Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 419: Nàng là bom hẹn giờ? (2)




Tề Nhạc nói:

- Em nói những người hái thuốc trên núi kia đầu tiên chính là một cây nhân sâm, càng lớn tuổi càng có linh tính, có khả năng có được tính mạng thì sẽ chạy trốn. Đúng không?

Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:

- Đó cũng không phải là truyền thuyết, hoàn toàn là sự thật đó. Viễn Cổ Cự Thú chúng ta sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định thì sẽ có được năng lực hóa thành người. Đương nhiên, cái đó có quan hệ rất lớn với chủng tộc bản thân. Nhưng cũng không chỉ Viễn cổ cự thú mới có được năng lực này. Bất cứ sinh vật nào có trí tuệ nào cũng đều có quan hệ cực kỳ mật thiết với năng lượng.

- Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà Viễn cổ cự thú tu luyện càng nhiều, thực lực càng trở nên cường đại. Bởi vậy, ngoài viễn cổ cự thú ra thì thực vật cũng có được trí tuệ. Giống như nhân sâm anh vừa mới nói, chỉ cần tuổi thọ ngoài ngàn năm, đạt tới cấp bậc cửu phẩm thì sẽ có được năng lực hành động và trí tuệ nhất định. Nếu như nhân sâm có tuổi thọ hơn vạn năm thì trí tuệ có thể so sánh với nhân loại rồi.

- Những em bé nhân sâm vạn năm trong truyền thuyết cũng sẽ biến thành em bé hình người, sau khi trải qua quá trình phát triển cùng nhân loại thì có thể biến thành bộ dạng không sai biệt lắm với người. Chỉ là năng lượng vốn có của nhân sâm chính là dương hòa, cho nên cho dù chính thức trưởng thành thì bọn hắn cũng không có được năng lượng quá cường đại, ngược lại sẽ trở thành mục tiêu săn đuổi của các loại hung thú, thần thú. Bởi vậy, cơ hồ không có khả năng nhân sâm vạn năm xuất hiện. Bọn hắn chỉ có thể đạt tới vạn năm mới có thể che dấu khí tức của mình, mà trước đây khí tức bọn hắn cũng sớm bị bại lộ trước mặt những sinh vật trước kia rồi.

Tề Nhạc hiểu ý nói:

- Ý em muốn nói là năng lượng tinh khiết trên người Tuyết Nữ có khả năng là biến hóa từ thực vật sao?

Văn Đình nhẹ gật đầu, nói:

- Rất có thể, tuy hiện giờ em chưa thể khẳng định nhưng từ trình độ ngưng kết năng lượng băng khủng bố trên người cô ấy mà nói thì lý giải của em rất có lý.

Tề Nhạc nghĩ nghĩ, nói:

- Nếu như vậy thì cô ấy là loại thực vật gì? Như nhân sâm em nói thì sợ rằng cô ấy cũng phải vạn năm tuổi trở lên a. Bất quá, năng lực của cô ấy cũng không phải là yếu.

Văn Đình nói:

- Đúng vậy a! Hiện giờ em cũng đang tự hỏi cô ấy đến tột cùng là loài thực vật gì biến hóa thành. Sau khi thực vật có thể biến thành người thì cô ấy cũng không còn là thực vật rồi. Có thể nói hết thảy những gì nhân loại có được thì cô ấy cũng có. Đồng thời còn có được tính đặc thù của thực vật trước kia nhưng lúc này em vẫn không nghĩ ra đến tột cùng nàng là loại thực vật gì.

- Đương nhiên phán đoán của em vẫn có khả năng sai lầm. Dù sao thì văn hóa Viêm Hoàng chúng ta bắt nguồn từ thời xa xưa, dòng chảy lịch sử vô cùng lớn, cho dù nhân loại có một loại phương pháp tu luyện có thể áp súc năng lượng bản thân thì cũng chưa chắc không thể nào. Nếu như vậy mà nói thì nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta là Tàng Long ngọa hổ rồi.

Tề Nhạc cảm thụ bàn tay nhỏ bé lạnh buốt kia của Tuyết Nữ, nói:

- Bất luận là tình huống gì thì Tuyết Nữ cũng là một cô bé phi thường thần kỳ. Nhưng hiện tại cảm xúc của cô ấy không ổn định như thế, thật khó tưởng tượng đến tột cùng cô ấy đã trải qua những thống khổ gì.

Tề Nhạc và Văn Đình đơn giản thảo luận vấn đề của Tuyết Nữ, sau đó hai người chuyển chủ đề sang quá trình hợp thể hôm nay. Tổng cộng đã tiến hành ba lần hợp thể, nhất là sau lần hợp thể hôm nay lại chiến một trận ngắn ngủi với Tuyết Nữ. Khiến hai người bọn hắn đối với quả trình trước và sau hợp thể sinh ra hiệu quả mới, nhận thức mới, trong lúc trao đổi với nhau đã dần dần mò tới một ít môn đạo..

