Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 291: Hấp Huyết Quỷ Thân Vương (1)




Trong biệt thự Long Vực gieo trồng đại lượng thực vật khiến cho trong không khí có đầy đủ dưỡng khí, hô hấp bắt đầu lập tức khiến cho người cảm giác một loại sảng khoái tinh thần, làm tinh thần hắn chịu chấn động.

Từ giờ trở đi, mỗi một ngày đối với Tề Nhạc mà nói đều trọng yếu phi thường, thời gian không đợi người, chỉ có mau chóng tìm được mục đích của những người phương Tây kia đến Viêm Hoàng, hắn mới có thể cùng cầm tinh thủ hộ thần chiến sĩ tiến hành bước hành động tiếp theo.

Đúng lúc này, Tề Nhạc xuyên thấu qua cửa sổ chứng kiến cửa sân biệt thự rộng mở, một cỗ xe việt dã từ bên ngoài tiến đến, chiếc xe này hắn đã quá quen thuộc rồi, chủ nhân của xe chính là đồ đệ của hắn, cũng có thể nói là đại cữu ca của hắn.

Trong nội tâm khẽ động, Tề Nhạc biết rõ Cơ Đức sáng sớm đã chạy tới như vậy nhất định là có việc, rõ ràng đêm qua Minh Minh không có trở về, có lẽ Hứa lão gia tử tức giận a. Sự tình đã qua, hiện giờ ổn định tâm thần ngẫm lại, quả thật mình cũng có chút quá phận rồi. Bất quá, Tề Nhạc cũng không hối hận, vì rõ ràng cho dù ngày hôm qua thật sự cùng những người Hy Lạp kia động thủ, hắn cũng sẽ không có bất cứ chút do dự nào.

Đương nhiên, nếu như bởi vì chuyện này dẫn đến phiền toái mà nói, quốc gia ở giữa sự tình của mình khẳng định không xen tay vào được, nhưng nếu như Thủ Hộ Giả Hy Lạp mà có chỗ động tác, với tư cách cầm tinh chi Vương, chính mình cũng sẽ không ngồi yên.

Hôn ước lúc trước đã định ra rõ ràng, tuyệt sẽ không vì Hy Lạp cường đại đến cỡ nào, mà trái lại, Hy Lạp tại Tây Phương căn bản chính là một tiểu quốc yếu sức, nếu như không phải bọn hắn có đầy đủ Thủ Hộ Giả cường đại, đừng nói là Viêm Hoàng, các quốc gia quanh nó cũng sẽ không đối với hắn tôn kính giống như bây giờ rồi.

Tề Nhạc rửa mặt rất nhanh, đi vào đại sảnh dưới lầu, vừa vặn Cơ Đức từ bên ngoài đi đến, hai người đối mặt. Thời gian lúc này còn sớm, hạ nhân đang chuẩn bị điểm tâm, nhưng những người khác cũng chưa có xuống.

- Sư phụ, ngài dậy sớm thế!

Cơ Đức mỉm cười bắt chuyện với Tề Nhạc.

Tề Nhạc nói:

- Ngày hôm qua về sau tình huống thế nào? Lão gia tử có nói cậu hay không?

Cơ Đức cười khổ nói:

- Làm sao có thể không có đây a? Aiiiz, tôi cũng không rõ ai mới chính thức là nhi tử của ông ấy, ngài nói có kỳ quái hay không, lão gia tử một câu phê bình ngài cũng không có, chỉ là trách mắng tôi vài câu. Bất quá, chuyện này coi như đã giải quyết viên mãn, ít nhất không có sinh ra xung đột, cái này khiến lão gia tử rất hài lòng. Bất quá, sư phụ lúc này đã không nể mặt mũi của Viêm Hoàng hồn. Thiên Hồn đại ca tuy rằng không có gì, nhưng Đao Hồn và Thổ Hồn đối với ngài đều không hài lòng lắm.

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Không phải có một câu như vậy sao? Làm chuyện của mình để cho người khác nói đi thôi. Tôi cũng không phải người Viêm Hoàng hồn các cậu, bọn hắn muốn nghĩ như thế nào cũng không sao cả.

Cơ Đức cười nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, giải quyết loại vấn đề này rất đơn giản, lúc trước ngài như thế nào khiến ta tin phục, có cơ hội cũng đối với bọn hắn làm lại một lần là được rồi. Đao Hồn và Thổ Hồn đều là đại biểu chiến sĩ bên trong Viêm Hoàng hồn, trong đó bài danh Đao Hồn thậm chí còn phía trên Thực Vật Hồn, sắp xếp trong danh sách tại chiến đấu vị thứ hai, mà Thổ Hồn là vị thứ sáu nha!

- Danh sách chiến đấu? Cái kia đệ nhất vị có phải là Thiên Hồn đại ca không?

Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.

