Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 479: Mộ Hiên Viên (1)




Hi Thụy nhìn qua Tề Nhạc, ngẫm lại, nói:

- Di tích thiên thần? Loại vật này là hư vô mờ mịt. Tôi rất khó hiểu vì cái gì Tề Nhạc huynh đệ lại có hứng thú với nó vậy.

Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, sao tôi không có hứng thú chứ? Tìm không thấy Côn Lôn kính, chúng tôi không có đường về nhà a! Trong nội tâm vừa nghĩ, hắn nói:

- Dân tộc Khựa chúng tôi ưa thích truy cầu những thứ không rõ ràng. Hơn nữa, lần này chúng tôi đi ra, vốn muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài. Về phần di tích thiên thần, tôi cũng chỉ nghe qua mà thôi. Nghe nói thiên thần đã từng để lại một ít vật phẩm đặc thù trên thế giới của chúng ta, đều có lực lượng rất cường đại. Cho nên, với tôi mà nói tìm kiếm di tích thiên thần là đi mạo hiểm. Nhân sinh khổ đoản, tôi thích khiêu chiến, mà điều này là lựa chọn tốt nhất.

Trong mắt Hi Thụy xuất hiện một tia nghi hoặc, nói:

- Nói như vậy, anh chính là mạo hiểm giả?

Tề Nhạc mỉm cười, nói:

- Có thể nói như vậy. Không biết Hi Thụy tộc trưởng có chút tin tức về phương diện này hay không?

Hi Thụy lắc đầu, nói:

- Thực xin lỗi, tuy tôi là tộc trưởng Tộc Thổ Cao Sơn, nhưng mà anh cũng nhìn thấy rồi, Tộc Thổ Cao Sơn chúng tôi vẫn luôn sinh hoạt trên núi cao, tuy tôi có đôi khi đi ra thế giới bên ngoài, nhưng thời gian ra ngoài rất ngắn, cho nên không hiểu nhiều về thế giới bên ngoài. Cho nên, di tích thiên thần như lời anh nói, tôi không có tin tức xác thật, chỉ sợ không thể giúp anh cái gì.

Nghe Hi Thụy nói như vậy, Tề Nhạc lập tức cảm thấy có chút thất vọng, hỏi dò:

- Vậy Tộc trưởng Hi Thụy có biết chỗ nào là căn cứ của cự thú không?

Buổi tối mấy ngày hôm trước, sau khi thu Bạch nương tử làm sai khiến, Tề Nhạc có chút hối hận, không phải hối hận về chuyện nhận nàng làm sai khiên, mà hắn phát hiện mình quên hỏi chuyện căn cứ thần thú trong miệng Bạch nương tử. Mà Bạch nương tử hiện tại vẫn lâm vào ngủ say, cho nên, hắn cũng chỉ có thể hỏi thăm vị tộc trưởng trước mặt này.

Trong mắt Hi Thụy xuất hiện hào quang kinh ngạc.

- Căn cứ cự thú? Tôi nghe Bá Ca nói anh có cự thú làm đồng bọn rồi chẳng lẽ anh còn muốn thu thêm một con cự thú nữa hay sao? Tôi còn chưa gặp qua người nào thu hai con cự thú đấy.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Cũng không phải nguyên nhân này, tình huống cụ thể xin thứ cho tôi không thể nói ra. Chỉ hy vọng tộc trưởng có thể nói cho tôi biết một ít tin tức của cự thú.

Hi Thụy nói:

- Tề Nhạc huynh đệ, không phải tôi không giúp anh, mà là vị trí cự thú nghỉ lại hay biến hóa, tôi không cách nào khẳng định chỗ của chúng. Đối với cự thú, tôi chỉ tương đối quen thuộc với cự thú trong sơn mạch, nhưng trong sơn mạch này, đã không có quá nhiều dấu vết cự thú. Cho nên người dân Tộc Thổ Cao Sơn chúng tôi mới có thể an cư lạc nghiệp ở đây, hy vọng anh hiểu cho.

Nhìn qua Hi Thụy, Tề Nhạc ẩn ẩn cảm giác được hắn nói lời này không thật, bởi vì, thời điểm Hi Thụy trả lời vấn đề này của mình, ánh mắt có chút lập loè, giống như hơi do dự, lại giống như đang tự hỏi. Nhưng hắn lại không nói thêm cái gì, dù sao đây là địa phương của người ta, Hi Thụy không muốn nói. Hắn cũng không có biện pháp gì.

Nhưng mà, từ khí tức năng lượng trên người của Hi Thụy, thực lực cao hơn người khác, ít nhất cũng cùng cấp bậc với Thiên Hồn trong Viêm Hoàng Hồn. Khác biệt không rõ ràng với Đồ Tiết cho lắm, nhưng khẳng định là mạnh hơn thanh niên trâu bò như Bá Ca.

