Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 401: Bá Vương Hoa Thương Băng (3)




Lục Thương Băng trong nội tâm cả kinh, nàng xác thực cảm giác được trên người Tề Nhạc không có năng lượng chấn động cường đại tồn tại, nhưng trước kia nàng chỉ cho rằng năng lực Tề Nhạc đã đạt đến cảnh giới Phản Phác Quy Chân, cho nên mới che dấu được khí tức năng lượng của mình, lúc này vừa nghe hắn nói thế, trong lòng không khỏi kinh hãi, ánh mắt nhìn Tề Nhạc liền biến đổi.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Yên tâm, tôi mất đi năng lực là vì đã mất đi cánh tay phải, không quan hệ với cô. Vừa rồi mấy tên cảnh sát nói lái xe vận tải báo án, là vị bằng hữu kia của tôi làm. Tài xế kia ngủ gật, thiếu chút nữa vọt xuống dưới cầu, chúng tôi mới cứu hắn, không nghĩ tới hắn lại đi báo án. Bất quá, tôi cũng rất kỳ quái, cô sao lại đột nhiên biến thành cảnh sát thế?

Lục Thương Băng không hỏi nhiều về năng lượng của Tề Nhạc, cúi đầu nói:

- Anh có thể nói cho tôi biết trước, anh vì sao lại không chết không? Tôi sau đó đã tới lại mái nhà kia tìm, nhưng lại chỉ có vết máu.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Như thế nào, cô còn định giết tôi lần nữa sao?

Lục Thương Băng mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Tề Nhạc, muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại không nói ra khỏi miệng, ánh mắt của nàng lại trở nên càng thêm phức tạp.

Tề Nhạc nói:

- Khi đó, ngay cả tôi cũng cho là mình xong rồi. Trung khu thần kinh bị phá hư, thân thể bị thương tổn nghiêm trọng. Bất quá, tôi quả thật may mắn. Trước khi chúng ta gặp, thực lực của ta đã có đột phá nhất định, mới học xong một loại năng lực có thể tự trị liệu, ở trên mái nhà chờ đợi cả đêm, cuối cùng cũng giãy dụa khỏi cái chết.

Lục Thương Băng nhịn không được hỏi:

- Nếu anh đã có năng lực trị liệu mạnh như vậy, vì sao giờ lại mất đi tất cả năng lực của mình thế?

Tề Nhạc thở dài một tiếng, nói:

- Việc này không giống, giải thích tương đối phiền toái, dù sao mất cũng đã mất rồi. Cô thì sao, sao lại trở thành cảnh sát thế?

Lục Thương Băng nói:

- Có lẽ là an bài của Thượng Thiên a. Ngày đó, sau khi rời khỏi mái nhà, lòng tôi đã tuyệt vọng. Khi đó, tôi thực không biết mình nên làm gì mới tốt. Trong thân thể của tôi có huyết mạch Viêm Hoàng, khi đó tôi cho là mình chết chắc rồi, nhưng dù chết tôi cũng không muốn quay lại Hắc Ám Quốc Hội, nơi mang đến cho tôi ác mộng kia.

- Chỉ có thể một người đi lang thang trên đường. Khi tôi đi đến nơi mà giờ cũng không thể gọi tên, tôi đột nhiên thấy được một thông báo tuyển dụng. Nói là cảnh lực kinh thành khuyết thiếu, tuyển dụng người am hiểu quyền thuật, có thể không hỏi bằng cấp. Tôi ôm một tia hi vọng liền đi vào. Nói tiếp cũng buồn cười, khi phỏng vấn bọn họ ai cũng không tin tôi có thể trở thành một gã cảnh sát.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Về sau thực lực của cô đã chứng minh tất cả, đúng không?

Lấy năng lực của Lục Thương Băng, cho dù bộ đội đặc chủng ưu tú nhất thì chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của nàng, nàng có tốc độ của báo, hơn nữa năng lực có được từ huấn luyện nghiêm khắc, cảnh sát bình thường sao có thể so sánh được?

Lục Thương Băng nhẹ gật đầu, nói:

- Đúng vậy, trong khi khảo thí quyền cước, tôi đánh bại tất cả mọi người, kể cả giám khảo, cho nên cuối cùng tôi trúng tuyển.

Tề Nhạc có chút nghi ngờ nói:

- Thế nhưng cô cũng không có CMND đại lục mà, bọn họ làm sao dám dùng cô chứ?

Lục Thương Băng lạnh nhạt nói:

- Tôi có giấy chứng nhận mà, trước khi đi vào Viêm Hoàng thay Hắc Ám Quốc Hội làm việc, tôi vì có huyết mạch Viêm Hoàng nên Hắc Ám Quốc Hội đã thông qua con đường đặc thù để ngụy tạo giúp tôi một thân phận không chê vào đâu được, dựa vào CMND, cộng thêm thực lực của tôi.

