Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 829: Thực Vật Hồn báo ân (3)




Nam nhân cố chấp nói:

- Chỉ cần cô còn chưa kết hôn thì tôi còn có cơ hội. Huống chi một thời gian dài như vậy cô mỗi ngày đều bận rộn chấp hành nhiệm vụ nhưng tôi cho tới bây giờ không có gặp người nọ tới tìm cô, thậm chí ngay cả điện thoại cũng chưa từng gọi qua, Thương Băng, nếu cô qua loa với tôi, nếu như cô có chuyện gì khó xử cứ nói cho tôi biết đi. Cô nói cô đã có bạn trai nhưng mà anh ta hiện giờ ở đâu? Anh ta ở nơi nào? Có lẽ anh ta đã bỏ mặc cô hoặc tìm được niềm vui mới rồi. Chẳng lẽ cô không cho tôi một cơ hội hay sao? Cửa ải Takla Makan tôi cũng đã xông qua, mặc dù không có đạt được hương huân kim cương thủ hộ như anh ta nhưng tôi tin tưởng thực lực của tôi không kém gì anh ta cả.

Liên tục nghe được hai câu của nam nhân này Tề Nhạc lập tức nhận ra được đây chính là Lý Dương cạnh tranh Lục Thương Băng với mình lúc trước, thời điểm gặp mặt lần trước Tề Nhạc cũng cảm giác được thực lực của hắn không tầm thường, lúc này đây hắn đã thông qua ba trọng khảo nghiệm ở sa mạc Takla Makan, xem ra thực lực chắc không kém gì Cơ Đức. Hắn cũng thật là si tình, không ngờ quấn lấy Thương Băng thời gian dài như vậy còn không buông tha. Mình có thể tặng Thương Băng cho hắn sao? Không, tuyệt đối không.

Nghĩ tới đây thân thể Tề Nhạc từ mui xe nhảy xuống, thu hồi hiệu quả tàng hình của Kỳ Lân Ẩn lẳng lặng đứng bên cạnh xe, âm thanh của hắn thông qua tinh thần lực truyền vào trong xe giống nói cho hai người có người ở đây.

- Nói bậy sau lưng người khác hình như không phải việc đàn ông nên làm.

Đột nhiên nghe được âm thanh này Lục Thương Băng cùng Lý Dương có phản ứng khác nhau, toàn thân Lục Thương Băng run lên, đôi mắt lúc trước còn lạnh như băng thì lúc này trở nên ngây ngốc hai tay cầm chặt tay lái. Thân thể tràn ngập co giãn lúc này cứng ngắc lại.

Trong mắt Lý Dương vốn có kinh ngạc sau một khắc hắn đã kịp phản ứng, hắn mở cửa và bước từ trong xe ra ngoài.

Tề Nhạc lẳng lặng đứng ở nơi đó, tuy hắn không thấy đường nhưng thông qua đặc tính của Tự Nhiên Chi Nguyên có thể cảm nhận được cảm xúc của Lý Dương đang chấn động mạnh, hào quang nhàn nhạt lưu chuyển trên người Lý Dương và phóng xuất khí tức bá đạo của mình bao phủ người Tề Nhạc.

Tề Nhạc cũng không có phản kích, đối mặt với uy áp của Lý Dương hắn căn bản không cảm thấy có nửa điểm uy hiếp. Hắn đứng nguyên tại chỗ chờ Thương Băng đi ra khỏi xe.

Lý Dương nhìn thấy Tề Nhạc lúc này thì cả kinh trong lòng, tuy Tề Nhạc không có phát ra chút năng lượng chấn động nào nhưng bộ quần áo màu đen và mái tóc bạc kinh người khiến cho hắn trong lúc vô hình phát ra khí tức kinh người. Kinh ngạc nhìn qua Tề Nhạc nghi hoặc hỏi thăm:

- Tại sao anh ở nơi này!

Phải biết rằng xe cảnh sát của bọn họ không có đi tuyến đường cố định khi bắt đầu chạy đã chạy vòng vèo không dừng lại a. Mà Tề Nhạc cũng không cần sử dụng phương tiện giao thông nào để tới nơi này, dưới loại tình huống như vậy hắn còn trống rỗng xuất hiện bên cạnh xe cuối cùng vẫn khó làm Lý Dương hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Rốt cuộc ghế lái xe cảnh sát cũng mở ra, Lục Thương Băng chậm rãi từ trong xe đi xuống đem ánh mắt nhìn qua Tề Nhạc, thân thể của nàng lúc này cứng lại và nước mắt bắt đầu chảy xuống. Gương mặt lạnh như băng của nàng lúc này đã tràn ngập cảm xúc phức tạp. Đã đợi được người cần tới nhưng nàng không thể nói được lời nào.

