như vậy được không. Cô đáng thương thì ai thương tôi đây? Phải biết rằng tôi mới là người cuối cùng gia nhập chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần a, cũng là người thực lực yếu kém nhất, cho dù chị Như Nguyệt có giúp thì đó cũng là tôi! Có phải hay không chị Như Nguyệt?

Như Nguyệt sững sờ một chút nhìn qua Quan Tĩnh cùng Mạc Đạm Đạm, cùng không có mở miệng mà dùng ánh mắt mình nhìn qua khát vọng trên mặt Điền Thử cùng Yến Tiểu Ất, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao bây giờ. Nàng cũng không muốn vi phạm lời của Tề Nhạc, nhưng cũng không muốn nhìn thấy đồng bạn thống khổ như vậy. Đúng thế, dùng thực lực bốn cầm tinh yếu nhất hiện giờ muốn tự mình xuống núi là chuyện không dễ dàng gì chớ đừng nói là mang theo người khác xuống núi. Nhưng mà Như Nguyệt do dự cũng không phải trong thời gian quá dài, bởi vì đã có người quyết định thay nàng, áp lực khổng lồ từ trên đỉnh núi hiện ra, các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần đồng thời ngẩn đầu lên, Dịch An nổi giận mắng:

- Ta kháo, còn chưa hết sao? Ồ, đó là vật gì?

Bọn họ ngẩn đầu nhìn qua cảnh tượng trên đầu mình, chỉ thấy hai đạo thân ảnh một đen một trắng từ trên đỉnh núi nhanh chóng lao xuống, mà vị trí là chỗ của bọn họ.

Thị lực của Như Nguyệt cùng Tuyết Nữ là tốt nhất trong mọi người, các nàng nàng nhìn rõ đó là hai sinh vật hình rồng a, mà áp lực khổng lồ kia cũng chính là từ trên người chúng truyền ra. Tuy Như Nguyệt không biết hai sinh vật này là gì nhưng Tuyết Nữ lại nhìn ra một chút. Đúng là Thâm Hải Minh Xà, hiện giờ là Thâm Hải Minh Long và vợ của nó đều đã từng là là Sai Khiến của Tề Nhạc a. Một đen một trắng, thân thể hai con cự long này dài hơn ba mươi mét, nhất là Thâm Hải Minh Long bò trên mặt tuyết nhìn nó tràn ngập khí thế hung ác, hung quang trong đôi mắt màu tím lộ ra ngoài và tỏa ra khí thế của hung thú, hiển nhiên không phải thiện ý.

Trước khi lên núi Tuyết Nữ đã nhận được chỉ thị của Tề Nhạc rồi, sau khi nhìn thấy hai con cự thú thì kinh hô lên:

- Mọi người cẩn thận, là hung thú. Chỉ sợ chúng sẽ tập kích chúng ta. Chị Như Nguyệt, chúng ta nhanh đi lên ngăn cản lại, những người khác nhanh chóng mang đội viên đi xuống núi, chậm thì sợ rằng không kịp đâu.

Nhìn qua hai con rồng trên đỉnh núi lao xuống thì sắc mặt Như Nguyệt trở nên ngưng trọng.

Phi thân lên một mình một người nghênh đón.

Tuyết Nữ không dám bóc trần kế hoạch của Tề Nhạc nên vội vàng xông lên theo Như Nguyệt, dù sao hai con cự long này nàng cũng quen biết, cũng không có khả năng chính thức xúc phạm tới Như Nguyệt a.