Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 652: Tề Nhạc tôi muốn solo với toàn bộ các vị (1)




- Quyết đấu ah! Tốt! Ra đây đi, tiểu tử, tôi sẽ học theo lão đại, cho anh biết hoa kia vì sao lại có màu hồng như vậy.

Hồ Quang góp lời, nhìn Yến Tiểu Ất nói:

- Huynh đệ ah! Tôi không có thêu dệt chuyện của anh, nhưng cái gã Dâm Hổ Từ Đông này nói anh như vậy, nếu tôi là anh đã sớm không nhịn rồi.

Dịch An cùng Hồ Quang phối hợp rất ăn ý, lập tức thêm một câu:

- Đúng vậy, Tiểu Ất chúng ta hôm nay vẫn còn là trai tân! Bởi vì mấy hôm nay anh ta không rời khỏi biệt thự. Tôi nói Từ Đông ah! Anh biết rõ tình huống của anh ta như vậy, chẳng lẽ anh đã đem cúc hoa của anh ta xử lý rồi sao? Nếu là như vậy anh ta quả thật là lỗ rún vẫn còn tân a.

- Kháo.

Từ Đông nhìn Hồ Quang cùng Dịch An đồng thời đưa ngón trỏ của mình lên, muốn nói có bao nhiêu hèn mọn bỉ ổi thì có bấy nhiêu a, hắn đúng là còn kém hai gia hỏa này vài phần.

Quản Bình tiến sĩ cố nén cười, nói:

- Các người yên tĩnh một chút, không nên dọa tiểu cô nương người ta sợ đấy.

Thân thể của hắn trải qua khôi phục điều dưỡng thời gian dài, đồng thời vì thân thể của hắn bị thương nghiêm trọng, cho nên ăn thịt Khế Dũ cũng nhiều nhất, sau khi thương thế khỏi hẳn, thực lực lại có tiến bộ nhảy vọt, nhất là lực công kích của Sư Ngao còn mạnh hơn trước kia vài phần.

Văn Đình nhìn qua những chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trước mắt này. Đột nhiên nàng hiểu được vì sao Tề Nhạc lại vội vả quay về như vậy, đúng a! Ở nơi này có nhiều anh em tốt như vậy. Trước kia những gì nàng nói cũng không thật kỹ càng, dù sao, những gì bọn họ trải qua quá phức tạp, nhất là bí mật Côn Lôn kính nàng cũng không có nói ra. Chỉ mờ mịt nói cho qua vì sao quay trở về hiện đại. Tề Nhạc đã từng nói qua cho nàng nghe, có được năng lực xuyên việt thời không này nên tạm thời giữ bí mật mới tốt.

Huống chi, Cơ Đức tuy là anh của Minh Minh nhưng hắn không phải thành viên trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

- Các người nói lão đại có thuyết phục được chị Như Nguyệt không!

Điền Thử đột nhiên lên tiếng, đem xấu hổ và giận dữ của Yến Tiểu Ất cùng Từ Đông ngăn cách lại.

Mọi người lập tức bị nói sang chuyện khác, Cơ Đức ở một bên nói:

- Tôi thấy không dễ dàng, tính tình của Phách Vương Long các người không phải không biết, mặc dù nói bản lĩnh của tôi không tệ, nhưng mà tôi đoán anh ta muốn thuyết phục Như Nguyệt chỉ sợ không phải là chuyện ngày một ngày hai, đừng nói Như Nguyệt, ngay cả tôi cũng muốn đánh anh ta một trận, đương nhiên là trước khi anh ta tới thời kỳ viễn cổ hung thú rồi.

Hồ Quang lườm lườm miệng, nói:

- Thôi đi ông ơi..., anh thật có bản lĩnh! Sau khi Tề Nhạc quay về anh dám nói với hắn hay không đã. Tôi thấy không nhất định, Tề Nhạc này rất có thiên phú. Ân, có vài phần giống tôi. Trời sinh anh tuấn phong lưu tiêu sái phóng khoáng, tự nhiên Phách Vương Long Như Nguyệt biến thành Ôn Nhu Long a.

Dịch An làm ra bộ dáng nôn mửa, nói ra một câu kinh điển, nói:

- Đúng là không biết xấu hổ, chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy. Anh là con rắn hổ mang hèn mọn bỉ ổi a. Cũng dám so sánh với Tề Nhạc sao?

- Ta kháo, anh đúng là gian xảo, coi chừng tôi đánh rắm chết anh đấy.

Hồ Quang cùng Dịch An ồn ào mọi người đã quen rồi, chỉ cần hai gia hỏa hèn mọn bỉ ổi này ở chung với nhau thì không bao giờ an tĩnh được.

Trát Cách Lỗ bất đắc dĩ nói:

- A Di Đà Phật, Văn Đình cô nương, tôi thấy cô nên mang Tuyết nhi cô nương đi nghỉ ngơi trước. Với bọn họ tôi cũng không có biện pháp.