Cơ Đức lắc đầu, nói:

- Không, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, bốn vị đội trưởng đều không sắp xếp tại nơi này. Xếp hàng thứ nhất trong danh sách chiến đấu chính là Sát Hồn, hắn chỉ chấp hành một ít nhiệm vụ cực kỳ đặc thù, đến bây giờ con còn chưa thấy qua hắn đây này. Bất quá nghe nói thực lực của người này cực kỳ khủng bố, chấp hành nhiệm vụ lớn nhỏ hơn ba mươi lần, mỗi một lần đều là hoàn thành nhiệm vụ gọn gàng.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Được rồi, không nói chuyện nãy nữa, lão gia tử có nói cậu chuyển lời gì cho tôi không thế?

Cơ Đức gật đầu nói:

- Lão gia tử bảo tôi nói cho ngài biết, Viêm Hoàng tuyệt đối không e ngại bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối không phải tùy tiện gây chuyện. Bảo ngài khi làm bất cứ chuyện gì cũng nên nghĩ trước khi làm. Đồng thời, lão gia tử nói, chuyện Minh Minh lão gia tử đã thông tri lên phía trên, quyết định chuyện này sẽ do ngài toàn quyền xử trí, không ai cản tay ngài. Nếu như ngài có bản lĩnh lưu Minh Minh lại, lão gia tử không quản đối chuyện hai người quen nhau.

Nghe Cơ Đức nói, trong mắt Tề Nhạc toát ra hào quang suy tư, Cơ thượng tướng dường như đã dàn xếp chuyện này giúp mình, dù sao chuyện lần này đã quá rõ ràng rồi, đây là lung lạc sao? Hay là lãnh đạo cấp cao hơn đang quan tâm mình? Có lẽ, cả hai đều có a.

- Được rồi, lát nữa về nhắn lại với lão gia tử, anh nên nhớ kỹ lời tôi. Thiếu đạo đức, anh bây giờ rãnh rỗi chứ? Chuyện này không còn vấn đề gì, khi tôi điện thoại cho anh, sáng sớm làm cái gì cũng phải tìm tôi một chuyến.

Cơ Đức thở dài, nói:

- Ngài bảo tôi phải chạy một chuyến này sao! Tôi không có biện pháp, không thể không tự mình đến một lần. Ngài biết không? Lần này chuyện giữa ngài và Minh Minh lãnh đạo không theo đuổi miệt mài, còn có một nguyên nhân khác, chính là vì hiện giờ bọn họ chẳng quan tâm tới. Cũng chính vì nguyên nhân này, hiện tại chúng ta phi thường cần chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần trợ giúp, cho nên, tôi mới bị lão gia tử phái đi mời ngài.

Tề Nhạc kinh ngạc nói:

- Mời chúng ta trợ giúp? Viêm Hoàng Hồn binh hùng tướng mạnh, còn cần chúng tôi trợ giúp cái gì? Chẳng lẽ sắp ra ngoài làm nhiệm vụ rồi sao? Hiện giờ tôi khó có thời gian rãnh.

Cơ Đức lắc đầu, nói:

- Không phải đi nước ngoài.

Đột nhiên sắc mặt của hắn nặng nề.

- Tề Nhạc, Kinh Thành xảy ra đại sự. Chuyện lần này có liên quan nghiêm trọng tới an nguy và tôn nghiêm của Viêm Hoàng. Chuyện này nghiêm trọng tới mức kinh động tới lãnh đạo cao nhất của quốc gia, ngày hôm qua chúng tôi vừa quay về, Thiên Hồn đại ca đã bị phái đi, hiện tại toàn thể Viêm Hoàng Hồn đã xuất động, vùi đầu vào chiến dịch cứu vãn nguy cơ này.

Trong nội tâm Tề Nhạc cả kinh.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nghiêm trọng ra sao.

Cơ Đức nói:

- Vào xế chiều ngày hôm qua, Kinh Thành phát sinh vài kiện thảm án, có chút ít đồ vật không nên xuất hiện đã có mặt tại quốc gia chúng ta.

- Là cái gì?

- Là Hấp Huyết Quỷ.

Ánh sáng lạnh trong mắt Cơ Đức lóe lên, hai tay hắn xiết chặt thành nắm đấm, lực lượng toàn thân ngưng tụ.

Quang mang trong mắt Tề Nhạc sáng rực.

- Là Hấp Huyết Quỷ? Như vậy, nhất định là người của Hắc Ám Quốc Hội rồi?

Cơ Đức nói:

- Không, chúng ta phát hiện Hấp Huyết Quỷ không phải của tây phương, mà là người của quốc gia chúng ta. Nói cho đúng, bọn chúng bị lây nhiễm virus từ Hấp Huyết Quỷ, trở thành Hấp Huyết Quỷ. Hơn nữa, những Hấp Huyết Quỷ bị lây nhiễm này đột nhiên mất đi ý thức và lý trí, không ngừng cắn những người khác, chỉ cần người bị cắn, lập tức gia nhập vào thành viên của chúng. Tuy chúng ta hành động rất nhanh, nhưng mà Kinh Thành thật sự quá lớn, có gần ba ngàn vạn nhân khẩu! Nếu như virus Hấp Huyết Quỷ truyền nhiễm ra, chỉ sợ...