Tề Nhạc không trả lời thẳng Lý Dương mà nói ra:

- Tôi có lời cần nói với Thương Băng nên thỉnh anh nên tránh đi một chút, cảm ơn nhiều.

Hắn nói mặc dù khách khí nhưng lại dùng ngữ khí không được phép cự tuyệt.

Hàn quang trong mắt Lý Dương lóe lên.

- Còn nhớ rõ lúc đầu tôi đã nói cái gì sao? Tôi đã nói chờ sau khi tôi vượt qua Takla Makan và đạt được huy chương kim cương thủ hộ thì nhất định sẽ cạnh tranh công bằng với anh. Hiện tại tuy tôi không đạt được tán thành của quốc gia chính thức đạt được huy chương kim cương thủ hộ. Nhưng mà tôi đã thông qua ba cửa ải khó khăn của sa mạc Takla Makan rồi. Tôi nhìn ra được anh là cường giả, mỗi một lần nhìn thấy anh thì anh lại mang cho tôi cảm giác khác biệt. Bất luận như thế nào tôi hy vọng anh cho tôi cơ hội được khiêu chiến anh.

Tề Nhạc bình tĩnh nói:

- Anh khiêu chiến tôi? Đó cũng không phải việc khó gì nhưng với anh mà nói nó thật sự có ý nghĩa sao? Cho dù anh thắng tôi thì thế nào? Chẳng lẽ Thương Băng sẽ yêu anh hay sao? Kỳ thật hiện tại anh nhìn thấy cũng đã hiểu rồi, anh và Thương Băng đã không có bất kỳ khả năng nào cho nên hiện giờ anh khiêu chiến với tôi chỉ vì muốn chứng minh trước mặt Thương Băng là anh không kém hơn tôi thôi.

Lý Dương cũng không có phủ nhận lời của Tề Nhạc, quang mang trong mắt sáng rực.

- Đúng vậy, tôi chỉ muốn chứng minh mình mạnh hơn anh. Anh hỏi tôi vì cái gì khiêu chiến anh sao, tốt, tôi sẽ cho anh biết là vì tôn nghiêm của nam nhân mà thôi.

Tề Nhạc gật đầu nói ra một chữ.

- Tốt.

Lý Dương nhìn qua Tề Nhạc thật sâu rồi thân hình lóe lên chạy qua ven đường, tốc độ của hắn thật nhanh và cực kỳ kinh người, chỉ mấy lần phát lực thì thân thể của hắn nhanh chóng nhảy vào trong rừng cây ven đường.

Tề Nhạc nhìn qua hướng của Thương Băng nở nụ cười áy này, nói:

- Đợi anh một phút.

Vừa mới nói không hắn đã biến mất trước mặt của Thương Băng.

Nhìn qua vị trí Tề Nhạc vừa đi trong nội tâm Thương Băng có cảm giác không chân thật.

Hắn thực đến sao? Nhưng mà hắn lại đi rồi. Thời gian một phút với Thương Băng mà nói thậm chí còn dài hơn một năm nhiều.

Tề Nhạc dưới tình huống không thi triển Thiên Ky Bách Biến Tuyền Ki Giới Pháp nên không thể dùng thuấn di, sở dĩ hắn có thể biến mất như tàng hình là vì tốc độ của hắn quá nhanh. Sau khi Lý Dương vừa xuất hiện trong rừng cây và chuẩn bị chờ đợi Tề Nhạc đến thì thấy hoa mắt, Tề Nhạc không chút báo hiệu xuất hiện trước mặt của hắn, một bàn tay có hào quang óng ánh hồng nhuận đặt lên ngực của hắn, năng lượng khổng lồ giống như núi cao áp xuống thân thể của Lý Dương. Chung quanh biến hóa giống như Tề Nhạc chỉ huy cả rừng rậm công kích. Lá cây, nhánh cây dùng tốc độ kinh người sinh trưởng dài và lớn hơn, chỉ trong mấy cái nháy mắt, Lý Dương bị những nhánh cây của Tề Nhạc điều khiển khóa chặt thân thể lại.

Thu hồi tay mình cảm thụ năng lượng tự nhiên dồi dào trong rừng cây, Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Muốn vượt qua tôi có lẽ đối với anh là chuyện cả đời này cũng không có khả năng. Kỳ thật một nam nhân chính thức lấy đối tượng mạnh hơn làm đối tượng vượt qua mà nói là chuyện rất đúng. Những cành lá dây leo này không có nhiều năng lượng, dùng thực lực và cường độ thân thể của anh chắc dùng thời gian một giờ là thoát ra được rồi, cáo từ.

Thời gian một phút đồng hồ nhưng khi Tề Nhạc động thủ cũng không vượt quá ba giây, đây đây là dưới tình huống không sát thương nên còn thừa thời gian để nói chuyện.