Mạc Địch mỉm cười nói:

- Đúng vậy a! Muốn làm đám này im miệng của mình lại cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Văn Đình liếc mắt nhìn qua Minh Minh bên cạnh, nhẹ nhàng gật gật đầu. Nói:

- Vậy được rồi. Tôi mang Tuyết Nữ đi nghỉ ngơi trước. Thời gian cũng không còn sớm, mọi người không nghỉ ngơi sao?

Kỳ thật nàng căn bản không cần hỏi, từ ánh mắt của mọi người nàng đã tinh tường mọi chuyện, bọn họ đang đợi Tề Nhạc trở về, bọn họ quan tâm hắn từ nội tâm a!

Minh Minh nói:

- Chúng tôi chờ bọn họ về rồi nói sau, đã lâu không gặp, tất cả mọi người có rất nhiều chuyện cần hỏi Tề Nhạc a.

Yến Tiểu Ất cười quái dị một tiếng, nói:

- Không đúng a, tôi cũng có chuyện cần nói với lão đại. Tôi nói Minh Minh, nếu cô gặp được lão đại cũng không cần xem chúng ta là bóng đèn đấy.

Minh Minh liếc nhìn hắn, nói:

- Không nói lời nào thì không ai bảo anh câm đâu. Hừ.

Văn Đình mỉm cười kéo tay Minh Minh, tiến lên thấp giọng nói bên tai của nàng:

- Hiện tại tôi trả lại anh ta cho cô và Như Nguyệt. Thời gian nửa năm, tôi cũng biết các người chờ đợi anh ta đau khổ bao nhiêu. Anh ấy khi ở với tôi cũng không quên các người a.

Trong nội tâm của nữ nhân luôn muốn độc chiếm, ai cũng không nguyện ý nhìn nam nhân mình yêu thương phân chia với người khác, nhưng mà trước kia trở về, ở trong Côn Lôn thần huyễn, Văn Đình đã nghĩ rõ ràng, nàng biết rõ Tề Nhạc nhất định có vận mệnh không tầm thường, cũng nhất định là vận mệnh của mình, muốn vui cười về sau cũng chỉ có buông tha một ít thứ gì đó, chỉ có như vậy mới có thể làm cho mình đạt được vị trí nhất định trong lòng Tề Nhạc.

Minh Minh có chút cảm kích nói:

- Đình tỷ tỷ, những ngày này cảm ơn chị đã chiếu cố hắn ta.

Văn Đình mỉm cười nói:

- Chúng ta là người một nhà, không phải sao? Tôi và Tề Nhạc đều là cô nhi, chỉ có ở chung với các người thì nhà của chúng ta mới nguyên vẹn. Huống chi tôi là kẻ đến sau, có thể nghe cô gọi một tiếng chị tôi đã rất thỏa mãn rồi.

Khi thấy Tuyết Nữ vừa lên lầu, Yến Tiểu Ất cùng Từ Đông bày ra tư thế.

- Từ ca, anh thật sự không nên đoạt của tôi a. Anh có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, lần này lưu cho tôi đi. Tôi cho tới bây giờ còn chưa có một người để tâm sự a.

Từ Đông hừ một tiếng, nói:

- Lời như vậy tôi nghe anh nói nhiều lần rồi. Cực phẩm như thế anh muốn tôi tặng cho sao? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ. Chúng ta bằng vào bổn sự xem ai lấy được tâm hồn thiếu nữ của Tuyết Nữ.

- Hai dâm côn các người, chỉ biết cùng nửa dưới suy nghĩ sao?

Hồ Quang nghênh ngang đi tới, nhìn qua Từ Đông, lại nhìn Yến Tiểu Ất, dõng dạc nói:

- Tôi lại cảm thấy Tuyết Nữ cô nương vừa rồi nhìn tôi nhiều hơn các người nhiều.

Dịch An cười âm hiểm sau lưng Hồ Quang, nói:

- Đúng vậy, nàng nhìn anh nhiều nhất, nhưng mà, tôi nghĩ là nàng lớn như vậy rồi chưa từng thấy ai hèn mọn bỉ ổi như anh a. Hắc hắc.

- Được rồi, các người thích giằng co như vậy sao?

Quản Bình chính khí nghiêm nghị nói ra. Bình thường trong chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, hắn là người ít nói nhất. Đột nhiên mở miệng làm cho mọi người cảm thấy sửng sờ. Đem ánh mắt nhìn qua người của hắn.

Quản Bình mỉm cười, nói:

- Trong những người chúng ta, trừ Tề Nhạc và đại sư ra, tôi tự nhận mình là người đứng đắn nhất, các người không phản đối chuyện này được. Tôi cảm thấy cô gái ôn nhu thiện lương như Tuyết Nữ này cũng chỉ có chính nhân quân tử như tôi mới che chở được thôi. Các huynh đệ, các người thấy tôi tuổi không còn nhỏ. Không bằng lần này nhường cho tôi đi.