- Tôi đã trở thành một gã cảnh sát của Viêm Hoàng, về sau, theo hoàn thành mấy nhiệm vụ, tôi đã trở thành đội trưởng phân cục trinh thám đại đội. Tư lịch của tôi tuy rằng không đủ, nhưng thực lực lại khiến cấp trên phải lau mắt mà nhìn cho nên mới được đặc biệt thăng cấp.

Tề Nhạc nở nụ cười:

- Thật biết điều, trước kia, cho dù cô có đánh chết tôi, tôi cũng không nghĩ ra cô lại trở thành một cảnh sát.

Lục Thương Băng lại lần nữa cúi đầu:

- Tề Nhạc, anh hận tôi không?

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Nếu như tôi hận cô, cô cảm thấy tôi sẽ nói tình huống mất năng lực của mình cho cô biết sao? Hiện giờ, chắc có lẽ cô vẫn cho rằng tôi lừa gạt cô. Tôi nghĩ, lâu như vậy rồi, có lẽ cô đã hiểu ra tất cả.

Lục Thương Băng có chút thống khổ nhẹ gật đầu:

- Tôi biết rõ nói xin lỗi cũng không có tác dụng gì, nhưng, Tề Nhạc, lúc ấy tôi...

Tề Nhạc than nhẹ một tiếng, nói:

- Tôi không trách cô, lúc ấy là tôi sơ suất quá, không để ý đến đến cảm thụ của cô. Chỉ sợ đổi thành người khác cũng cho rằng tôi là sắc quỷ thôi, dù sao, phương pháp giải độc như vậy cũng thật là nghe rợn người. Tôi cho đến giờ cũng không trách cô, cô là người đáng thương.

- Thương Băng, quý trọng cuộc sống bây giờ a. Nếu cô đã thoát ly Hắc Ám Quốc Hội, sau này cũng đừng nghĩ đến những gì xảy ra trước kia nữa. Coi như một cuộc sống mới, hảo hảo nắm chắc lấy cơ hội lần này, tôi nghĩ cô nhất định sẽ đạt được hạnh phúc xứng đáng.

Đầu vai Lục Thương Băng có chút run run nói:

- Vì sao, vì sao anh lại tốt với tôi như vậy. Tôi thiếu chút nữa đã lấy mạng anh, anh lại không hận tôi chút nào, vì sao vậy, Tề Nhạc, anh nói tôi biết vì sao đi.

Mặt đất trước mặt nàng đã có chút ẩm ướt, con mắt đã ướt nhẹp.

Tề Nhạc cười một tiếng, nói:

- Ngay cả tôi cũng không biết nữa, nhưng cô đừng nghĩ tôi là người tốt lành gì, nếu cô là nam, có lẽ, tôi đã sớm giết cô rồi. Tôi trước kia là lưu manh, là tên du côn, sức miễn dịch đối với mỹ nữ luôn rất kém, đương nhiên phải khoan dung hơn rồi.

Lục Thương Băng ngẩng đầu, nhìn Tề Nhạc nói:

- Không, anh không phải người như vậy, tuyệt đối không phải.

Tề Nhạc nhún vai, nói:

- Cô xem, tôi nói thật nhưng hết lần này tới lần khác lại không tin. Tôi vốn không phải là người tốt lành gì nha, cái này không có gì phải dấu diếm cả. Đương nhiên, kinh nghiệm của cô quả thật đã đả động đến tôi, tôi nói rồi, giống như cô, tôi cũng là một đứa cô nhi, đồng mệnh tương liên, chúng ta đều có chuyện thương tâm của mình, có gì để trách cứ chứ?

- Quá khứ đều đã qua, cô cũng không cần nghĩ nhiều làm gì. Kỳ thật, tôi cũng có đi tìm cô, nhưng vẫn không có tin tức. Giờ thấy cô đã thành một cảnh sát, tôi thật sự cao hứng thay cô, sống cho thật tốt a. Viêm Hoàng là nơi thích hợp với cô.

Lục Thương Băng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Nhạc, thì thào:

- Là anh cho tôi một cuộc sống mới này, nhưng tôi thật sự có thể thoát ly Hắc Ám Quốc Hội sao? Chỉ cần bọn họ muốn thì nhất định sẽ tìm được tôi. Ngay cả tôi cũng rất kỳ quái, vì sao qua thời gian dài như vậy rồi mà bọn họ vẫn không tìm kiếm tin tức của tôi.