Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 570: Hắn là Dracula (2)




Nguyệt Tinh sững sờ, ngẩng đầu nhìn hướng Tề Nhạc, dùng cảm giác của Tề Nhạc tự nhiên đã nghe được đám người nói chuyện. Bất đắc dĩ, hắn nhún vai nói:

- Muốn chứng minh như thế nào đây? Chẳng lẽ tôi xuất ra Hiên Viên Kiếm cho các người thấy sao? Thật sự thực xin lỗi. Hiên Viên Kiếm bản thân là linh tính, nó không thế nào nghe lời của tôi.

Đối với Hiên Viên Kiếm, Tề Nhạc căn bản là không có ôm hy vọng gì. Cho dù nó có là thần khí cường đại hơn nữa nhưng không nghe chỉ huy của mình, còn tùy thời có khả năng hấp mình thành thây khô, Tề Nhạc không có nhiều hứng thú. Trong lòng hắn cho rằng, so với việc dựa vào Hiên Viên Kiếm còn không bằng bằng vào thực lực của chính mình còn tốt hơn.

Nguyệt Tinh cũng có chút khó khăn rồi, bất quá, địa vị của nàng bên trong Tộc Nguyệt hiển nhiên không thấp, sau khi do dự một chút liền lập tức nói:

- Như vậy đi, Hoàng Đế bệ hạ, chúng tôi đi trước, chờ chúng tôi xử lý phản đồ tà ác trong tộc rồi mới quay lại phán đoán thân phận của ngài, ngài thấy thế này được chứ?

Trong lòng của Tề Nhạc khẽ động, hắn nói:

- Không nên gọi tôi là Hoàng Đế, tên của tôi gọi Tề Nhạc, cô trực tiếp gọi tên của tôi là được rồi. Các ngươi đã xảy ra chuyện gì, vị huynh đệ kia như thế nào lại trở thành phản đồ?

Nguyệt Tinh hung hăng trợn mắt nhìn Hắc y nhân nói:

- Hắn chính là phản đồ trong tộc chúng tôi, sự tình âm tà của hắn làm chúng tôi tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ. Chúng tôi nhất định phải đưa hắn về trong tộc xử lý.

Nghe Nguyệt Tinh vừa nói tới chỗ này, hắc y nhân kia cuối cùng mở miệng, thanh âm của hắn rất dễ nghe:

- Không, không, tôi không phải phản đồ, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng làm hại bất kỳ ai, cũng không muốn tổn thương bất luận kẻ nào. Tôi cũng không biết vì cái gì mà mình lại biến thành bộ dáng đáng trách như thế. Tôi cũng là người Tộc Nguyệt ah! Tinh Tinh, chẳng lẽ lấy giao tình nhiều năm chúng ta, chỉ vì bề ngoài tôi biến hóa mà ngươi làm khó cho tôi.

Nguyệt Tinh hừ lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ là biến hóa bên ngoài sao? Tự ngươi nói xem, mấy ngày nay ngươi đã làm những cái gì?

Nàng vừa nói tới chỗ này, Tề Nhạc nói:

- Chờ một chút, các vị, như vậy đi, các người bên nào cũng cho là mình đúng, chúng ta trước tiên cứ xuống trước đã. Các người cứ bay như vậy mà thảo luận cũng không được cái gi. Xuống dưới nói rõ ràng thì tốt hơn.

Nguyệt Tinh tuy rằng còn không cách nào xác nhận thân phận thật sự của Tề Nhạc, nhưng từ hành động có thể lăng không phi hành, trong nội tâm nàng đã cơ bản đã đồng ý vị tân Hoàng Đế này. Nguyệt Tinh gật nhẹ đầu, nói:

- Tốt, chúng ta sẽ xuống ngay rồi mới nói.

- Không, tôi không thể xuống dưới với các người, các người sẽ xử tử tôi.

Trong mắt thanh niên mặc áo đen toát ra quang mang sợ hãi, đôi cánh đập liên hồi muốn quay người chạy trốn. Bất quá, dưới tác dụng của Kỳ Lân Ti, kỹ xảo phi hành của hắn mặc dù không tệ, nhưng làm sao có thể chạy trốn? Nếu để hắn trốn được thì Tề Nhạc cũng không cần phải đi lăn lộn nữa.

- Huynh đệ, ngươi đừng vội.

Tay phải của Tề Nhạc vung lên nương tựa theo Vân Lực của bản thân sinh ra một cỗ hấp lực cường đại. Thanh niên mặc áo đen mới vừa vặn triển khai cánh đã bị hắn cường hành kéo lại, trực tiếp rơi tới bên cạnh Tề Nhạc.

- Người tốt không nên chịu oan uổng, anh đã nói mình không làm hại ai, không phải là người tà ác thì sợ gì họ chứ?