- Tôi có thể hiểu được, đã như vầy, sau khi Hỏa Tiết chấm dứt, chúng tôi sẽ rời khỏi phiến sơn mạch của các vị. Nếu như vận khí tốt. Nói không chừng chúng tôi lại có phát hiện gì đấy.

Hi Thụy vừa muốn nói gì, đột nhiên, một âm thanh từ bên ngoài vang lên.

- Ca ca, nghe nói Đồ Tiết đại ca đến, thật không?

Một thân ảnh yểu điệu từ bên ngoài chạy thẳng vào, động tác của nàng phi thường nhanh nhẹn. Chỉ mấy lần lách mình, đã đi tới trước mặt bọn người Tề Nhạc.

Hi Thụy khẽ nhíu mày, nói:

- Mân Côi, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nơi này là phòng nghị sự trong tộc, không có anh đồng ý, không được tùy tiện đi vào. Sao trí nhớ của em không tốt vậy, chẳng lẽ thủ vệ bên ngoài không ngăn cản em sao?

- Dừng, bọn chúng à! Bọn chúng dám sao?

Thiếu nữ khinh thường hừ một tiếng, con mắt sáng ngời, nhìn qua Đồ Tiết nói:

- Đồ Tiết ca ca, anh đến a, lần này anh phải dạy cho em bản lĩnh đấy.

Thời điểm thiếu nữ này đi vào huyệt động, Tề Nhạc đã cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Đây là nữ tử mười tám mười chín tuổi, thân cao chừng mét bảy, màu da của nàng còn trắng hơn Hi Thụy một ít, chỉ hơi đen hơn mình, nhưng lại tràn ngập sức sống khỏe mạnh.

Tộc Thổ Cao Sơn chỉ có trang phục lá cây của nàng là gợi cảm nhất mà thôi, bộ ngực cao ngất, bờ mông đầy đặn, vòng eo hết sức nhỏ nhắn, mang cho người ta cảm giác kinh diễm, trên mặt đẹp. Một đôi mắt đen láy đang nhìn Đồ Tiết nói chuyện nhưng lại lườm qua mình. Toát ra hào quang hiếu kỳ. Nàng tên là Mân Côi, quả nhiên là một đóa hoa hồng đen động lòng người! Bề ngoài cao lớn xinh đẹp lại mang theo thuần phác của người Tộc Thổ Cao Sơn. Làm cho ai nhìn nàng cũng có cảm giác khác thường.

Đồ Tiết mỉm cười nói:

- Mân Côi, anh sợ em rồi, được rồi, nếu như em nguyện ý, sau khi Hỏa Tiết kết thúc, em lên đường đi tới bộ lạc của anh chơi mấy ngày đi, em cũng lớn rồi, ca ca có chút năng lực cũng có thể truyền thụ cho em.

Hi Thụy mỉm cười, nói:

- Đồ Tiết, anh không nên sủng ái nàng như vậy, nha đầu kia, bây giờ càng ngày càng không hiểu quy củ.

Đồ Tiết mỉm cười nói:

- Quy củ cái gì, nàng bây giờ không phải càng đáng yêu sao?

Mân Côi cười hì hì, nói:

- Vẫn là Đồ Tiết ca ca tốt, hừ, đại ca, nếu anh quản giáo em quá nghiêm, em sẽ gia nhập bộ lạc của Đồ Tiết đại ca đấy.

Hi Thụy có chút bất đắc dĩ nhìn qua em gái của mình, trong mắt toát ra một tia sủng ái.

- Tốt, chỉ cần em nguyện ý thì đi đi.

Ánh mắt Mân Côi nhìn qua gương mặt của Tề Nhạc, tuy tướng mạo Tề Nhạc không tính là anh tuấn, nhưng tự nhiên toát ra khí chất tôn quý, lại không phải người Tộc Thổ Cao Sơn có khả năng bằng được, hơn nữa thân thể cao lớn và dáng người lõa lồ cân xứng hiện ra ngoài, ánh mắt dịu dàng của Mân Côi nhìn qua liên tục.

- Đại ca, anh ta là ai! Sao em chưa bao giờ thấy qua? Chẳng lẽ là tù trưởng mới sao?

Phải biết rằng, Hi Thụy có địa vị cao nhất trong Tộc Thổ Cao Sơn, người có thể được hắn tiếp đãi như thế này, bình thường chỉ có tù trưởng của bộ lạc, hoặc là người tổng bộ Tộc Thổ đi tới.

Trong mắt Hi Thụy chợt lóe sáng, nói:

- Vị này là Tề Nhạc huynh đệ, khách nhân từ xa tới, chúng ta đang đàm luận, em đi ra ngoài chơi đi.

Mân Côi bất mãn nói:

- Không muốn, các anh nói chuyện, em cũng muốn nghe.

Hi Thụy giận dữ nói:

- Mân Côi.

Âm thanh của hắn trầm thấp hơn vài phần, Mân Côi le lưỡi, làm ra bộ dáng ủy khuất.