Thời gian trao đổi cũng không quá dài, từ lúc nói chuyện điện thoại tới giờ ước chừng cũng đã nửa giờ. Bên ngoài đã truyền đến tiếng động cơ ầm ầm, Tề Nhạc nhìn từ cửa sổ ra thấy Cơ Đức đang đứng trong chiếc xe việt dã của hắn bên ngoài biệt thự, hắn vội vàng hướng Văn Đình nháy mắt, Văn Đình hiểu ý, đi xuống dưới lầu nghênh đón bọn người Cơ Đức.

Cùng đi với Cơ Đức có hai người, một người là Viêm Hoàng hồn Thiên Địa Huyền Hoàng, tổ trưởng Thiên Hồn Thiên Tổ trong bốn tổ mà Tề Nhạc quen thuộc. Hôm nay cách ăn mặc của Thiên Hồn đã bình thường hơn rất nhiều, kiểu tóc vốn khoa trường cũng không còn nữa, mặc trên người một cái áo lông dày đặc, trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng.

Người kia thì Tề Nhạc không nhận ra, đó là một gã nam tử dáng người thon dài, đứng ở đó như một cây tiêu chí thẳng tưng, toàn thân tản ra hàn khí lạnh như băng, hàn khí bất đồng với Tuyết Nữ, hàn khí toàn thân hắn do sát ý mãnh liệt hình thành, có thể có được sát khí mạnh như vậy hiển nhiên là một trong những nhân vật sát thủ của Viêm Hoàng Hồn.

Lúc ba người Thiên Hồn tiến vào gian phòng, liếc mắt liền nhìn thấy Tuyết Nữ trên giường, Thiên Hồn lập tức thở một hơi, nói:

- Rốt cục cũng tìm được tiểu tổ tông này rồi, thật không dễ dàng a! Cũng may là cô ấy không gây ra tai họa gì.

Ánh mắt Cơ Đức nhìn Tuyết Nữ đang cầm chặt bàn tay Tề Nhạc, lông mày hơi nhíu lại thoáng một phát nhưng vẫn bị Tề Nhạc phát hiện ra. Tề Nhạc nói:

- Các anh ngồi đi, hiện giờ tôi muốn biết đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Gian phòng ngủ này rất lớn, dù có giường ngủ của Tuyết Nữ thì sáu người bên trong cũng không thấy chen chúc. Thiên Hồn kéo cái ghế ngồi xuống trước, chỉ chỉ nam tử dáng người thon dài bên người, nói:

- Tề Nhạc, trước tiên tôi giới thiệu cho anh thoáng một chút, vị này chính là đệ nhất cao thủ Sát Hồn trong Viêm Hoàng hồn chúng tôi.

Ánh mắt Tề Nhạc lóe lên, nhìn về phía Sát Hồn, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau. Sát khí trên người Sát Hôn lúc trước đã hoàn toàn biến mất, nhìn bên ngoài rất bình thường, trên người toát ra dáng tươi cười nhàn nhạt, nói:

- Chào anh, người đoạt giải Huân chương thủ hộ Kim cương.

Tề Nhạc nhẹ gật đầu với hắn, nói:

- Chào anh, rất hân hạnh được biết anh.

Ánh mắt Thiên Hồn nhìn về phía Tuyết Nữ, hạ giọng nói:

- Tề Nhạc, làm sao anh tìm được cô ấy? Chúng tôi hao hết tâm tư cũng không phát hiện được chút manh mối gì. Lần này thật sự là nhờ anh rồi.

Tề Nhạc nói:

- Tôi cũng chỉ trùng hợp phát hiện ra cô ấy, tôi và Văn Đình đang tu luyện, đột nhiên cảm giác được có người nhìn chằm chú, liền phát hiện sự hiện hữu của cô ấy, sau đó dùng năng lực giam cầm cô ấy lại. Bất quá các anh yên tâm, chúng tôi cũng không thương hại cô ấy, hiện giờ cô ấy cũng chỉ đang ngủ mà thôi.

Thiên Hồn có chút lúng túng nói:

- Tề Nhạc, cái này, anh có thể buông tay ra trước không?

Tề Nhạc cười khổ nói:

- Anh cho rằng tôi không muốn sao? Không phải là tôi cầm tay cô ấy mà là cô ấy cầm tay tôi, các ngươi nhìn trước rồi nói sau a.

Trên mặt Thiên Hồn và Sát Hồn đồng thời hiện ra thần sắc kinh ngạc, hiển nhiên không quá tin tưởng lời Tề Nhạc nói. Thiên Hồn nói:

- Làm sao lại như vậy, Tuyết Nữ bình thường là một cô gái lạnh như băng, rất ít nói chuyện với bất kỳ người nào.