Thanh niên mặc áo đen thất kinh nhìn Tề Nhạc, nói:

- Không, không, tôi không thể trở về. Bọn họ sẽ không nghe tôi giải thích đâu. Cho dù tôi giải thích, đám người này cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng mà tôi thật sự không phải người tà ác. Van cầu ngài, Hoàng Đế bệ hạ vĩ đại, hãy thả tôi ra đi.

Tề Nhạc nhìn thanh niên mặc áo đen, từ trên người hắn, xác thực cảm giác được một cỗ năng lượng có chứa khí tức tà ác. Hắn nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Như vậy đi, tôi cho anh một cái đảm bảo. Cho dù đám người không nghe giải thích của anh, nhưng mà tôi nghe. Chỉ cần anh có thể có giải thích hợp lý, hơn nữa chứng minh chính mình không phải là người tà ác. Dùng danh nghĩa của Hiên Viên Kiếm tôi cam đoan anh sẽ không có việc gì.

Danh nghĩa của Hiên Viên Kiếm sao?? Đương nhiên, đây chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Bất quá, đối với nhân loại thời đại này thì phi thường có hiệu quả.

Nghe Tề Nhạc vừa nói như vậy, thanh niên mặc áo đen lập tức đi xuống nhìn Tề Nhạc gật nhẹ đầu nói:

- Vậy được rồi, xin Hoàng Đế bệ hạ làm chủ cho tôi.

Lông mày của Nguyệt Tinh cau chặt nói:

- Hoàng Đế bệ hạ, ah, không, Tề Nhạc, ngài sẽ làm người đảm bảo cho hắn sao?

Tề Nhạc nói:

- Tôi gần đây ủng hộ nguyên tắc là không buông tha một kẻ xấu, nhưng là tuyệt đối không thể oan uổng một người tốt.

Ánh mắt của Nguyệt Tinh sáng lên, nàng nói:

- Không hổ là Hoàng Đế bệ hạ. Lời của ngài thực có thâm ý.

Nghe nàng vừa nói như vậy, Tuyết Nữ cùng Văn Đình bên người Tề Nhạc không khỏi ha ha cười. Tề Nhạc tuy rằng độ dày da mặt không tệ, nhưng cũng không khỏi đỏ lên, hắn vội vàng che dấu bối rối của mình nói:

- Đi thôi, chúng ta đi xuống trước rồi nói.

Vừa nói, hắn dùng năng lượng khống chế thanh niên mặc áo đen mang theo Văn Đình cùng Tuyết Nữ hạ xuống rừng rậm.

Chính thức tiến vào trong rừng rậm mới càng có thể cảm nhận được sự vĩ đại của cánh rừng rậm này. Đại thụ cao tới ba mươi thước, trong rừng cây, không khí trở nên tươi mát thoải mái dễ chịu, độ ấm thích hợp, không khí thanh tân cùng với rừng rậm tràn ngập sinh cơ. Đây tuyệt đối là một nơi phi thường thích hợp để sinh hoạt.

Tề Nhạc buông thanh niên mặc áo đen ra, hắn nói:

- Tốt rồi, hiện tại mau nói chuyện gì đã xảy ra đi.

Nguyệt Tinh vừa muốn mở miệng, lại bị Tề Nhạc ngăn trở:

- Để cho chúng ta nghe một chút giải thích của hắn, được chứ? Cho dù hắn thật là người tà ác, cũng có thể cho hắn một cơ hội giải thích, không phải sao?

Thân là Kỳ Lân, Tề Nhạc tự nhiên tản mát ra khí chất cao quý, mà nhìn tướng mạo bình thường kia, Nguyệt Tinh lại không thể nổi lên một tia ý niệm phản kháng. Đại điêu chở mấy người họ lúc này ngoan ngoãn đứng sang một bên, mà các tộc nhân bên cạnh Nguyệt Tinh cũng đã vây thanh niên mặc áo đen lại, nguyên một đám giơ vũ khí trong tay lên tựa hồ tùy thời chuẩn bị động võ.

Tề Nhạc hướng thanh niên mặc áo đen gật nhẹ đầu, nói:

- Hiện tại là cơ hội cho anh giải thích, anh có thể nói được rồi đấy.

Thanh niên mặc áo đen có chút sợ hãi nhìn Nguyệt Tinh, trong rừng rậm sắc mặt của hắn có vẻ dễ nhìn hơn nhiều. không hề giống lúc trước tái nhợt, khí tức màu đen toàn thân dần dần thu liễm làm cho Tề Nhạc kinh ngạc là đôi cánh kỳ dị sau lưng hắn cũng biến mất. Mà ngay cả hai cái răng nanh mọc ra cũng thu lại. Lúc này, hắn hoàn toàn giống một nhân loại bình thường.

- Hoàng Đế bệ hạ vĩ đại, xin ngài chủ trì công đạo cho tôi. Tôi thật không phải là người xấu, cũng không phải thế hệ tà ác, hết thảy mọi chuyện tại sao phát sinh ngay cả chính tôi cũng không rõ. Tôi chỉ có thể nói, tôi rất không may.